☆Editor: Thủy Nhược Lam
“Anh hẳn là nên trói cả chân em lại.” Cal khó chịu ôm miệng mình, dáng vẻ vừa đáng thương vừa quẫn bách. Anh đứng ở cuối giường, dựa vào trụ giường,màn giường rũ xuống bên người anh, anh không kiên nhẫn hất màn giường ra đi qua một bên.
“Anh có thể lấy ga giường trói chặt tôi lại như xác ướp, sau đó ném vào trong quan tài để bảo tồn.” Hình tượng cảu tôi so với anh không tốt hơn bao nhiêu, tóc dài xõa cả vào trong miệng. Váy ngủ bị vén lên, làn váy bị kéo lên trên đùi. Đầu Cal cúi xuống nhìn theo làn váy của tôi, nhìn thấy hai cái đùi trắng bóc.
“Còn nhìn nữa tôi móc mắt anh ra.” Tôi lạnh lùng nói, vốn kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, tôi còn
nghị bị trói chặt như vậy thì cố gắng diễn một người bị bắt cóc, miễn cho không cẩn thận bị ném xuống biển. Nhưng tôi phát hiện mình không có hàm dưỡng tốt như vậy, lần đầu tiên nghĩ muốn nhấn đầu một người vào trong bồn cầu nhà vệ sinh. Tôi lập tức duỗi chân ra, dùng ngón chân kẹp lấy một góc mép váy, lại nhẹ nhàng mà kéo thẳng làn váy.
Cal Che miệng lại, khóe mắt giật giật, tầm mắt dính chặt lên ngón chân tôi, thẳng đến khi tôi kéo làn váy che phủ đến mắt cá chân, anh đến chết cũng không hối cải mà nhìn tôi chằm chằm.
Gặp qua người không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy tên biếи ŧɦái như thế này, quả thực chính là mặt người dạ thú.
“Em là một cô nhi, hay là kẻ trộm, anh có thể thay đổi cuộc đời em.” Cal đột nhiên không phục nói với tôi, mặt anh kiêu ngạo nói “Gia không sai gia là người giàu có ngươi nên quỳ xuống cho ta”, chết cũng không thừa nhận mình bị cự tuyệt.
Khống chế cuộc đời của anh mới đúng đi. Có ai nói được tiếng người đến đây đi, tôi không muốn cùng một tên óc toàn nước nói chuyện đâu. Cổ đau nhức, có thể là vừa rồi dùng sức nên bị vẹo, đầu tôi nặng trĩu gác vào mép gối, mặt mệt mỏi nhìn lên trần nhà. Cuối cùng hữu khí vô lực nói: “Cuộc đời của tôi có thay đổi hay không, không cần anh động tay vào.”
“Em không có tiền tài, không có cha mẹ, không có tiền đồ, em có hai bàn tay trắng.” Cal bị thái độ của tôi kí©h thí©ɧ, anh tạc mao lộ ra một cái mỉm cười trào phúng, dáng vẻ không thể tin được rất đáng đánh, hừ lạnh vài tiếng tiếp tục nói: “Em dựa vào cái gì thay đổi, hơn nữa em vẫn còn là một phạm nhân, chỉ cần không có anh giải thích, chờ đợi tiếp theo với em là nhà giam.” Anh nói, dùng một loại thái độ khinh bỉ kiêu ngạo mà khinh thường mắt lạnh nhìn tôi.
Tôi… không còn lời nào để nói.
“Hơn nữa em chỉ là một nữ nhân.” Anh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói, thuận tay còn rót cho mình một li rượu, động tác vô cùng tao nhã uống một ngụm.
Tửu quỷ, nguyền rủa anh bị ung thư gan.
Tôi thật sự rất muốn để anh phát biểu trong đại hội thể dục thể thao nữ quyền, trường hợp kia nhất định rất phấn khích.
