Hai người vừa thoát ra khỏi hang động liền đi tới một con suối kỳ lạ. Lòng suối đầy những khối tinh thạch tròn trĩnh nhưng không có linh khí. Linh lực ở nơi này bỗng nhiên trở nên vô dụng. Hai bên bờ đất đai màu mỡ thế mà linh thảo không hề xuất hiện. Thủy quái dưới nước vắng bóng một cách khó hiểu. Bọn họ bì bà bì bõm gần cả ngày trời vẫn chưa đυ.ng phải yêu thú tấn công.
Nơi này gợi cho anh liên tưởng đến vùng đất chết chóc hoặc có gì đó khiến vạn vật có linh không dám lại gần. Dạ Ca đi thêm vài bước chân, nhịp tim bỗng nhiên đập liên hồi, tay chân lạnh lẽo như băng giá, nỗi sợ đến từ linh hồn làm cả người run rẩy. Trong lòng lo lắng nhưng anh không thể hiện ra ngoài, gương mặt vẫn bảo trì dáng vẻ bình tĩnh bước theo sau lưng cậu nhỏ.
Đi thêm khoảng một dặm, hai người đυ.ng phải một vách đá dựng đứng đến tận chân mây. Con đường duy nhất là nhảy xuống xoáy nước khổng lồ đang cuồn cuộn chảy xiết.
Dạ Ca nghiêm túc nhìn cái bẫy tử thần trước mặt, anh quay qua xác nhận với cậu nhóc một lần nữa.
- Hướng này?
Vĩnh An im lặng gật đầu, trong lòng phập phồng không yên. Linh lực chính là nguồn sống của tu sĩ, một khi nó bị phong bế bọn họ sẽ trở thành người bình thường. Rơi vào tình huống oái oăm như thế này cẩn thận chưa bao giờ là thừa. Cậu lấy ra hai lá bùa tỵ thủy biến đổi lỗ tai thành mang cá, vấn đề hít thở sau khi xuống nước tạm thời có thể thông qua.
- Cầm lấy. - Cậu ném một lá sang cho Dạ Ca.
Vừa nhìn thấy lá bùa anh khẽ cau mày. Phản ứng này lướt qua rất nhanh, Vĩnh An không chú ý đến nó. Lúc này cậu đang tập trung dùng thần thức dò xét tình hình phía dưới xoáy nước.
Thật đáng tiếc! Công sức bỏ ra lại chẳng thu hoạch được gì, một tấm chắn vô hình ngăn cản thần thức xâm nhập vào trong. Đã đến bước này Vĩnh An đành Liều một phen, cậu ra hiệu cho Da Ca chuẩn bị sẵn sàng.
Ba, hai, một... Nhảy!
Bọn họ nắm chặt tay nhau cùng lao vào vòng xoáy chết chóc. Dòng nước quay mòng mòng đưa hai người đến một đáy hồ rộng lớn. Dạ Ca cẩn thận nhìn ngó khắp nơi, Vĩnh An thì chú ý đến một cụm sen mọc chìm trong nước. Ánh mắt của cậu dán vào chín lá sen nằm ngay giữa hồ. Chúng nó tạo thành một vòng vây bảo vệ cho vật nhỏ nằm ở trung tâm. Khoảng cách quá xa, Vĩnh An không thể nhìn rõ thứ ánh sáng kỳ dị phát ra từ trong cuống lá.
Chẳng mấy chốc những lá sen sáng lên rực rỡ, sức hấp dẫn mãnh liệt như biến thành thực thể, nó cuốn lấy cậu kéo vào khu vực trung tâm. Dạ Ca vội vàng đưa tay túm cậu lại.
- Cẩn thận. - Anh truyền âm nhắc nhở.
Cậu khẽ gật đầu để anh yên tâm sau đó tiếp tục đi về phía trước. Vĩnh An cảm giác được lời kêu gọi không có ác ý với mình. Hai người bọn họ một trước một sau thận trọng tiến đến gần nguồn sáng. Trong màn nước lung linh huyền ảo, đóa sen xanh lặng lẽ khoe sắc. Vĩnh An không dám tin vào mắt mình.
Nhìn xem! Đó là Bích Liên Tâm - thần khí trong truyền thuyết.
Đáy mắt Dạ Ca xẹt qua một tia vui mừng nhưng nó nhanh chóng bị sự điềm tĩnh lâu năm che lấp. Anh đứng chững lại tập trung quan sát. Nhụy hoa có gì đó khác thường. Để ý nhìn kỹ hơn, anh phát hiện một chú rùa nhỏ đang ngọ nguậy trên đài sen. Vĩnh An cũng thế, cậu nhìn chằm chằm vào mai rùa bé tẹo rồi ngạc nhiên reo lên:
- Bích Liên Tâm đã sinh linh trí.
