Chương 22: Là Anh Muốn Hay Là Em Cần Sự Giúp Đỡ? (2)

Cẩm Nguyệt nghe xong thì cười khổ, đến chuyện này mà anh cũng để ý. Nhưng thật sự mấy ngày này cô rất rất lười gội, một phần cũng là do tóc cô quá dài.

Lịch Ngạn nhìn gương mặt cười khổ của cô bất giác cười.

- Cởi đồ ra.

Cẩm Nguyệt bị đơ trong vài giây, cởi đồ? Làm gì?

- Anh gội đầu cho em.

- Gội đầu thôi đâu cần phải cởi đồ?

- Em định khom người gội đầu sao? Em không sợ cấn cái bụng sao?

- Vậy anh ra ngoài đi, em tự gội.

- Anh có thể gội cho em…nếu em cần…

Lịch Ngạn thật sự bị ngượng khi nói đến câu này, anh cũng không biết vì sao bản thân anh bỗng nhiên lại muốn gội đầu cho Cẩm Nguyệt…chỉ là nếu nói muốn thì lại ngượng miệng vô cùng…

Nhìn ánh mắt lãng đi một giây của anh cô đoán chắc là chẳng cam tâm tình nguyện gì. Cô bĩu môi:

- Không cần em có thể tự gội.

- Anh nghĩ là em cần sự giúp đỡ từ anh.

Cẩm Nguyệt thở một hơi dài sau đó phản bác:

- Rõ ràng là muốn gội cho em sao lại nói là em cần anh giúp?

Lịch Ngạn mặt cứng đờ vì bị nói trúng nhưng vẫn kiên quyết nói lại:

- Là em cần anh giúp…

- Là anh muốn…- Cô vẫn cãi lại.

- Anh không muốn…

Cẩm Nguyệt đứng bật dậy dùng ánh mắt khó chịu đối phó với anh:

- Thế thôi, em không cần…!

Cẩm Nguyệt tức giận đùng đùng muốn đi ra ngoài. Rõ ràng là anh muốn gội cho cô sao lại nói thành cô nhờ anh giúp đỡ? Con người lí lẽ gì vậy không biết? Phút trước còn lãng mạn phút sau thành lãng xẹt.

Nhìn vẻ mặt cứng đơ không chút biểu cảm muốn thừa nhận của anh, Cẩm Nguyệt khó chịu ra mặt bước ra ngoài. Bước được hai bước cô bị anh giữ lại.

- Em còn chưa gội đầu…

- Lát em tự gội sau.

- Nhưng…

Cẩm Nguyệt liếc anh một cái sắc bén: “Nhưng nhị cái gì? Em đâu cần anh giúp, nếu cảm thấy dơ quá ở cùng không được em dọn về nhà em.”

Lúc này Lịch Ngạn mới tỏ thái độ khó chịu. Người ta giận bỏ về nhà mẹ đẻ còn Cẩm Nguyệt giận thì bỏ về nhà riêng?

- Em có về đó anh cũng phải mang anh theo.

Cẩm Nguyệt nhíu mày: “Giận bỏ đi mà mang anh theo làm gì?”

Anh cảm thấy mọi chuyện đang đi quá lệch vấn đề, anh thở dài: “Anh gội đầu cho em”.

- Em không liệt, tự gội được.

- Là anh tự nguyên…

Khóe môi Cẩm Nguyệt bật cười. Thừa nhận sớm đỡ tốn công cô nổi điên không?

[…]

Tắm gọi cho cô xong, anh lấy áo choàng mặc vào cho cô. Mấy hôm trước biết cô có bầu anh đã cố ý tránh cô vì sợ một giây nào đó chịu không nổi sẽ làm thịt cô vậy mà bỗng nhiên hôm nay lại muốn ôm cô trong lòng, giữ chặt cô bên cạnh muốn làm tất cả cho cô…

Bồng cô ra khỏi phòng tắm, nhẹ nhàng đặt cô công chúa nhỏ lên giường. Anh đến bàn trang điểm mở ngăn kéo lấy máy sấy tóc. Mái tóc của Cẩm Nguyệt hôm nay đã dài hơn rồi. Dù dài như thế nhưng tóc Cẩm Nguyệt luôn xuông mượt rất đẹp.

- Lúc sáng anh thấy dầu gội của em gần hết nên đã mua thêm vài chai. Anh để trong tủ đấy, khi nào hết có thể lấy thêm.

Cẩm Nguyệt gật đầu, bỗng nhiên trong đầu lại xuất hiện một câu hỏi vô tri không biết từ đâu ra nhưng cô vẫn mở miệng hỏi anh:

- Ngạn…

- Sao?

- Có phải anh cưng chiều em vì…đứa bé không?

Bàn tay đang cầm lọn tóc của cô khẽ khựng lại. Anh tắt máy sấy. Xoay người cô lại, ngồi xổm xuống trước mặt cô, anh nhìn thẳng vào mắt cô.

- Sao hỏi vậy…?

Cẩm Nguyệt lắc đầu.

