Thời tiết mấy bữa nay tựa như cô gái đôi mươi, vừa tươi đẹp quyến rũ, vừa đỏng đảnh thất thường. Một phút trước còn trời trong nắng ấm, ngoảnh mặt lại thành sương mù ướt mưa.
Bên trong căn phòng nhỏ trên đỉnh Ngọc Sương. Hai chàng trai chỉ ngồi cách nhau nửa cánh tay. Một người là ma quân nguy hiểm nhất thiên hạ, một người là thiên tài của đạo tu. Nhiệt độ trong phòng còn lạnh hơn cơn mưa phùn bên ô cửa. Bầu không khí giữa hai người rất kỳ quái. Chưa thân thuộc như đôi tri kỷ, chẳng khắt khí như khách ghé thăm, không chút thù hận theo quan điểm ma - đạo.
Lệ Thiên lặng im lặng đối diện với đôi mắt xám đang nhìn thẳng vào mình. Cảm xúc của anh như thế nào, người ngoài khó mà đoán được, chỉ có mình anh hiểu, đôi mắt ấy chưa khi nào làm bản thân khó chịu. Mưa rơi tí tách, màu mắt và sắc trời như hòa vào nhau.
Từ nãy đến giờ, Vĩnh An vẫn đang miệt mài kể lại "nghiệt duyên" giữa cậu và anh. Dĩ nhiên là đoạn nào liên quan đến cái hệ thống đáng bị nguyền rủa ấy, cậu sẽ không nói. Cuối cùng Vĩnh An đưa ra kết luận.
- Nếu không bị ấn ký của anh ám quẻ, tôi chưa chắc đã đi tu luyện.
- À, ra là trả ơn mắc oán! - Lệ Thiên hơi ngạc nhiên, giọng nói như xen lẫn tiếng cười rất nhẹ.
Thực ra anh biết những điều cậu nói chỉ là nửa sự thật. Ngày đó anh bị thương, mặc dù sức lực chỉ còn lại hai phần so với bình thường. Nhưng ấn ký anh tạo ra đâu dễ bị một tu sĩ nhãi nhép nhìn thấu được. Trong câu chuyện này chắc chắn có ẩn tình. Chỉ là cậu không nói, anh sẽ không hỏi.
- Tôi không có ý đó. - Vừa nghe là biết anh ta lại muốn đá đểu, Vĩnh An có hơi chột dạ, nên nói sang chuyện khác. - Vậy anh vào được đây là nhờ cảm ứng được vị trí của tôi, nên không bị ảo trận lừa. Lúc ở trong bí cảnh Tử Lam, anh cũng dùng cách này tìm ra tôi.
Lệ Thiên vừa gật vừa lắc, nhưng có vẻ gây khó hiểu của cậu nhóc, anh giải thích tỉ mỉ hơn.
- Vừa đúng vừa sai. Vào đây là nhờ cảm ứng ấn ký. Còn ở bí cảnh tôi không cảm nhận được ấn ký trên người cậu. Sau khi lập lời thề hồn, tôi mới biết cậu là bé con năm nào.
- Ai là bé con. Tôi trưởng thành rồi - Vĩnh An cao giọng phản bác.
Lệ Thiên cười cười đồng ý. - Ừ, đúng! Không còn là bé con nữa... Mà là bé con cộng bốn.
- Anh…
Nói chuyện với người này một hồi cậu luôn là người nghẹn họng. Anh ta leo lên chức ma quân bằng cách đấu võ mồm? Vĩnh An bực bội, giọng càng thêm gắt gỏng:
- Vậy cuối cùng anh tìm tôi làm gì? Mà sao anh biết tôi ở đây?
Vĩnh An không tin cái ấn ký có thể cảm ứng ngàn dặm. Thân phận của cậu bại lộ từ khi nào? Cậu nhớ mình đâu có xưng tên với anh ta.
Ngoài trời mưa bắt đầu nặng hạt, kèm theo cơn gió từ phương bắc thổi về, nhiệt độ thấp dần. Lệ Thiên rót trà ra tách, khói thoảng mang theo hương thơm lan tỏa trong gian phòng nhỏ. Anh đẩy nó về phía cậu rồi nhẩn nha giải thích.