Không hiểu sao Cậu có thể cảm nhận suy nghĩ của bé rùa này, nó mong Vĩnh An lại gần. Còn khoảng một trăm mét nữa là đến được trung tâm, bảo vật đã nằm trong tầm tay. Vĩnh An tiếp tục tiến lên, Dạ Ca bước theo.
Đột nhiên anh bị thứ gì đó tấn công. "Lăng trì linh hồn" là cảm giác của anh lúc này. Một mũi dao vô hình lặng lẽ cắt từng mảnh, từng mảnh, từng mảnh… Phần hồn. Máu không chảy nhưng cơn đau tột cùng lại rất thật, ngay cả sự chết cũng bất lực với nó. Dạ Ca đổ ập xuống đất, cả người quằn quại co rút, gân máu phập phồng đáng sợ. Linh hồn yếu ớt dường như bị một sức mạnh vô hình nghiền nát. Vĩnh An thấy thế vội kéo anh lùi về phía sau. Thoát ra khỏi bán kính trăm mét cơn đau dần tan biến, Dạ Ca từ từ thoát khỏi dày vò tỉnh táo trở lại. Anh mệt mỏi truyền âm cho Vĩnh An:
- Chúng ta vừa bước vào phạm vi của Sát Linh Trận. Hồn phách không phù hợp sẽ bị nó tấn công.
- Tại sao nó lại tấn công anh? - Rõ ràng anh ta có Vạn Linh Trận còn cậu thì không.
- Trận pháp này không có mắt trận, nó là tuyệt trận. - Anh chỉ ra điểm mấu chốt của vấn đề.
Vĩnh An còn hơi lấn cấn. - Vì vậy nên anh cần đến tôi. Tuyệt trận, nó chấp nhận loại linh hồn nào?
- Mạnh và thuần khiết.
- Anh không sợ tôi lật kèo?
Dạ Ca chăm chú nhìn cậu trong giây lát rồi trả lời. - Đánh cược một lần.
Đánh cược? Có quỷ mới tin anh ta. Chuyện gϊếŧ người đoạt bảo xưa nay không hề hiếm, mặt mũi cũng chẳng phải dạng hiền lành tử tế. Vĩnh An bĩu môi nhìn anh nhưng không nói gì thêm.
Xâu chuỗi các vấn đề lại với nhau cậu đã nhìn thấy một bức tranh toàn cảnh.
Bảo vệ Bích Liên Tâm là một tuyệt trận vì thế Vạn Linh Trận vô dụng. Muốn xâm nhập vào loại trận pháp vô phương hóa giải này chỉ có hai con đường.
Một là chơi theo luật trận pháp đề ra.
Hai là dùng lực phá trận.
Dùng lực ư? Đừng có đùa dai như thế. Đại trận được tự nhiên hình thành mấy ai đủ sức phá nó. Nếu dễ như vậy Bích Liên Tâm cũng chẳng phải chịu cảnh ế chỏng ế chơ không ai lấy được. Thật ra hồn lực mạnh không khó kiếm, tu sĩ cảnh giới càng cao hồn lực càng mạnh. Tu sĩ kỳ ngưng hồn có thể xuất hồn khỏi xác. Mạnh hơn nữa là tu sĩ cấp bậc phân hồn và hợp thiên. Hồn lực của các đại năng này có thể tấn công và gϊếŧ chết tu sĩ khác.
Vấn đề là tuyệt trận chơi ác, nó đòi vừa mạnh vừa thuần. Tin cậu đi, kiếm đâu ra kẻ mạnh giữ được linh hồn thuần khiết. Trừ khi… Hồn lực vừa sinh ra đã mạnh mẽ hơn người. Có vẻ gia thế của thân thể cậu đang chiếm hữu không hề đơn giản. Vĩnh An nhíu mày trầm tư. Việc truy tìm cội nguồn sau này sẽ tính. Còn bây giờ… Vĩnh An nhìn thẳng vào mắt anh dứt khoát đưa ra yêu cầu.
- Tôi muốn lập lời thề hồn.
- Lấy hồn phách lập lời thề, cậu hiểu rõ về nó chưa? - Dạ Ca nhấn mạnh.
Vĩnh An trả lời một cách chắc nịch.
- Hiểu.
- Được, làm thôi.
Hú hồn! Cậu chỉ sợ anh ta từ chối. Thề hồn là ràng buộc ở cấp độ cao nhất, không phải ai cũng cam tâm tình nguyện đem hồn phách ra lập khế ước. Phải làm nhanh không thôi người ta đổi ý, Vĩnh An cầm dao trích máu của hai người bắt đầu đọc to cam kết.