Cal cầm li rượu, đứng ở bên cạnh cái bàn, hơi cồn mang lại cho anh dũng khí rất lớn, điều này làm cho anh có thể tiếp tục dùng khinh thường người khác để che dấu lòng tự trọng của mình. Anh cười ha một tiếng nói: “Chỉ là một nữ nhân thôi, anh biết em thích cái gì. Quần áo xinh đẹp, tiệc tối xa hoa, có thể khoe xe khoe phòng ở, đúng, còn có châu báu, càng lớn càng đáng giá.” Anh chống tay dựa vào bàn, một mặt nhìn thấu mọi chuyện, hơn nữa còn từng trải nhiều chuyện.
“Mấy thứ đó anh đều có, rất nhiều.” Cal khóe miệng khẽ nhếch, anh nhớ tới cái gì rồi nhanh chóng uống hết li rượu, sau đó để li không gần sát môi, mang theo hơi men hưng phấn cười.
Tôi không chút hứng thú nhìn anh một cái, sau đó tiếp tục giương mắt nhìn vách tường, trên RMS Titanic đồ trang trí trong phòng của khoang hạng nhất đều xuất xứ từ trong xưởng đóng tàu. Nghe nói là nhà thiết kế vẽ một số lượng bản thiết kế lớn, lại đưa đến cho công nhân rồi từng bản thiết kế đều được hoàn thành. Ngay cả lò sưởi bên cạnh vách tường đều được chia thành mấy phần mang lên thuyền rồi lắp ghép lại, công nhân xưởng đóng tàu sẽ kết hợp lại theo bản thiết kế, ngay cả các phòng trên thuyền cũng được lắp ghép rất đẹp. Khó trách Andrew sẽ kiêu ngạo như vậy, xưởng đóng tàu của bọn họ toàn tinh anh.
Tôi cảm thấy nhìn đồ trang trí trong phòng này, so với nhìn khuôn mặt đắc ý kia của Cal thú vị hơn rất nhiều.
Cal thấy tôi không để ý tới anh, anh hơi mất mặt liền vứt li rượu đi, sau đó anh xoay người đi ra ngoài. Tôi vừa định thở dài một hơi, ăn mừng tên quỷ đáng ghét này cuối cùng cũng đi rồi, không đợi vài phút anh lại đi vào, cầm trong tay một cái hòm màu xanh nhung, đi đến bên giường.
Tôi buồn ngủ liếc nhẹ nhìn anh, thấy anh hình như không dám dựa vào quá gần, ở bên giường bồi hồi một lúc, mới mang tư thế thấy chết không sờn ngồi xuống bên giường, cái mông kề sát mép giường, nhìn tôi phòng bị.
“Em nhất định chưa từng nhìn qua, anh cho em mở mang tầm mắt.” Cal đặt cái hòm lên trên đùi, ngón tay cọ lên miệng hòm, giống như khi mở gói quà sinh nhật. Anh mở hòm ra. Sau đó để hòm xuống trước mặt tôi, thật sự là không muốn xem cũng bị buộc phải xem.
Tôi nhất thời không đề phòng, một bóng dáng màu xanh duyên dáng đập thẳng vào mắt tôi, kim cương màu xanh lạnh như băng dưới ánh đèn phát ra dải sáng nhiều màu.
Ngón tay thon dài của Cal xoa nhẹ lên viên kim cương lạnh lẽo kia, anh cầm vòng cổ lên, cầm lấy viên kim cương, tùy tay vứt hòm lên trên ghế dựa cạnh giường, anh nháy mắt mấy cái rồi nhẹ giọng nói: “Đây là hải…”
“Hải dương tinh.” Tôi thuận miệng giúp anh nói tiếp.
“Đúng, nó là…”
“Đồ dùng hoàng thất, của cái tên xui xẻo bị chặt đầu Louis mười sáu, năm mươi sáu Cara, bây giờ nó có giá trị khoảng năm mươi sáu mươi vạn đô la Mỹ. Đúng rồi, nghe nói ai mang cái này viên kim cương này thì xui xẻo cả đời, có thể mang nó ra xa được không? Tôi không muốn bị nguyền rủa.” Tôi có ý tốt mà nhắc nhở anh, thuận tiện nói xong mấy lời anh định mang ra khoe khoang.
