Nhìn chung quanh tối tâm chỉ có vài bóng đèn làm sáng vài chỗ khiến Dao Nhân có cảm giác sợ sợ. Bỗng nhiên một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai cô…
- Maa…
Ngay khi vừa la, Dao Nhân bị một bàn tay lạnh ngắt khác bịch miệng lại. Sau đó xuất hiện trước mặt cô là thân ảnh của một anh chàng cao lớn. Anh ta khoác trên người chiếc áo blouse trắng. Dao Nhân ngẩng đầu nhìn gương mặt anh ta. Tuy bị chiếc khẩu trang che đi một nữa chỉ lộ ra vầng trán và đôi mắt nhưng Dao Nhân như đã bị đôi mắt đó hút hồn. Đôi mắt anh ta rất đẹp…đẹp một cách tinh tế…
- Cho hỏi sao cô ngồi ở đây vậy?
Thấy Lịch Dao Nhân ngẩn người, Trình Hạo Ngôn mới cất giọng nhẹ nhẹ hỏi cô. Bị giọng nói của Trình Hạo Ngôn làm thức tỉnh, Dao Nhân cười nhẹ, đôi mắt vẫn dán vào đôi mắt anh.
- Đôi mắt anh…đẹp quá…
Trình Hạo Ngôn thấy đôi mắt đang đấm đuối chiêm ngưỡng nhan sắc của mình. Anh tháo khẩu trang ra, cười nhẹ lập lại câu hỏi:
- Đây là khoa phụ sản cô đến để khám thai sao?
Lịch Dao Nhân liền cười xuề xuề. Sao lại có bác sĩ đẹp đến thế?
- Phải…ờ không phải…
Trình Hạo Ngôn nghe câu trả lời vờ vực của Lịch Dao Nhân, anh khẽ nhướng mày, Dao Nhân bối rối không biết phải nói sao.
- Tôi…tôi…
Trình Hạo Ngôn thấy vậy nghĩ chắc lại là một cô sinh viên nông nổi.
- Cô tên gì?
- Lịch Dao Nhân…
- Theo tôi…
Anh đi trước dẫn đường cho Dao Nhân, Dao Nhân ngây người trong giây lát rồi cũng mê mụi đi theo anh bác sĩ.
Vào phòng khám, Trình Hạo Ngôn bảo Dao Nhân lên giường nằm. Dao Nhân mặc dù không hiểu nhưng vẫn làm theo.
Sau một lúc kiểm tra Trình Hạo Ngôn nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp:
- Cô Lịch à, cô không có thai…nhưng tôi muốn khuyêb cô, sau này nếu có thật thì nên nói với người kia để có hướng giải quyết chung đừng tự mình đến đây vào đêm khuya nữa…rất nguy hiểm…
Lịch Dao Nhân nghe câu nói của Trình Hạo Ngôn thì giật hoảng người, cô giữ trinh trắng hai mươi mấy năm đương nhiên là không có thai. Anh ta nói vậy chẳng khác nào nói cô lẳиɠ ɭơ…
- Tôi đương nhiên không có thai rồi, tôi còn chưa có chồng đấy anh bị điên à?
Trình Hạo Ngôn ngây người giây lát nhưng rất nhanh lấy lại vẻ điềm tĩnh, trên môi còn nở nụ cười ẩn ý. Cô gái này lạ thật, đến khám thai lại khẳng định là không có thai?
- Vậy cô đến khoa phụ sản làm gì?
Lịch Dao Nhân nhanh chống đáp:
- Tôi đến lấy kết quả khám cho chị tôi, anh như bóng ma xuất hiện rồi kêu tôi vào đây, rồi lại nói tôi không có thai. Tôi cho anh biết tôi vẫn còn đó…
Trình Hạo Ngôn xoa xoa sống mũi, ra là lấy kết quả giúp chị, thế mà lúc nảy ấp ấp úng úng làm anh tưởng cô nông nổi, có thai ngoài ý muốn. Lúc nảy còn định khuyên cô giữ đứa bé. Xem ra anh nghĩ nhiều rồi…
- Vậy…chị cô là ai?
Lịch Dao Nhân cảm thấy chán ghét tên trước mặt, lúc nảy cô còn đắm đuối với vẻ đẹp của anh ta vậy mà anh ta có thể nghĩ là cô có thai. Lịch Dao Nhân không để ý đến Trình Hạo Ngôn, cô tức giận bỏ đi, để lại Trình Hạo Ngôn với vẻ mặt đơ như tượng. Ngoài cô em họ ra, chưa từng có ai cư xử với Trình Hạo Ngôn anh như Lịch Dao Nhân. Khóe môi Hạo Ngôn nở nụ cười ẩn ý. Cô gái này…tính cách rất giống cô em họ của anh lúc nhỏ…
Cô gái này…để lại cho anh một ấn tượng không hề nhẹ…!!