Một giọt, hai giọt, hòa quyện vào nhau.
Dùng hỗn huyết dẫn đường.
Linh hồn trở thành tín vật.
Một lời tuyên thệ, thiên đạo ràng buộc, đất trời chứng giám.
Kẻ phản bội hồn phi phách tán.
Nghi thức hoàn thành, máu tươi tức khắc hoá thành làn khói đỏ tan biến trong biển nước… Từ đây Dạ Ca không thể làm hại đến cậu, và ngược lại Vĩnh An cũng khó lòng gây nguy hiểm cho anh. Cuối cùng cậu cũng bảo toàn được mạng sống của mình.
Lời mời gọi ngày càng mãnh liệt, cậu đâu còn lý do gì để chần chờ. Vĩnh An chầm chậm tiến vào trận pháp. Dạ Ca lùi lại phía sau dõi theo bước chân chàng trai trẻ. Không có bất cứ cản trở nào. Từng bước, từng bước, vững vàng tiến vào. Trang phục uốn lượn theo vũ điệu của dòng nước.
Mười bước.
Năm bước.
Vĩnh An đứng trước bảo vật, cẩn thận chạm vào Bích Liên Tâm. Đóa sen ngàn cánh xoay tròn nằm gọn gàng trong đôi bàn tay của cậu.
Đơn giản thế thôi? Vĩnh An ngẩn ra. Thử thách đâu? Đánh đố đâu? Nếu không chứng kiến Dạ Ca bị trận pháp hành hạ cậu sẽ cho đây là đồ giả.
Chú rùa nhỏ thích thú ngắm nhìn người được chọn. Mặt mũi nhìn cũng không tệ. Oa! Nó thích đôi tay này lắm nè. Bàn tay trắng trẻo mười ngón thẳng dài như thân trúc vươn lên trời cao. Nằm trong này chắc thích lắm nhỉ. Rùa ta lại nghểnh mũi hít hít. Mùi vị thanh mát ngọt ngào, linh hồn này rất hợp ý nó. Rùa nhỏ từ từ thay đổi. Cả thân hình của chú mờ dần mờ dần rồi biến thành một màn sương mỏng manh. Màn sương đột nhiên bao vây linh hồn của Vĩnh An, kéo linh hồn ra khỏi thân thể.
Chính mắt nhìn thấy cơ thể mình đổ nhào xuống đất cảm giác cứ quái quái thế nào. Vĩnh An méo mặt, cậu đã tự tin quá sớm. Mọi chuyện mới chỉ là bắt đầu.
Màn sương tiếp tục biến hóa thành ngọn lửa đỏ rực.
Nóng! Nóng quá! Đừng đốt nữa!
Linh hồn Vĩnh An quằn quại trong đau đớn, cậu cố gắng kích phát hồn lực để chống chọi lại nó. Ngọn lửa thì vẫn hừng hực thiêu đốt. Á á á á… Linh hồn cậu gào thét nhưng chẳng có âm thanh nào được phát ra. Bão lửa rít gào bao vây con mồi. Giữa lòng mặt trời cũng chỉ nóng đến thế là cùng.
- Ngọn lửa chết tiệt, cút cho tao!
Bị dồn đến cực hạn hồn lực của Vĩnh An bùng nổ phát ra kim quang ngăn cách linh hồn với lửa nóng. Kim quang và bão lửa đối đầu. Hai bên giằng co khó phân thắng bại.
Người bên ngoài vừa trông thấy Vĩnh An ngã vật xuống đất, tim anh theo đó muốn dừng nhịp đập. Hy vọng của anh đặt hết vào ván bài cuối cùng.
Cậu nhóc vượt qua được không?
Anh không biết. Cũng chẳng ai có thể nói trước được điều gì.
Linh hồn này mong manh như ngọn đèn trước gió. Công cuộc tra tấn ngày này qua tháng nọ dần dần mài mòn ý muốn phản kháng. Nếu nhắm mắt có thể chấm dứt tất cả anh sẽ không ngần ngại lựa chọn buông tay. Rất tiếc! Kẻ thù của anh quá sức tàn nhẫn. Bọn chúng cướp đi quyền được chết của một con người. Chút lý trí còn lại đưa anh đến đây nhưng ngọn lửa niềm tin đã sớm lụi tàn… Cho đến khi gặp được cậu.
Vĩnh An là biến số.
Dạ Ca đợi.
Đợi một đôi mắt trong veo như hồ thu nhìn anh lần nữa.
--------------------------