Trong lúc Cal đang rất vui vẻ, kết quả miệng ngậm chặt, nói cái gì cũng không nói được, bị nghẹn chặt trong cổ họng. Viên kim cương trong tay anh nhất thời cầm thì không được, đưa cho tôi xem thì tôi không thấy tốt. Tươi cười trên mặt anh bị đóng băng vài giây, tiếp đó anh thẹn quá hóa giận nói: “Em sao lại biết mấy thứ này? Còn có ai sẽ xui xẻo cả đời, đây chính là hải dương tinh, đồ dùng được chế tạo dành riêng cho hoàng thất đó.”
Hoàng thất nước Pháp đều xong đời, còn chưa đủ xui xẻo hay sao?
“Tôi là quỷ nghèo, hoàng thất không liên quan đến tôi.” Tôi thật sự ước gì anh nhanh chút tránh ra, lấy viên kim cương ở trước mắt người khác đong đưa, ánh sáng chiết xạ đang tàn phá mắt tôi, muốn tôi cận thị sao?
“Em có thể thay đổi, chỉ cần em tiếp nhận kế hoạch của anh, em có thể sở hữu nó.” Cal nắm chặt viên kim cương trong tay, cũng không thấy khó chịu. Anh cao thấp đánh giá tôi một chút, ánh mắt như muốn cắt tôi ra thành từng mảnh từng mảnh. Tiếp đó tay anh chạm vào xương bả vai tôi, ngón tay bởi vì lộ ra bên ngoài mà mang theo hơi lạnh, mà chút hơi lạnh này nháy mắt bị hơi nóng làn da tôi ủ ấm. Mà hải dương tinh trong lòng bàn tay rơi xuống, rất nhanh liền rơi xuống trên làn da tôi, ngón tay anh hơi run run quấn quanh vòng cổ kim cương, lại chậm rãi từ xương bả vai, chạm vào sau gáy tôi.
Tôi vẫn không nhúc nhích nhìn anh, ánh mắt nóng bỏng tràn đầy tình cảm lại trào ra mãnh liệt, gần như muốn nhốt tôi vào sâu trong đáy mắt anh.
Ngón tay anh sờ loạn làm da gà của tôi nhanh chóng chạy đến, tôi nghe thấy tiếng hô hấp của anh nhanh chóng tăng thêm, mái tóc màu đen rối loạn, trên trán thế nhưng xuất hiện một tầng mồ hôi. Anh vươn tay kia ra, vén mái tóc rối xõa tung trên gối của tôi, hai tay chạm vào sau gáy đeo vòng cổ lên.
Sau khi đeo xong, hai tay anh cũng không có rời đi, mà là vuốt cổ tôi, lộ ra biểu cảm khẩn trương lại tràn đầy hưng phấn, nói với tôi: “Em xem, thật thích hợp, em rất hợp với nó, không ai có thể cự tuyệt.”
Tôi cảm nhận được trong lòng nặng trịch, nhưng là rất nhanh tôi liền bỏ qua chút sức nặng ấy, ngược lại là Cal gần ngay trước mắt gương mặt chiếm hữu lực chú ý của tôi. Anh càng ngày càng gần, môi rõ ràng mấp máy một chút, trong mắt mang theo mê mang cùng nhiệt tình không biết tên, ngón tay gãi nhẹ cằm tôi, đây thật là một động tác rất *.
Hô hấp không thể tránh khỏi hòa lại với nhau, hương vị mãnh liệt của rượu và hương trong không khí làm tôi hô hấp khó khăn.
“Em có thể có được hết thảy những gì em muốn, anh sẽ cho em hết.” Cal thấp giọng nói, thanh âm của anh biến thành khàn khàn, biểu cảm nghiêm cẩn đáng sợ.
Tôi nhíu mày, rốt cục nhịn không được lộ ra biểu cảm kháng cự khó chịu, tôi không thích tư thế bị người khác xâm chiếm như thế, anh cách tôi quá gần, làm tôi không thể phản kháng được.
