Chương 3: Hồi ức

Sau khi ăn xong, Mạc Vũ dọn dẹp lại phòng bếp một lượt, đống chén kia cũng được xử lý sạch sẽ, chỉ còn giặt tấm thảm ngoài phòng khách nữa là xong.

Căn biệt thự rộng lớn thế này mà chỉ có một người ở, đã vậy ở đây buổi tối còn hay có tiếng cú kêu. Mạc Vũ thấy có chút rợn rợn, vậy mà lúc nhỏ cậu đã sống ở nơi này mà không cảm thấy sợ hãi chút nào.

Hồi đó còn có mẹ, ông bà ngoại, và một gia đình trong căn biệt thự bên cạnh nữa. Tuy rằng bọn họ chỉ đến đây mỗi dịp nghỉ hè, nhưng quan hệ hai nhà cũng được xem là thân thiết. Cậu bạn nhỏ mà Mạc Vũ hay gọi với cái tên "Bánh Bao" vô cùng tốt bụng, lúc nào cũng khiến đứa trẻ quê mùa học ở trấn nhỏ như Mạc Vũ mở mang tầm mắt.

Mạc Vũ từng chút một nhớ lại quãng thời gian trước kia, đã trôi qua rất lâu rồi, không biết từ lúc nào, cậu đã đưa nơi xinh đẹp này chìm vào quên lãng, bây giờ trở về mới cảm nhận lại được những cảm xúc xưa cũ. Chỉ là... cậu bạn Bánh Bao ấy không còn nhớ cậu nữa, thật buồn.

"Ờm... Tôi muốn tắm." Mạc Vũ tay ôm quần áo, đứng đối diện với Tống Hân đang lười biếng nằm trên ghế sofa, một chân anh nghiêng xuống sàn nhà, dưới chân là tấm thảm được đắp lên người Mạc Vũ lúc chiều. Không hiểu tại sao, bây giờ Mạc Vũ cảm thấy người này thật là đáng ghét! Đã không nhớ ra mình là ai thì thôi, lại còn thô lỗ như vậy, hồi bé rõ ràng là một người nho nhã.

"Đi hướng đó, nó ở cuối, cậu chỉ có thể sử dụng phòng tắm tầng một thôi, tầng hai là của tôi." Tống Hân tay chỉ về một hướng, thuận tiện hất tấm thảm về phía Mạc Vũ, khóe môi nhếch lên: "Giặt cho sạch đấy."

"Còn phòng ngủ thì sao? Tôi ngủ ở đâu?" Mạc Vũ nhặt tấm thảm lên, chần chừ hỏi Tống Hân. Đừng có bảo cậu ngủ ở sofa phòng khách đấy nhé...

"Chọn đại một phòng đi, tùy cậu."

Dù sao thời gian ở đây cũng không lâu, Mạc Vũ quan sát xung quanh một lúc, có lẽ chọn một nơi khá kín sẽ tốt hơn, đỡ phải chạm mặt nhau. Phòng ở tầng dưới đều không khóa cửa, không đóng một tầng bụi dày như Mạc Vũ tưởng tượng, có vẻ trước kia đã có người tới dọn dẹp sạch sẽ.

Sau khi tắm xong, Mạc Vũ thuận tiện vào luôn căn phòng bên cạnh, phòng này xa phòng khách nhất, coi bộ có vẻ ổn áp. Mạc Vũ chuyển vali của mình vào, chút quần áo và đồ dùng đều không treo lên. Dù sao cũng chỉ ở một tuần, tới lúc ấy chỉ cần xách vali và đi thôi.

Mạc Vũ nằm phịch xuống giường lớn mới được trải nệm sạch sẽ, thẫn thờ đưa mắt nhìn lên trần nhà một lúc lâu. Ngày xưa cậu thường chơi đùa ở vườn hoa sau biệt thự tới tối. Sau đó Bánh Bao sẽ dẫn cậu vào ăn cơm, còn nhường đồ cho cậu mặc. Dù hai nhà chỉ cách nhau có chục bước chân, nhưng Bánh Bao cứ nằng nặc giữ cậu lại ở cùng. Căn phòng đầu cầu thang trên tầng hai là nơi lưu giữ rất nhiều kỉ niệm, vậy mà bây giờ chỉ còn mình Mạc Vũ nhớ tới nó, thật buồn...

Thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, gần mười năm, không nhớ ra là điều đương nhiên.

Trong vali là một sấp đề dày, còn có một đống bài tập hè thầy cô giao cho. Nhưng bây giờ chuyển trường rồi, Mạc Vũ không biết mình có nên làm tiếp hay không. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng cơn lười đã chiến thắng. Cậu chán nản nằm trên giường bấm điện thoại, tới tận khuya mới chịu dừng.

Sao trên bầu trời mùa hạ thật đẹp. Mạc Vũ kéo rèm cửa sổ, vươn tay ra ngoài đón gió. Lắc bạc trên tay đung đưa, phản chiếu ánh trăng nhàn nhạt. Đây vốn là vòng cổ, sau này mang không vừa nữa nên Mạc Vũ đành tháo xuống, quấn hai vòng quanh cổ tay, có chút lỏng lẻo. Mặt chiếc vòng là ngọc thạch được khắc hình đầu thỏ dễ thương, mặt sau có một chữ "Vũ". Đây là vòng đôi, người bạn Bánh Bao giữ cái còn lại. Có khi chỉ có mình Mạc Vũ cảm thấy chiếc vòng này quan trọng mà nâng niu nó. Tống Hân căn bản tính cách đã khác xưa quá nhiều, còn không nhớ ra cậu là ai.

Đầu mùa hạ năm ấy, thời tiết nóng như đổ lửa. Mạc Vũ ôm trên tay một con gấu bông do Bánh Bao tặng, đôi mắt cậu ngấn lệ, khuôn mặt vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, đứng xem người khác mang hết đồ đạc của nhà mình lên xe, từng thứ từng thứ một.

"Thỏ Con, tớ đến rồi đây! Hôm qua tớ vừa nghỉ hè xong, nay đến đây liền đó." Một cậu nhóc có khuôn mặt bầu bĩnh trắng trẻo, đang cố hết sức dùng đôi chân béo của mình chạy tới. Cậu nhóc đứng trước mặt Mạc Vũ thở dốc một hồi, lúc cậu ấy ngẩng đầu lên, trùng hợp nhìn thấy đôi mắt Mạc Vũ rơi xuống một giọt lệ. Bánh Bao lấy tay xoa xoa khóe mắt Mạc Vũ, miệng hơi chu ra, nhỏ nhẹ: "Thỏ Con, sao cậu lại khóc rồi? Mẹ cậu lại la cậu sao?"

Mạch suy nghĩ đứt đoạn, khóe môi cậu mặn chát, trong đôi mắt mờ sương chỉ còn lại hình ảnh cậu nhóc chạy theo chiếc xe màu đen, tới khi không chạy được nữa mới ngồi sụp xuống đất òa khóc. Ánh mắt ấy thật khó tả, là ánh mắt khiến Mạc Vũ không thể nào quên.

Trời đã khuya, Mạc Vũ ôm gối ngẩn ngơ, cho tới khi mắt díu lại không mở nổi mới từ từ chìm vào giấc ngủ, trong đầu là một mớ suy nghĩ hỗn độn. Mơ về người bạn cũ, tuy đã gặp lại nhưng chẳng thể nhận ra nhau.