- Không có gì…chỉ là em bỗng nhiên muốn hỏi thế thôi…

Ánh mắt Cẩm Nguyệt hơi lãng đi. Anh không muốn trả lời vậy thật sự chỉ vì đứa bé thôi sao? Nhìn vào ánh mắt cô anh đã nhận ra được ý nghĩ lệch lạc đang hiện ra trong đầu cô. Lịch Ngạn ngang nhiên đớp lấy chiếc môi của Cẩm Nguyệt.

Anh nhìn cô khẽ mỉm cười, giọng mang vẻ kiên định không thể kiên định hơn:

- Em nghe cho rõ đây…cho dù không có nó em vẫn sẽ là công chúa…của riêng anh…!

Cẩm Nguyệt bất giác đỏ mặt chỉ biết mím môi cười, cô ngã xuống giường lấy chiếc mền che mặt lại. Tuy không phải lần đầu anh nói mấy câu sến thế này nhưng đây có thể xem là lần đầu anh nói một câu khẳng định khiến cô ngã ngang trong sự ngại ngùng, hạnh phúc. Cẩm Nguyệt cười đến run người, không hiểu sao cô lại không thể dừng cười được.

Lịch Ngạn nhìn biểu hiện ngại đến không dám nhìn anh của Cẩm Nguyệt thì bật cười. Vợ anh sao lại đáng yêu đến vậy?

Anh đưa tay đỡ cả người Cẩm Nguyệt dậy nhưng Cẩm Nguyệt quả thật không thể ngồi vững được, cô cười đến run người không thể ngồi nổi. Lịch Ngạn giữ bả vai cô lại:

- Yên để anh sấy tóc…!

Cẩm Nguyệt cố nhịn cơn cười, cố gắng ngồi yên hết sức để anh sấy tóc. Sấy tóc xong cơn cười trong người Cẩm Nguyệt vẫn không dứt. Cô ngã lăn ra cười trên giường. Lịch Ngạn dẹp máy sấy tóc, ngao ngán nhìn cô vợ đang lăn trên giường cười như điên.

Anh tiến đến, ngồi xuống giường ôm cả cơ thế Cẩm Nguyệt.

- Nhột…đừng ôm…

Cẩm Nguyệt cười như muốn sản, Lịch Ngạn bất lực đánh nhẹ vào tay cô một cái. Thật ra nó rất nhẹ…rất nhẹ…đối với anh là rất nhẹ nhưng đối với cô là như trời đánh.

- Aaa…anh đánh em…

Cẩm Nguyệt ôm chỗ bị đánh khóc lóc ĩ ôi.

- Ơ…anh đánh em hở…?

Lịch Ngạn nhái theo giọng điệu của Cẩm Nguyệt khiến cô xém phì cười nhưng làm sao dễ vậy, cô ngân ngấn nước mắt, dùng ánh mắt như con mèo nhỏ nhìn Lịch Ngạn.

- Ôi…chịu sao nổi đây…

Lịch Ngạn nằm sấp người, úp mặt xuống giường tự than thở. Đoạn, Cẩm Nguyệt đã phì cười thành tiếng. Cô lần mò tìm tay Lịch Ngạn, ngón tay cô đan vào kẽ ngón tay anh. Nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau cả cô và anh đều phì cười. Phải chi thời gian cứ êm đềm như vậy thì hay biết hay biết mấy…

Lịch Ngạn đưa đầu đến gần cô hơn, giọng mang vẻ vô tư lẫn hạnh phúc…

- Vợ à…anh vừa nhớ ra một chuyện…

- Chuyện gì?

Lịch Ngạn nắm chặt bàn tay đang nắm tay mình, anh đưa lên nhìn ngắm nghía đôi tay đang nắm lấy nhau:

- Hình như…em vẫn chưa từng gọi anh là chồng…

Cẩm Nguyệt gật gù, quả thật trước giờ giữa cô và anh chưa từng có cách xưng hô vợ chồng.

- Nhưng em nhớ anh cũng đâu gọi em là vợ…?

Lịch Ngạn ngồi bật dậy, anh nhíu mày nhìn cô.

- Lúc nảy anh vừa kêu em là vợ xong đấy!

- Có sao?

Không phải cô không nghe chỉ là giả lơ thôi, xem anh sẽ làm gì…

- Anh có thể kêu lại đấy…!

Anh nhướng mày vẻ khıêυ khí©h, gương mặt tự luyến chờ cô xin anh gọi lại. Cẩm Nguyệt hiểu ý liền ngồi dậy ôm cổ Lịch Ngạn, miệng nịnh bợ gọi tiếng “chồng” ngọt sớt.

- Chồng à…kêu lại đi…

Giọng nói ma mị vang bên tai khiến cả người anh như cứng đơ lên. Anh ôm Cẩm Nguyệt vào lòng.

- Vợ ơi! Vợ ơi! Vợ ơi!..

- Còn muốn anh kêu thêm nữa không?

Cẩm Nguyệt hôn chụt lên môi Lịch Ngạn mỉm cười. Lịch Ngạn bị sức hút ma mị của Cẩm Nguyệt quyến rũ, vô thức đè cô xuống giường.

Gương mặt cả hai đến sát gần nhau…gần nhau…gần hơn nữa…và rồi…

- Anh hai…chị hai…