Có thể do phản kháng trong đáy mắt tôi quá rõ ràng, Cal rốt cục phục hồi tinh thần, anh hơi quẫn bách mà buông hai tay trên cổ tôi xuống, ngồi thẳng thân thể, ngoài miệng thì nói rất cường ngạnh “Em về sau không có cơ hội nhìn thấy châu báu như vậy đâu, nó thật sang quý, đủ để cho em trở thành tồn tại sáng chói nhất.”
Tôi âm thầm dùng sức chân lại chậm rãi thả xuống giường, hơi đáng tiếc anh chạy quá nhanh, nếu anh còn duy trì tư thế kia mộ giây nữa, tôi liền trực tiếp đá anh một cái ngã xuống đất.
Tôi không chút ham mê với tảng đá này cả, tôi trời sinh liền không thích đeo mấy thứ đồ linh tinh lên người, bởi vì nó sẽ làm cản trở việc tôi cảm nhận hô hấp. Tôi nằm yên trên giường, rũ mắt nhìn hải dương tinh trên ngực, sau đó nói với tên bên giường: “Cầm lại, tôi không cần đến nó.”
Cal hơi không hiểu lời tôi nói, tay anh sờ sờ sau gáy, không hiểu nói: “Cầm lại?”
Tôi gật gật đầu, tiếp đó nở nụ cười tự tin với anh, giống như diễn viên đứng chào hỏi khản gỉả trên sân khấu, đứng dưới ánh đèn đối mặt với người xem.”Cho dù không có hải dương tinh, tôi cũng có thể trở thành tồn tại chói mắt nhất, cho nên tôi không cần đến nó.”
Cal dừng lại động tác nhỏ không được tự nhiên của mình, anh không hiểu gì nhìn tôi, cảm giác hoang mang làm anh suy sụp mất tự tin. Hắn thúc thủ vô sách lặp lại, “Không cần?”
Tôi không nghĩ cùng vẹt khơi thông, thật muốn cắt đầu lưỡi anh rồi nhốt vào trong l*иg.
“Nữ nhân đều là cần thứ này.” Cal hơi khổ sở thấp giọng nói, anh có khả năng không chú ý giọng điệu của mình, cho nên mới không cẩn thận lộ ra biểu cảm mang tính trẻ con này.
Anh mấy tuổi? Tôi không muốn dỗ đứa nhỏ, ngay cả thời gian yên ổn ngủ một giấc cũng không có, tôi không khổ sở anh khổ sở cái gì chứ.
“Vậy em có thích cái gì không?” Cal hình như ý thức được biểu tình của mình,anh vội vã thu lại biểu tình mới lộ ra bên ngoài của mình, dùng câu hỏi cứu chữa lại hình tượng của mình.
“Tôi muốn đi ngủ, anh có thể cởi trói ra được không?” Tay thật mỏi, hơn nữa mang hải dương tinh lấy đi, để ở trên cổ tôi làm tôi hô hấp khó khăn.
“Anh sẽ mời cho em một nhà thiết kế trang phục người Pháp.” Tật xấu của Cal lại tái phát, bắt đầu bỏ qua đương sự sang một bên, nỗ lực cùng người khác lên kế hoạch.
“Cởi bỏ dây thừng.” Tôi hữu khí vô lực thở dài.
“Nhà trọ có thể để dưới danh nghĩa của em.” Cal cúi đầu, bắt đầu sờ nhẫn trên ngón út, tiếp tục nói
“… Lấy kim cương đi.” Đầu tôi đau đớn cùng anh nói.
“Từng tuần lễ một, anh sẽ qua nhìn em.” Cal nhìn cũng không nhìn tôi, tiếp tục ở một bên nghịch ngón tay.
Cứu… Cứu mạng với, người này đến cùng là ăn cái gì lớn lên, anh có thể tự động che lại những gì mình không muốn nghe sao?
“Em còn muốn cái gì nữa không?” Anh rốt cục ngẩng đầu, mặt khát vọng nhìn tôi, phảng phất như người sống trong tận thế nhìn thấy hi vọng. Thật giống như nhu cầu của tôi có thể vớt anh lên từ sâu trong địa ngục, anh hình như đã biết tôi không cần thứ gì, anh cũng không có thứ có thể đả động đến tôi, cho nên căn bản không muốn nghe tôi cự tuyệt.