[…]
Lịch Dao Nhân trở lại phòng bệnh của Lịch Ngạn với vẻ mặt đùng đùng tức giận, Lịch Nhiên thấy cũng phát sợ. Đã lâu lắm rồi, Lịch Nhiên chưa thấy chị ba tức giận như vậy…
Cẩm Nguyệt thấy vậy thì đến cạnh Dao Nhân, tay cô vuốt lưng Dao Nhân:
- Sao tức giận thế?
Dao Nhân vốn định lớn tiếng thì thở dài kìm chế bản thân lại, sau vài phút cô mới nhẹ nhàng kể:
- Lúc em ngồi chờ kết quả của chị, nhìn chung quanh tâm tối u ám em đã run người, vậy mà lại có một tên bác sĩ xuất hiện đặt tay lên vai em như gió thần không biết quỷ không hay…
Lịch Nhiên ôm bụng cười.
- Không phải chứ, chỉ có vậy mà chị tức tối đến thế kia?
Lịch Dao Nhân lườm Lịch Nhiên, Lịch Nhiên giây trước còn cười giây sau lại im phắt.
- Đương nhiên là không, lúc biết hắn là người chị đã thở phào nhẹ nhõm. Vậy mà…
Nói đến đây bỗng nhiên Dao Nhân ú ớ. Nếu nói tên bác sĩ đó dẫn cô đi khám thai chắc chắn sẽ khiến Lịch Nhiên ôm bụng cười suốt đêm…
Cẩm Nguyệt vuốt nhẹ lưng Dao Nhân, nhẹ giọng hỏi:
- Vậy mà sao?
Lịch Dao Nhân xấu hổ không nói nữa, cô lấy hai tay che mặt lại. Lịch Nhiên bỗng dưng sáng mắt:
- Không phải anh ta dẫn chị đi khám thai chứ?
Dao Nhân nghe xong như muốn đứt dây thần kinh não. Sao Lịch Nhiên luôn thông minh không đúng chỗ vậy? Lịch Dao Nhân tức giận, lườm Lịch Nhiên, giọng vô cùng tức giận:
- Em tốt nhất đừng có suy diễn lung tung…
Cẩm Nguyệt thấy vậy thì mỉm cười. Cô chắc chắn Lịch Nhiên đã đoán đúng, chỉ có thể đoán đúng mới khiến Dao Nhân tức giận như vậy.
[…]
5 giờ sáng, Thẩm Tuyết Du được chuyển vào chung phòng với Lịch Ngạn. Bà đã tỉnh được một lúc. Sắc mặt bà cũng đã có chút khí sắc hồng hào.
Ông Lịch ở cạnh nắm lấy tay bà xoa xoa nhẹ nhàng vuốt tóc bà bảo bà ngủ đi. Nhìn cảnh này Cẩm Nguyệt thật ngưỡng mộ tình cảm của ba và mẹ.
Do mệt mỏi, Lịch Nhiên đã nằm xuống đùi Lịch Dao Nhân ngủ lúc nào không hay. Dao Nhân vuốt ve mái tóc Lịch Nhiên. Tuy cô hay la em ấy, nhưng em ấy là đứa em cô mong đợi suốt 6 năm. Lúc đó, gia đình khá giả nhưng ba mẹ thì không muốn sinh. Lịch Ngạn được mười tuổi thì mới sinh Dao Nhân, cô nhiều lần nói với ông bà Lịch muốn có em nhưng ông bà chỉ cười không trả lời. Lịch Nhiên là ngoài ý muốn…nhưng lúc sinh em ấy công ty lại gặp sự cố, bà Lịch lại không quan tâm nhiều đến Lịch Nhiên.
Khi Lịch Nhiên vừa 2 tuổi, ba mẹ và Lịch Ngạn thường đi sớm về khuya, mọi sự lo lắng của bà Lịch đều dành cho Lịch Ngạn vì khi đó anh chỉ mới 18 tuổi, bà sợ anh làm việc quá sức…hằng ngày ở nhà chỉ có người giúp việc, Dao Nhân và Lịch Nhiên. Lịch Nhiên lúc nào cũng bám lấy cô khiến cô không thể không để tâm. Mãi đến lớn cho dù cô đi đâu cũng không thể không nhớ đến Lịch Nhiên. Nói đi nói lại Lịch Nhiên thiếu sự quan tâm của mẹ từ bé, em ấy có lẽ rất tủi thân nhưng lại giấu nhẹm sự tủi thân ấy đi, lúc nào cũng tưới cười để ba mẹ yên tâm…thường ngày nói em ấy không hiểu chuyện nhưng trong lòng Dao Nhân cô biết rõ, Lịch Nhiên đã lớn…em ấy đã hiểu chuyện không còn là con nít nữa…
Lịch Dao Nhân mỉm cười nhìn cô em nhỏ đang nằm trên đùi mình. Thấy Lịch Nhiên run vai cô khẽ gọi Cẩm Nguyệt:
- Chị hai…
Cẩm Nguyệt nghe thấy liền quay sang.
