Chương 18: Chương 18: Nhớ Nhưng (H+)

Bên này phía ngoài dãy ghế ở hành lang bệnh viện Doãn Cảnh Thiên xem video cô gửi , anh khẽ nhếch nhẹ môi . Xem xong anh nhắn tin trả lời cô .

" Được rồi… Là tại anh , 2 ngày nữa gặp sẽ đền bù cho em , em muốn gì anh cũng chiều em hết, chịu không? "

Diệp Hoan bị giọng nam trầm thấp của anh làm không tự chủ mà nuốt nước miếng, cổ họng khô khốc: “Em, em nói vậy thôi , chứ có muốn gì đâu.”

Doãn Cảnh Thiên bên này im lặng trong chốc lát, rồi nói với cô:" Anh nhớ em ."

Diệp Hoan mỉm cười hạnh phúc , cô bẽn lẻn nói : " Em cũng vậy, rất nhớ anh " sau đó giọng điệu chầm chậm dặn dò cô , nội dung là bảo đừng đi chơi về khuya , cố gắng học ngoan khiến trái tim Diệp Hoan có chút ngứa ngáy , phút chốc liền nghĩ nếu anh mà ở đây cô sẽ ôm anh mất thôi.

Kết thúc cuộc nói chuyện Diệp Hoan thay quần áo xuống lầu ăn cơm cùng Ba Mẹ .

*****************

Tình yêu đâu tiên lúc nào cũng mãnh liệt. Một cô gái tuổi mới lớn như Diệp Hoan chưa từng trải qua tình yêu với cô đây là mối tình đầu, khi xa người mình yêu lúc nào cũng nhớ nhung, hai ngày trôi qua không được gặp anh ,Diệp Hoan cứ như người trên mây lúc nào cũng cảm thấy buồn chán, tưởng sau hai ngày được gặp anh ,nhưng anh bảo ở nhà phụ giúp ba mẹ sửa cái mái nhà sau thêm ít ngày nữa. Mắc dù cô dạ vâng nhưng trong lòng chẳng hề vui , nhưng nghĩ lại đó là gia đình anh , sau này anh và cô kết hôn thì nơi đó là gia đình thứ hai của cô nên Diệp Hoan bỏ qua sự buồn chán ích kỉ của mình.

Tối nay là tiệc sinh nhật bạn cùng lớp Hoàng Thiên , tại biệt thự sang trọng Diệp Hoan cùng cả lớp đang ăn uống vui vẻ chúc mừng Hoàng Thiên. Nhận được tin nhắn của Doãn Cảnh Thiên, cô khẽ run .

" Em đang làm gì? Anh vừa trở lại thành phố , anh rất nhớ em , chúng ta gặp nhau một chút em nhé."

Diệp Hoan mừng thầm vì cô cũng rất nhớ anh , trả lời tin nhắn của anh :" Dạ, em đang dự tiệc sinh Nhật của một bạn học, em cũng rất nhớ anh ."

Tin nhắn trả lời gửi đi chưa đầy 1 phút thì Doãn Cảnh Thiên gọi điện lại . Diệp Hoan cầm di động, túi xách rời khỏi bàn tiệc ra một góc nghe máy:" Dạ…em nghe … em đang ở khu phố Mỹ Hưng,quận 7 … dạ, vậy anh đến thì gọi em , em sẽ ra ngay …dạ …dạ…"

Kết thúc cuộc nói chuyện Diệp Hoan đi vào WC nhìn vào trong gương, gương mặt được trang điểm xinh đẹp sắc xảo phấn nền ở trên mặt rất đậm , gắn lông mi giả, bôi son. Cả chiếc váy khoét hở ngực sâu thế này nữa. Chút nữa gặp anh , anh có thích dáng vẻ này của cô không? Mới có vài ngày không gặp anh giờ gặp nhau không hiểu sao cô lại nôn nao thế này , giống như lần đầu tiên môi chạm môi với anh vậy. Đầu óc trống rỗng , nhìn mình trong gương một lần nữa, vuốt nhẹ lại mái tóc rồi ra ngoài .

Trở lại bàn tiệc, nhìn mọi người vui vẻ ăn uống, Diệp Hoan muốn nói với cô bạn Mân Huyên là mình sẽ về trước.

" Diệp Hoan …nảy giờ cậu đi đâu thế? Lại đây chơi chung đi." Mân Huyên mặt ửng đỏ , níu tay cô .

" Mân Huyên …cậu đừng uống nữa sẽ say đó."

" Dăm ba chai bia trái cây này nhằm nhò gì ?Nào cậu uống với mình một ly ."