Tôi vô lực cười cười với anh, ý bảo anh đi lại, Cal nhất thời không có phòng bị gì bị ánh mắt tôi dụ hoặc. Anh nghiêng người tiếp cận tôi, khuôn tôi mặt tươi cười không thay đổi, chưa từng cười ngọt ngào như vậy với bất cứ nam nhân nào, đầu anh cũng không chút thay đổi nhìn chằm chằm tôi, muốn nhìn thật kĩ tôi, không muốn bỏ sót bất cứ thứ gì.
Ở trong lúc anh ngồi gần sát với đầu gối chân của tôi, khuôn mặt tươi cười của tôi nháy mắt biến thành dữ tợn, lưng bàn chân đến cẳng chân, cẳng chân đến đầu gối, đồng thời thân thể tự nhiên mà mượn lực, dùng hết sức lực đang có gấp chân lại, dùng trọng lực trên đầu gối một cái đá qua hông anh, một cái đá tới mức xương cốt nhuyễn thành bùn mây trôi nước chảy mà hoàn thành.
Cal căn bản đến không kịp né tránh, cả người nháy mắt bị tôi dùng sức đá xuống giường, anh thống khổ mà lăn lộn dưới giường.
Đá xong cái này tâm trạng tôi mới tốt hơn đôi chút, nghiêng đầu nhìn thấy anh đầu toàn mồ hôi lạnh tay ôm chặt lấy chỗ vừa bị đá, mờ mịt nơi đáy mắt anh còn chưa biến mất thì lãnh khốc theo bản năng xuất hiện, chọc giận người này anh ta sẽ gϊếŧ người đó.
Tôi tình nguyện cùng lão Poodle trừng mắt nhìn nhau tới hừng đông, cũng không muốn cùng một con dã thú không thể khơi thông cầm đuốc nói chuyện thâu đêm.
Trước lúc anh rít gào muốn gϊếŧ tôi, tôi rốt cục không thể nhịn được nữa lớn tiếng nói với anh: “Anh bao nhiêu tuổi rồi, đừng làm nũng với tôi.” Trứng ngốc, bị người ta cự tuyệt còn chết cũng không chịu thừa nhận, tiền tiền tiền, đầu trừ bỏ tiền cái gì cũng không có.
Anh bị tôi quát, ánh mắt hơi nao núng.
“Hơn nữa công việc của tôi không phải là ăn cắp, cũng không phải gái bán trong thanh lâu, thu hồi biểu cảm cứu thế chủ của anh đi.” Dám nghĩ bậy nghĩ bạ về tôi, còn làm bộ mặt anh rất tốt với em, anh đến cùng là an bài cho tôi chức nghiệp quỷ quái gì trong não chứ, có phải lộ đùi múa thì không phải là phụ nữ đàng hoàng đúng không.
“Còn có, lấy cái tảng đá hỏng này ra, nó năng làm tôi không ngủ được.” Hải dương tinh này dùng được cái lông ý, ăn không thể ăn, bán lại bán không xong, mua bào hiểm thì không ai dám tiếp. Quan trọng nhất là, chỉ có mấy người có cảm giác tồn tại yếu ớt mới mang thứ này nơi nơi đi loạn.
Cal đè lại thắt lưng, cứ như vậy nằm ở trên thảm ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi quả thực không có cách nào hình dung ánh mắt anh nhìn tôi, cái cảm giác sợ hãi lại mang muốn thân cận này làm tôi không thể hiểu được.
Rốt cục anh lại thử mở miệng, “Vậy em… Thích tranh không? Tác phẩm nghệ thuật?”
Tôi,…
Ai tới giúp tôi gϊếŧ chết anh đi, tôi cho người đó hải dương tinh.
Tác giả có chuyện muốn nói: Mặt than nhìn mọi người, về sau sẽ dạy dỗ tốt, trung khuyển bây giờ còn trong quá trình huấn luyện.
Hơi lo lắng nam chủ còn chưa tán được muội tử thì đã bị muội tử đá cho
tàn phế…