- Cậu là ai? Nói thật, rất dễ đoán. Tôi biết từ khi nhìn thấy lá bùa tị thủy. Nó là do Châu Thanh vẽ. Người có thể khiến Thần phù Chân quân bỏ công vẽ loại bùa thông thường như vậy, chỉ có mình cậu, trò cưng của ông ta.
Nghe cũng có lý. Người ngoài có nhờ được giáo sư Châu Thanh vẽ bùa, thì cũng yêu cầu thứ gì đó để tấn công hoặc giữ mạng. Ai lại cần thứ bùa chống nước bao giờ. Vĩnh An chẳng còn gì để phản đối.
- Còn lý do tôi đến chỗ cậu. - Lệ Thiên vừa nói vừa quăng thứ gì đó từ trong người ra. Trên mặt lộ ra vẻ bất lực đến cùng cực.
Cậu chưa kịp định hình xem vật thể đó là cái gì, thì đã nghe thấy tiếng khóc lóc thảm thiết. Nó bay thẳng vào người Vĩnh An, bám riết không buông. Cậu giật giật khóe miệng, lát sau mới lên tiếng:
- Bích Liên Tâm, mày khóc cái gì?
- Hic, hic... Người ta nhớ chủ nhân. - Rùa xanh đau khổ trả lời.
Quá phiền não! Cậu nhanh chóng chối bỏ. - Chủ nhân của mày ở bên kia.
Chủ nhân tuyệt tình quá mà. Nó càng rống to hơn nữa, nước mắt rơi lã chã, nước mũi trây ra tùm lum.
Vĩnh An đồng cảm sâu sắc với Lệ Thiên Kẻ có thể làm ma quân bất lực chắc cũng chỉ có mình nó.
- Im ngay!!! - Cậu quát lên.
Rùa xanh sợ hãi nín thinh. Chớp chớp mắt ra vẻ mình vô tội. Nó lại chẳng nghe cậu nói gì thêm, vội kể khổ:
- Ai thèm nhận anh ta làm chủ, hồn phách yếu ớt như ngọn nến sắp tắt. Có muốn làm từ thiện giúp anh ta trị thương cũng khó. Quá yếu, chạm vào lửa của Bích Liên Tâm là hồn phách tan biến ngay lập tức. Chỉ có hồn lực chủ nhân là mạnh mẽ thơm ngát, rất hợp với rùa nha!
Câu cuối nó cố ý nói bằng chất giọng mềm nhũn ngọt ngào. Vĩnh An nghe xong bỗng thấy gai gai trong người.
Vấn đề của anh ta là có thần khí trong tay nhưng không cách nào sử dụng được. Tuy nhiên… liên quan gì đến cậu? Chỗ này mới là khó hiểu!!! Vĩnh An nhìn qua anh nhằm tìm kiếm câu trả lời.
Lệ Thiên khẽ hắng giọng. Bản thân anh cũng cảm thấy phiền. Tình trạng hồn lực của anh rất tệ, Lệ Thiên không còn cách nào khác, mới phải mặt dày đến nhờ cậu. Anh chần chừ trong chốc lát, cuối cùng cũng nói ra lý do:
- Nó bảo phải dùng linh hồn của cậu làm lá chắn, giảm bớt mức độ của Bích Liên Tâm. Chỉ có cách đó mới giúp linh hồn của tôi chịu được hoả lực khi chữa thương.
Từ từ… Mua bán đã hoàn tất, chủ tớ anh ta kéo sang ăn vạ, yêu cầu phải bảo hành trọn đời? Quá vô lý. Vĩnh An đang tính từ chối, bỗng nhiên lời thề hồn văng vẳng trong tai. Thôi xong, tự làm tự chịu, răng cắn phải lưỡi. Cậu muốn quay lại quá khứ, bóp chết cái ý nghĩ thề thốt điên khùng này từ trong trứng nước.
Vĩnh An nhìn xuống con rùa, nó vẫn đang ôm khư khư ngón tay nhất định không buông. Cậu đưa nó lên ngang mặt, hỏi một câu cầu may:
- Lửa lớn thì bớt lại. Không được sao?