" Mân Huyên này… Chắc mình về trước rồi, Cảnh Thiên sẽ đến đón mình. "

" Gì mất hứng vậy trời… Đang chơi vui mà , cậu mà về là mình cũng về luôn. "

“Cậu cứ ngồi chơi đi rồi gọi Thầy Lục đến đưa về .”

Mân Huyên xua tay :" không được, nảy thầy ấy nhắn tin hỏi mình, mình lỡ nói đang bận học bài rồi."

" Để mình gọi thầy ấy cho " Diệp Hoan bấm số gọi thì Mân Huyên muốn cản lại nhưng chưa kịp thì bị Trọng Tín kéo qua .

" Mân Huyên… mình muốn uống với cậu một ly ."

Diệp Hoan vừa bấm gọi thì Lục Thiếu Thần nghe máy :" Dạ … em là Diệp Hoan đây, thầy ơi thầy đến đưa Mân Huyên về nhà được không ạ ."

Không gian bữa tiệc sinh Nhật sang trọng Hoàng Thiên đang đi theo ba mình mời rượu các đối tác làm ăn của gia đình , để cảm ơn, ba Hoàng giới thiệu cậu ấy cho mọi người biết.

" Đây là con trai duy nhất của tôi, sau này nó sẽ kế nghiệp tôi đấy ." Ba hoàng nói.

Hoàng Thiên mỉm cười gật đầu chào mọi người.

" Đẹp trai phong độ giống ba thế chắc sau này sẽ rất giỏi rồi. Chúc mừng cháu." Một người khách vừa nói vừa vỗ vai Hoàng Thiên .

" Dạ … cảm ơn chú…cháu xin phép mời các chú một ly ạ ." Hoàng Thiên cừơi vui vẻ, nâng ly rượu rất kính trọng mời mọi người.

Diệp Hoan sau khi gọi cho Thầy Lục liền ngồi chờ Cảnh Thiên đến đón. Thấy Hoàng Thiên đi lại mời bia mọi người, cô liền xin phép chút nữa về trước. Chờ một lúc Doãn Cảnh Thiên còn chưa đến , Lục Thiếu Thần đã đến trước, xe anh vừa đỗ , anh nhìn vào biệt thự xa hoa rồi bấm số gọi Mân Huyên . Vừa gọi xong không cần đợi lâu, Lục Thiếu Thần thấy hai cô gái đi ra cỗng. Lục Thiếu Thần thấy vậy cầm áo khoác liền bước xuống xe .

" Thầy Lục …phiền Thầy đưa Mân Huyên về ạ." Diệp Hoan nói.

Mân Huyên nhìn anh mỉm cười một cái , sợ anh giận cô vì cô nói dối đang ở nhà học bài. Lục Thiếu Thần cầm áo khoác khoác lên người Mân Huyên.

" Em về luôn không? Tôi đưa em về luôn."

" Dạ …em cám ơn , em đang đợi bạn, anh ấy cũng sắp đến rồi ạ. " Diệp Hoan từ chối .

Mân Huyên lấy áo khoác trên người đưa cho Diệp Hoan.

Diệp Hoan thấy đây là áo khoác của Thầy Lục , cô từ chối :" Không cần đâu."

" Cậu khoác vào đi, mình giờ lên xe rồi." Mân Huyên khoác lên vai Diệp Hoan.

" Nhưng mà áo này của Thầy Lục …" Diệp Hoan ngại nhìn Lục Thiếu Thần .

Lục Thiếu Thần lên tiếng:" Không sao ? Em cứ khoác đi, trả tôi sau cũng được."

" Vậy …em cám ơn ." Diệp Hoan kéo áo khoác che lại phần cổ của mình.

" Mình về trước nha , có gì gọi cho mình nha ." Mân Huyên tạm biệt Diệp Hoan . Rồi lên xe cùng Lục Thiếu Thần . Cả hai vẫy tay tạm biệt nhau . Lúc này Doãn Cảnh Thiên cũng vừa đến, dừng xe trước mặt cô, anh gạt chân chống , cởi nón bảo hiểm.

" Anh đến rồi ạ… ? " vừa hỏi song , không hiểu sao Diệp Hoan cảm thấy có chút không được tự nhiên. Doãn Cảnh Thiên nhìn Diệp Hoan , anh chú ý đến chiếc áo khoác nam trên người cô.

Anh xuống xe , cầm nón bảo hiểm vòng qua đến gần Diệp Hoan,Mang nón bảo hiểm cho cô .

" Em Chờ anh lâu không? " Anh hỏi

" Không ạ …" Diệp Hoan lắc đầu

Lúc này anh nhìn cô lần nữa từ đầu xuống chân, hôm nay cô mặc váy , chiếc váy xinh đẹp nhưng có vẻ hơi bất tiện khi ngồi xe máy, hai bàn tay mạnh mẽ nâng bổng người Diệp Hoan lên đặt cô ngồi 1 bên xe mô tô, rồi tự mình mang nón bảo hiểm ngồi lên xe . Diệp Hoan vòng tay ôm anh , áp mặt dựa vào tấm lưng rộng của anh .