- Lấy giúp em cái mền…
Cẩm Nguyệt lấy chiếc mền còn dư trên đầu giường của Lịch Ngạn đưa cho Dao Nhân, nhưng chân Dao Nhân đã tê, lại sợ làm Lịch Nhiên thức giấc. Cô lại phải nhờ Cẩm Nguyệt đắp mền cho em ấy.
Cẩm Nguyệt lại ngồi xuống cạnh giường Lịch Ngạn. Cô thấy Lịch Chí Hùng đã gục đầu ngủ bên giường của bà Lịch. Cô thầm ngưỡng mộ. Mong rằng tình yêu của cô và Lịch Ngạn cũng có thể như ông bà Lịch.
Có thể cùng nhau xây lên một mái ấm tràn đầy niềm hạnh phúc…và…có thể cùng nhau đi hết nửa đời còn lại…
[…]
8 giờ sáng…
- Chị hai, chị cũng đi ăn đi…
Cẩm Nguyệt lắc đầu từ chối:
- Em cùng Ngọc Nhiên và ba đi ăn đi, chị ở lại trông mẹ và Ngạn.
Lịch Nhiên liền phản đối:
- Không được, chị vẫn chưa ăn gì mà? Nếu anh hai tỉnh lại biết chị chưa anh gì anh ấy sẽ chém em mất…
Lịch Nhiên ra vẻ đáng thương. Cẩm Nguyệt thở dài:
- Vậy mọi người đi ăn đi, ăn xong thì mua rồi đem lên cho chị…
Vậy là họ đi ăn hết, trong phòng chỉ còn lại Cẩm Nguyệt và hai người bệnh còn hôn mê. Cô mệt mỏi tựa đầu vào thành giường của Lịch Ngạn rồi ngủ thiết đi lúc nào không hay…
Một lúc sau, Trình Hạo Ngôn vào phòng thấy cô em họ đang ngủ cạnh giường Lịch Ngạn. Trình Hạo Ngôn kinh ngạc. Anh ta chưa bao giờ thấy dáng vẻ như con mèo này của Cẩm Nguyệt…
Đặt tệp tài liệu xuống bàn của bộ sô pha, anh đánh nhẹ vào bã vai Cẩm Nguyệt.
- Dậy đi em trai…
Cẩm Nguyệt cắn môi, dơ chân đá tên vừa đánh. Kiểu đánh đó chỉ có thể là thằng anh chết tiệt.
Hạo Ngôn thở phào, may sao anh né được không thì quy tiên rồi…
Cẩm Nguyệt lườm anh ta một cái, giọng chẳng mấy hoan nghênh:
- Anh đến đây làm gì?
Trình Hạo Ngôn thản nhiên ngồi xuống ghế số pha, tiện sẵn lấy một quả lê trên bàn tùy tiện cắn một miếng lớn.
Cẩm Nguyệt lắc đầu nhìn người anh họ mất nết ăn lê. Cô giật giật khóe môi muốn chửi một trận sau đó lại thôi. Đến ghế sô pha ngồi, cô đưa tay. Trình Hạo Ngôn miệng còn ngậm miếng lê ngẩn người nhìn cô. Cẩm Nguyệt gằng giọng:
- Kết quả khám thai của em đâu?
Lúc này Trình Hạo Ngôn mới cười xuề xuề. Cầm tệp tài liệu lên mở ra trang đầu, cầm một vài tờ đưa cho Cẩm Nguyệt và lấy trong túi ra một bịch đầy thuốc. Đặt đàng hoàng ngay ngắn cho Cẩm Nguyệt.
- Anh đã lấy thuốc giúp em luôn rồi.
- Ồ, cảm ơn anh…
Trình Hạo Ngôn mở bịch thuốc lấy ra từng loại chỉ dẫn cho Cẩm Nguyệt giờ giấc uống. Đang trò chuyện thì lúc này ông Lịch, Lịch Nhiên và Dao Nhân cũng lên đến.
Cẩm Nguyệt giới thiệu Trình Hạo Ngôn cho ông Lịch:
- Anh ấy là Trình Hạo Ngôn, anh họ con. Anh ấy là bác sĩ khoa sản đến để đưa thuốc cho con…
Lịch Dao Nhân đi lên sau, từ trước cửa đã nghe lời giới thiệu của Cẩm Nguyệt, cô không để tâm mấy. Mang thức ăn vào cho Cẩm Nguyệt, miệng còn tươi tắng nói:
- Chị hai em có mua…
Lịch Dao Nhân bị khựng lại khi thấy Trình Hạo Ngôn. Nhớ đến vẻ mặt thánh thiện và lời nói của anh ta lúc khuya, cô ngay lập tức tối sầm mặt:
- Sao anh lại ở đây?