- Không được!!! - Rùa ta ôm chủ nhân chặt hơn nữa, khó lắm mới tìm thấy linh hồn hợp ý thế này. Nó không thể buông tay.
Bốn mắt nhìn nhau. Cả hai đều có cảm giác bị con rùa này lừa đảo, nhưng lại không có cách nào vạch trần âm mưu của nó. Ai biết được lửa của Bích Liên Tâm tăng giảm thế nào.
Lệ Thiên im lặng. Anh đứng dậy bước ra gần cửa sổ. Giọt mưa rơi tí tách ngoài hiên, vỡ tung thành bụi nhỏ. Có hạt theo gió vương đầy trên mái tóc đen nhánh bồng bềnh, có hạt lửng lơ vô định. Anh đưa ngón tay đỡ lấy chúng, dùng chút linh lực, tất cả bốc hơi, lẫn vào hư không. Những hạt mưa bụi ấy rất giống anh, bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến… Mọi thứ đều đã nói rõ, anh hiểu, cậu nhóc cần thời gian.
Vĩnh An nằm dài trên giường, hai mắt nhắm nghiền, tập trung đánh giá lại tất cả. Lệ Thiên có nỗi khổ, Vĩnh An cũng khó khăn. Vấn đề của cậu chính là "tam linh căn tùy biến".
Linh căn chính là bộ phận giúp tu sĩ cảm nhận được linh khí trong trời đất.
Linh khí chia theo năm loại: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Tương tự như vậy, linh căn cũng chia làm năm.
Có linh căn chỉ hấp thu một loại linh khí duy nhất, có linh căn lại hấp thu được nhiều loại linh khí. Vì thế tốc độ tu luyện giữa các loại linh căn sẽ khác nhau. Nhanh nhất là đơn linh căn hay còn gọi là thiên linh căn, chậm nhất là ngũ linh căn. Vì sau khi hấp thụ linh khí, cơ thể phải biến đổi thành linh lực. Hấp thụ càng nhiều loại linh khí cùng một lúc, thời gian biến đổi càng chậm. Nguyên nhân là do cơ thể vừa phải dung hòa các loại linh khí khác nhau, vừa phải xử lý tạp khí do quá trình này sinh ra.
Linh căn của Vĩnh An quý ở hai chữ "tùy biến". Tùy biến là một loại biến dị, giúp đan điền trong cơ thể của cậu chia làm ba ngăn. Chính nhờ đặc điểm này, nên linh khí đi vào cơ thể không cần qua bước dung hòa ba loại thành một, vì thế cũng chẳng sinh ra tạp khí. Nói tóm lại, Vĩnh An là tập hợp của ba tu sĩ thiên linh căn.
Món quà mà thượng đế ban cho cậu khiến người người ghen tị đến đỏ mắt. Chẳng qua, được và mất luôn song hành cùng nhau. Khả năng thăng cấp của Vĩnh An khó hơn tu sĩ thiên linh căn gấp mười lần.
Để tu vi tiến bộ, tu sĩ thiên linh căn chỉ cần rèn luyện cho một loại. Tu sĩ đa linh căn có thể chọn bộ công pháp hỗ trợ cùng lúc cho nhiều loại linh lực. Vĩnh An lại khác, do ba loại linh khí trong cơ thể cậu không hòa lẫn vào nhau. Cậu phải rèn luyện riêng cho từng loại, và cần đảm bảo chúng phát triển đồng đều, nếu không sẽ vô vọng tiến thêm bước nữa.
Ở điều kiện bình thường tốc độ của Vĩnh An sẽ chậm hơn Đại Dương rất nhiều. Trong thời gian qua cậu luôn luôn đuổi kịp đối thủ, là do bản thân cố gắng gấp trăm lần.
Lịch tu luyện của Vĩnh An trong bốn năm qua luôn kín mít. Lúc thì luyện kiếm với giáo sư Xuân Phái để rèn linh lực hệ kim, khi thì học pháp với giáo sư Châu Thanh để pháp triển hệ mộc. Còn về hệ hỏa thì Vĩnh An tự mày mò tu luyện một mình. Hết ngày này qua tháng nọ, cậu chưa có phút nào buông lỏng tu luyện. Đến khi cơ thể bị ép đến cực hạn, Vĩnh An mới nảy ra ý định thám hiểm bí cảnh, kèm theo nghỉ dưỡng.
