Thời gian như dòng sông xuôi dòng không ngừng chảy. Mới đó đã thấm thoát 4 năm kể từ khi anh rời xa cô, rời xa cái mái ấm còn dang dở…
- Mami mami mami…
Cô gái nhỏ cột hai bím, giọng nói trong trẻo cầm tắm ảnh trên tay chạy khắp nhà luôn miệng gọi mami.
Lịch Dao Nhân vừa thấy đã giữ cô bé lại, dang tay bồng cô bé lên thơm nhẹ lên đôi má phúng phín.
- Tiểu bảo bối tìm mami có việc gì sao?
Tiểu bảo bối trong tay Dao Nhân gật gật đầu. Cô bé đưa tắm ảnh trong tay cho Dao Nhân cùng xem. Nhìn vào khiến Dao Nhân có chút bất ngờ, là tắm ảnh chụp cả gia đình nhà họ Lịch. Dao Nhân ngạc nhiên cầm tắm ảnh từ tay cô bé:
- Con lấy tắm ảnh này ở đâu vậy?
- Trên phòng mami ạ…
Tiểu bảo bối ngập ngừng chỉ tay vào người đàn ông đứng cạnh Cẩm Nguyệt, giọng nói non nớt:
- Chị ba, chú này là ai vậy ạ?
Lịch Dao Nhân khẽ mỉm cười khi thấy cô bé chỉ vào Lịch Ngạn. Dao Nhân vuốt ve cô bé đồng thời bồng cô bé ra ghế sô pha ngồi. Đặt cô bé ngồi trong lòng Dao Nhân nói:
- Đây là papa của tiểu Đan Đan đấy…
Không biết thế nào, chỉ thấy Đan Đan im lặng nhìn tắm ảnh sau đó lại gật đầu như rất hiểu chuyện.
Tiểu Đan Đan chòm người lên ôm cổ Lịch Dao Nhân.
- Con muốn tìm mami…
Lịch Dao Nhân mỉm cười thơm lên má phúng phín của tiểu Đan Đan.
- Mami con đang bận, đợi lát nữa mami về cô ba sẽ nói tiểu Đan Đan ở nhà quậy đồ của mami.
Tiểu bảo bối ngay tức khắc liền ôm cổ Lịch Dao Nhân.
- Không được đâu…chị ba xinh đẹp không được nói với mami…
- Sao vậy?
Hải Đan đưa tay dụi dụi mắt:
- Mami sẽ giận tiểu Đan Đan, mami sẽ không chơi với Đan Đan nữa…
Lịch Dao Nhân bật cười với vẻ đáng yêu của cô công chúa nhỏ. Thấy vẻ dụi mắt buồn ngủ của Đan Đan, Lịch Dao Nhân ôm cô bé lên phòng.
- Tiểu bảo bối buồn ngủ rồi đúng không?
Hải Đan ngây thở gật gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống giường lấy tay che mắt lại. Lịch Dao Nhân mỉm cười xoa đầu cô bé rồi cầm tấm ảnh cất lại vào tủ.
Nhanh thật mới đó đã 4 năm…
Trong lòng Dao Nhân luôn hoài nghi, cô biết Lịch Ngạn không phải người bình thường. Nhưng cô không biết sau khi mất đi anh có trở về thời không kia hay không? Liệu anh có còn sống hay không?
Tiểu Đan Đan quan sát thấy cô ba cứ đứng ở tủ ngẩn người nhìn tắm ảnh. Cô bé muốn lấy bình sữa nằm kế bên kệ giường nhưng thấy Dao Nhân thất thần, cô bé tự chòm người, với tay lấy bình sữa.
Bình sữa nằm xa tầm tay Hải Đan. Đến lúc Dao Nhân quay lại thấy cảnh cô bé đàn chòm hơn nửa người xuống giường, bất giác la lên khiến Đan Đan giật mình trượt tay ngã xuống đất.
Lịch Dao Nhân hoảng hốt đỡ cô bé dậy. Đan Đan do hoảng sợ khóc nức lên cùng lúc Cẩm Nguyệt về nhà, chưa lên đến phòng đã nghe tiếng khóc nức nở của tiểu công chúa khiến Cẩm Nguyệt càng lo lắng hơn, ba chân bốn cẳng chạy vội lên phòng.
Thấy tiểu Đan Đan khóc đến đỏ cả người còn Lịch Dao Nhân không biết làm sao để dỗ. Cẩm Nguyệt tiến đến ôm Đan Đan từ tay Dao Nhân.
- Tiểu bảo bối, nín mẹ thương…
Tiểu Đan Đan tay bấu vô áo Cẩm Nguyệt, không biết là do cái gì cô bé liền nín hẳn. Dụi mặt vào hai bầu ngực căng sữa của mẹ.
- Bú…
Cẩm Nguyệt thở phào, cô còn tưởng có chuyện gì lớn đúng là làm cô thót tim.
Dở áo ra cho Tiểu Đan Đan bú sữa, tuy đã ba tuổi nhưng Đan Đan vẫn không chịu cai sữa mẹ, cứ mỗi lần cô định cho cai lại khóc lóc, có lần vì không được bú sữa mẹ mà bệnh luôn cơ, vì thế cô sao có thể nhìn con gái mình khóc mà không cho bú.
Lúc này mới nhìn sang Dao Nhân.
- Sao nó khóc vậy?
Dao Nhân ấp úng không dám nhìn vào mắt Cẩm Nguyệt:
- Em cất đồ, lơ là một tí. Không ngờ tiểu bảo bối muốn lấy sữa chòm người tự lấy em quay sang thì nó trượt tay ngã xuống đất…
Cẩm Nguyệt nhìn vẻ mặt hối lỗi của Dao Nhân, cô mỉm cười lắc đầu.