Cho dù Vĩnh An cố gắng đến mấy, tốc độ tu luyện vẫn bị khựng lại. Đã là con người, nào có ai trên thông kinh văn dưới tường địa lý. Cậu chỉ có thiên phú về trận pháp. Thuật pháp thì tàm tạm. Còn… kiếm pháp, vừa nhắc đã thấy đau đầu chóng mặt. Vì thế, chênh lệch giữa ba hệ linh lực trong cơ thể ngày càng nghiêm trọng. Nếu như Vĩnh An không tìm cách khắc phục, tiến lên tụ đan chỉ là giấc mơ hão huyền.
Mà điều kiện xuất trường rèn luyện của Giáo sư Châu Thanh lại nhắm ngay vào nỗi đau của cậu.
Nếu là trước đây, Vĩnh An sẽ mặc kệ, không cho đi thì khỏi đi. Nhưng mà sau khi gặp mẹ trong mộng cảnh, cậu đâu thể thờ ơ được nữa. Liệu cái chết của mẹ chỉ là tai biến phẫu thuật ngoài ý muốn, hay là liên quan đến kẻ muốn cướp vận mệnh của cậu...
Sau khi suy nghĩ thấu đáo, người nằm trên giường bật dậy, đưa ra đề nghị với Lệ Thiên.
- Anh dạy tôi kiếm thuật. Tôi giúp anh chữa thương. - Thử đổi thầy đổi thuốc biết đâu căn bệnh ngu kiếm của cậu sẽ đỡ hơn.
Lệ Thiên quay đầu lại, đôi mắt trong suốt kia đang nhìn về phía này. Ánh mắt của cậu nhóc thể hiện rõ ràng tình cảm dành cho anh, chẳng có chút thiện cảm nào, phần lớn là ghét bỏ. Anh không phiền lòng vì điều đó. Ở cậu, có điều anh muốn, đó là sự sòng phẳng. Quan hệ giữa người với người chỉ cần sòng phẳng là đủ. Trên thế gian này, người ta thường đòi hỏi lợi ích cho mình, tìm kiếm bằng bình đẳng cho bản thân. Hiếm có ai công bằng với người khác.Trung thành, yêu thương, tin tưởng, hy sinh... cuối cùng chỉ là giấc mộng thoáng qua, chúng không có thật. Lệ Thiên hiểu điều này hơn ai hết.
- Được! - Anh gật đầu, chốt lại giao dịch giữa hai người bọn họ.
Mưa thôi rơi, ánh nắng nhảy nhót trở lại trên nhành cây ngọn cỏ. Lệ Thiên đẩy cửa ra ngoài, hít thở thật sâu, trong lòng thật thoải mái. Anh quay lại nói với Vĩnh An:
- Đi, xem qua núi của cậu một chút.
Ngay lúc này, Vĩnh An nhận thấy cấm chế dị động, vì vậy cậu từ chối đi cùng. - Anh cứ tự nhiên. Ngoài kia lại có người đến.
Lệ Thiên có chút mất hứng, nhưng cũng không nói gì, rảo bước nhanh về phía sau núi.
Ngọn núi này là vùng đất lành, linh khí mộc kim hoả nồng đậm, vô cùng thích hợp với linh căn của Vĩnh An. Chứng tỏ Châu Thanh rất để tâm đến cậu nhóc. Ông ta chăm sóc cậu cũng không tệ, bé con gầy còm ngày nào giờ đã cao gần bằng anh. Quan hệ giữa hai người thật sự làm Lệ Thiên hứng thú. Chỉ là tình nghĩa thầy trò thôi sao?
Có điều, nơi này đơn giản đến mức bất thường. Căn phòng chỉ vừa đủ chỗ đặt vài ba vật dụng cần thiết. Bên ngoài có thêm mảnh vườn trồng hoa ngọc sương. Tất cả những chỗ còn lại đều trong tình trạng nguyên sơ. Dòng suối vắt ngang lưng núi, có thể cải tạo thành nơi nghỉ dưỡng, cũng bị cậu bỏ hoang.
Anh có cảm giác, Vĩnh An xem nơi này như điểm dừng chân tạm bợ. Cậu là lữ khách lướt qua, ngắm nhìn, lưu lại ít ngày, rồi ra đi.
*****
Cùng lúc đó, Vĩnh An ra ngoài gặp đồng bạn.
Chẳng hiểu hôm nay là ngày gì mà mọi người cứ nườm nượp kéo đến. Mệt chết đi được! Cậu đang cân nhắc đến việc để bảng: "Nhà có ma đầu. Nguy hiểm cấm vào." Nhằm ngăn chặn bớt phiền phức cho mình.
Vừa trông thấy cậu, Hiền Minh đã bắt đầu chứng nào tật đó, hắn ngoác miệng cười nham nhở, sau đó chọc ghẹo.
- Nay lại có tuồng mới của cậu, muốn nghe không?
- Không! Cậu tự thu tự nghe đi. Các cậu đến đây làm gì? - Mấy lời đồn vớ vẩn đấy, nghe chỉ thêm rác tai. Vĩnh An đâu dư hơi đến vậy.
Hải Vân đứng dựa vào thành cầu. Trông thấy Vĩnh An chặn ngay lối đi. Cô nhận ra thằng bạn có gì đó muốn che giấu, liền nổi lên hứng thú.
- Đến hỏi tội cậu chứ làm gì. Không cho vào nhà sao?
- Không, muốn gì thì nói nhanh lên, tớ bận.
Biết ngay mà, rõ ràng là cậu ta đang có vấn đề. Hải Vân kéo tay Hiền Minh, cô nói:
- Đi!!!
- Đứng đây nói được rồi, cũng chẳng có gì nhiều. - Hào Nhân liếc thấy Vĩnh An khẽ nhíu mày, nên vội đưa tay ngăn lại. Sau đó anh chàng nói luôn vấn đề:
- Cậu nhớ cuộc thi đua tranh giải khi vào bí cảnh không? Hiện tại đội Đại Dương đang đứng nhất với một nghìn điểm. Phá vỡ kỷ lục các năm. Đội mình mới có năm trăm năm mươi điểm, đứng gần chót.
- Có vụ này nữa hả? - Vĩnh An ngơ ngác như từ trời rơi xuống.
- Có! - Cả ba người còn lại đồng thanh.
Hiền Minh nhìn Hải Vân ra vẻ "kính nữ đắc thọ". Cô hiểu ý bắt đầu công cuộc giải ngố.
- Cậu làm ơn để tâm một xíu, lúc nào cũng như người rừng. Luật thế này: Yêu thú cấp I tính năm mươi điểm, yêu thú cấp II tính một trăm, yêu thú cấp III năm trăm. Đội nào gϊếŧ càng nhiều điểm càng cao. Ba đội cao điểm nhất, sẽ thay mặt học viện Bạch Vân đi dự đại hội Tu Sĩ Trẻ Tài Năng vào năm sau.
Hải Vân ngừng một chút sau đó nói tiếp:
- Mình gϊếŧ được hai con cấp II, Hiền Minh gϊếŧ bảy con cấp I, Hào Nhân ở nhà nên không có con nào. Còn cậu có gϊếŧ được con nào không? Hay là cậu vào đó ngủ thật?
Đó là sự thật, cậu không thể cãi. Vĩnh An hơi chột dạ, gãi gãi đầu.
Hiền Minh ảo não hỏi lại:
- Cậu ngủ thật, ngủ suốt mấy tháng, không gϊếŧ được con nào?
- À có, một con cấp III. - Mãi sau cậu mới nhớ đến con cóc ghẻ trong hang.
Cả ba người kia rú lên, không tin vào những gì mình vừa nghe. - Cấp III, thật không? Cậu gϊếŧ kiểu gì?
Chẳng trách bọn họ kinh ngạc như vậy. Nếu lúc đó không có Lệ Thiên, cậu làm sao mà hạ nổi nó, giữ mạng còn khó nữa là...
- Gϊếŧ thì gϊếŧ thôi. Về đi, tối tớ mang qua chỗ Hiền Minh. Các cậu tụ tập ở đó luôn nhé, tớ có việc cần nhờ.
Nói xong, Vĩnh An nhanh chóng chạy mất. Để lại đám bạn cụt hứng nhìn nhau.