- Không sao, em đừng tỏ vẻ hối lỗi vậy. Trẻ con té là chuyện như cơm bữa thôi…
Lịch Dao Nhân nghe vậy mỉm cười với Cẩm Nguyệt. Nhìn đồng hồ giờ cũng đã bảy giờ tối, Cẩm Nguyệt mắc giữ Đan Đan nên cô xuống bếp làm đồ ăn. Không thì lát con nhóc kia về không thấy đồ ăn nó sẽ la làn la sớm.
Thấy Dao Nhân đi, Cẩm Nguyệt mới nhìn lại Đan Đan kiểm tra tay chân con bé xem có bị bầm hay trầy xướt chỗ nào không.
Cô vuốt ve cô công chúa nhỏ trong vòng tay, đôi môi khẽ cong lên. Số cô đúng là kiếp đẻ thuê, sinh ra một đứa con gái lại giống hệt ba nó cả tính cách lẫn thói quen đều hệt Lịch Ngạn.
Cô nhớ có lần cô vô tình để Đan Đan tự nghịch, nào ngờ vừa đi tắm ra đã thấy Đan Đan cầm con dao lên chơi hên sao chỉ bị chảy máu ngón tay. Bữa đó cô đã tức giận đến mức đưa Đan Đan về nhà nội không đếm xỉa tới. Kể từ lần đó Đan Đan bắt đầu hiểu chuyện ngoan ngoãn một cách lạ thường.
Tiểu Đan Đan nhã nhũ hoa của mẹ ra. Bất chợt chòm người ôm đầu Cẩm Nguyệt vẻ yêu thương, giọng non nớt:
- Ngoan, có con rồi…
Bàn tay nhỏ xíu vuốt tóc Cẩm Nguyệt khiến cô phì cười, hành đồng này không biết ai dạy nó nữa, sến súa y chan papa nó.
- Mami đừng khóc…papa sẽ về với mami…
Câu nói non nớt bất chợt làm Cẩm Nguyệt kinh ngạc nhìn cô con gái. Cô nhíu mày:
- Sao con biết điều đó?
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ, Đan Đan liền đưa bàn tay bụm miệng. Giọng ấp úng ngây dại:
- Con…không biết…
Cẩm Nguyệt nhíu chặt đôi lông mày.
- Mẹ hỏi lại, sao con biết?
Đan Đan thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ, cô bé đứng dậy, ôm cổ mẹ, ngồi trong lòng mẹ. Chiếc miệng nhỏ mếu máo:
- Con lấy ảnh trong tủ…nếu mẹ biết mẹ sẽ giận Đan Đan không đưa Đan Đan về nhà…
Thấy con gái mếu máo thành thật. Cẩm Nguyệt phì cười ôm cô gái nhỏ trong tay. Cô đưa mắt nhìn tủ đồ, cất giấu tấm ảnh đó nhiều năm như vậy bây giờ lại để con gái phát hiện thì có hơi…
Cô đến gần tủ mở ra thấy bức ảnh năm nào trong lòng cô dâng lên nỗi chua xót nhẹ. Cầm bức ảnh ra, Cẩm Nguyệt ngấm nghía một lúc.
Sau đó đặt Đan Đan lên giường. Cô chỉ mặt từng người:
- Đây là ông nội.
- Ông nội…- Tiểu Đan Đan đọc theo cô.
- Bà nội…- Cẩm Nguyệt chỉ vào bà Lịch
- B…bà nội…
- Cô ba.
- Cô…cô ba xi…xinh đẹp…- Tiểu bảo bối mấp mấy nói theo khiến Cẩm Nguyệt phì cười. Trong gia đình Tiểu Đan Đan nịnh Lịch Dao Nhân nhất luôn, nịnh lên đến tận mây xanh…
- Còn cái này là ai? - Cẩm Nguyệt chỉ tay vào Lịch Nhiên. Cô bé suy nghĩ một lúc rồi nói: - Chị út…
Cẩm Nguyệt ngạc nhiên.
- Sao con lại gọi vậy? Con phải gọi là cô út chứ?
Tiểu Đan Đan nhìn mẹ bằng đôi mắt tròn xoe:
- Cô út kêu cô ba bằng chị ba, thì cô út là chị út…mà cô ba cũng là chị ba…
Cẩm Nguyệt lại bật cười với cách nói của cô con gái. Nói chuyện với nó một lúc là cô cười sặc sụa. Tính hài hước của con gái không biết từ đâu có nữa.
Khẽ xoa đầu con gái cô nhẹ nhàng chỉ dạy:
- Không được, tiểu bảo bối phải gọi là cô ba và cô út không được gọi là chị.
Tiểu Đan Đan có vẻ hiểu chuyện gật đầu. Cô bé lại chỉ tay lên bức hình.
- Người này là papa! Đây là mami…
Cẩm Nguyệt mỉm cười xoa đầu cô bé. Thật ra cho nó biết mặt ba nó cũng chẳng có gì to tác. Từ nhỏ cô cho nó xem ảnh Lịch Ngạn miết nhưng nó lại không nhớ nên cô đợi đến khi nó lớn sẽ nói sau không ngờ bây giờ nhớ được mặt của papa rồi.
- Mami sao không có Đan Đan vậy?
Nghe câu hỏi non nớt cùng vẻ mặt như bà cụ non của Đan Đan, Cẩm Nguyệt xoa đầu con bé cười nói:
- Lúc này Đan Đan đang ở trong bụng mẹ này…
Con bé nghe vậy đưa tấm ảnh gần mắt hơn.
- Không có, Đan Đan đâu thấy có Đan Đan…