Hải Vân cảm thấy rất ngứa răng. Thằng bạn này có chuyện gì mà gấp như nước sôi đổ háng. Cô hậm hực lườm Hiền Minh một cái rồi bỏ đi.
Hào Nhân nhìn Hiền Minh cười toe toét. - Ai bảo cậu trọng sắc khinh bạn, ráng mà hưởng đi.
*****
Vĩnh An quay trở lại sân nhà, thoáng thấy Lệ Thiên ngồi hóng mát bên gốc si, chân cậu chợt khựng lại. Từ góc nhìn này, anh ta cuốn hút đến kỳ lạ. Mái tóc bồng bềnh nương theo gió, giảm bớt vẻ sắc bén uy nghiêm thường thấy. Người này, ngay cả hơi thở cũng có mùi chính khí, ai tin được lại là ma quân khét tiếng trong thiên hạ. Cậu và anh ta duyên nợ kiểu gì mà cứ dây dưa mãi không dứt.
Anh quay người sang, hỏi một câu không đầu không đuôi.
- Này cậu không thích ăn uống sao?
- Hả? - Vĩnh An chẳng hiểu vì sao anh lại hỏi như vậy, bèn vặn lại. - Còn anh rất thích ăn?
Phát ngôn của cậu nhỏ này thật là… Chẳng lẽ trong mắt cậu ta, mình là kẻ ham ăn ham uống.
- Không, vì thấy cậu sống quá đơn giản. Ở đây cũng không có bếp. Nên tò mò thôi.
Thì ra là vậy! Giờ thì Vĩnh An đã rõ. Cậu thật thà trả lời:
- Tại vì không biết làm. Thầy nấu cũng khá tệ. Chẳng hiểu sao không nhờ người khác, mà cứ muốn tự nấu rồi đưa sang đây. Nên sau này khỏi ăn cho thầy đỡ vất vả. Dù gì thì tu sĩ cũng đâu cần ăn.
Mà anh ta quan tâm đến cái bếp làm gì? Không lẽ…
- Này, anh định ở đây luôn sao? Tôi không thể che giấu anh mãi được. Thầy mà biết thì phiền lắm!
Hai người này mà đυ.ng mặt nhau, mười cái học viện cũng banh xác trong tích tắc. Núi nhỏ Ngọc Sương làm sao chịu nổi.
Lệ Thiên nhìn cậu, ánh mắt như có ngàn lời muốn nói, nhưng bị mắc nghẹn tại chỗ. Hướng suy luận của cậu nhóc luôn làm anh hết hồn.
- Giấu tôi không được vậy cậu giấu trận truyền tống được chứ?
- Trận truyền tống? - Cậu ngẫm nghĩ đôi chút. - không vấn đề. Mà khoan, trận này nối đến đâu?
- Tuyết Cung.
Hả! Cậu đang làm gì thế này??? Cõng ma tu về cắn đạo tu, chuyện này không đùa được đâu. - Này Dạ Ca! Anh phải hứa không đưa quân đánh đạo tu bằng đường này.
Hứa? Rất lâu rồi chưa ai yêu cầu điều này với Lệ Thiên. Ma tu dưới quyền thì không dám mở miệng. Bọn đạo tu thì chưa bao giờ tin anh. Chuyện quan trọng như vậy mà cậu nhóc chỉ cần anh "hứa" là đủ. Hóa ra cậu nhóc rất tin tưởng vào anh.
- Cậu tin lời hứa của tôi sao?
Vĩnh An nhún vai, môi hơi trễ. - Không tin, tới lúc đó tôi bày sát trận là ổn.
Lệ Thiên bất động trong giây lát, biểu cảm trên mặt rất đặc sắc. Thì ra là lo lắng toàn quân ma tu bị diệt.
- Cậu yên tâm, tôi rất luyến tiếc quân đội của mình. Vài ngày sau tôi lại đến. Tạm biệt!
Anh vỗ nhẹ vai cậu rồi đi về phía trận pháp vừa dựng lên.
Vĩnh An ngó theo bóng lưng của Lệ Thiên. Cậu vẫn còn mơ màng về mối quan hệ giữa hai người.
Rốt cuộc họ là gì của nhau?