Vừa đến nhà anh …

Doãn Cảnh Thiên luôn để ý tới cô, không nói lời nào đem cả người cô ôm vào trong lòng ngực, hung hăng hôn môi của cô, gặm cắn cô, đến lúc cô không thể thở được mới buông tha cô.

Diệp Hoan nghe được tiếng thở nặng nề của anh ,cả người phát run : " Thiên… em …"

" Chiếc áo khoác này không hợp với em ." Anh nói

" Cái này… áo khoát này của thầy Lục, thầy ấy đưa cho Mân Huyên nhưng Mân Huyên đưa cho em … nên…" Diệp Hoan sợ anh hiểu lầm nên vội vàng giải thích.

Thấy anh cứ nhìn mình mà không hề nói gì, Diệp Hoan đôi mắt ngấn lệ . Làm sao bây giờ, anh ấy giận cô rồi sao ?

Doãn Cảnh Thiên không phải là người đàn ông không hiểu chuyện, anh cởi chiếc áo khoát trên người cô xuống, ném quả một bên, ôm cô lên trên đùi, hôn mặt của cô: “Được rồi, không nói chuyện áo khoát nữa… hôm nay em trang điểm rất đẹp…nhưng đẹp quá thế này thì anh không muốn.”

Diệp Hoan cắn môi, có chút không được tự nhiên:" Sao lại không muốn ạ… con trai không phải rất thích bạn gái mình trang điểm xinh đẹp sao ?"

Giọng nói khàn khàn , trầm ấm rất nam tính vâng lên bên tai cô , nhẹ nhàng cầm lộn tóc xoăn dài của cô nghịch nghịch :" Anh không phải con trai , anh là đàn ông rồi , anh là một người đàn ông ích kỉ , chỉ muốn em là của anh em xinh đẹp thế này sẽ có nhiều người người nhìn ngắm , anh không muốn ai nhìn em cả . " mu bàn tay anh dần dần trượt xuống phần ngực của cô, nhìn chiếc váy sεメy này anh cảm thấy rất khó chịu:" Từ nay không được mặc thế này đi ra ngoài nữa , biết chưa?"

Diệp Hoan ngượng ngùng đỏ mặt, hơi cúi mặt nhỏ giọng dạ một tiếng .

" Em Nhớ anh không? " Anh hỏi bên tai cô

Bốn chữ thôi mà khiến tim Diệp Hoan nhảy loạn, đương nhiên là cô nhớ anh , rất nhớ : " Dạ… có, rất nhớ anh ." Diệp Hoan thành thật nói ra nỗi lòng mình.

Anh hôn môi cô một lần nữa , xác định hết phần son còn lại mới chịu buông. Bế cô đi vào phòng. Diệp Hoan phối hợp vòng tay qua cổ ôm lấy anh .

Trong căn phòng nhỏ , một người đàn ông cao lớn đang đè một cô gái nhỏ dưới thân ra sức hôn hít nói lời yêu thương .Áo quần cả hai được anh cởi bỏ vung vãi trên sàn nhà . Da thịt chạm nhau , những ngón tay đan chặt vào nhau . Doãn Cảnh Thiên hôn lên làn da trắng mềm mại, đầu lưỡi ướŧ áŧ của anh liếʍ ướt cần cổ trắng mịn dọc xuống đôi đào bồng to tròn . Một bàn tay nắn bóp một bên, bên còn lại dùng lưỡi liếʍ quanh nụ hoa đang dựng thắn đứng . Diệp Hoan khó chịu uốn cong người, anh hôn môi cô nhanh chóng tiến vào khoang miệng quấn lấy đầu lưỡi cô ra sức mυ"ŧ .

Diệp Hoan thật sự không chịu nổi nụ hôn quá mãnh liệt này, không thể thở được cô đưa tay đẩy anh ra .

" Thiên… " cô thở gấp

" Anh biết …là do anh quá nhớ em , muốn em , anh hứa sẽ nhẹ nhàng. " anh vuốt ve gương mặt cô , ôn nhu hỏi tiếp:" Em yêu anh không Hoan Hoan?"

Một lần nữa Diệp Hoan chìm đắm trong tình yêu của anh liền gật đầu chủ động ôm hôn anh thay cho câu trả lời . Anh thì thầm vào bên tai cô .

Những nụ hôn, kiểu làʍ t̠ìиɦ của đôi tình nhân làm nóng rực căn phòng. Từ cô gái hay ngại ngùng xấu hổ nay lại nhiệt tình làm theo lời anh . Body chuẩn đầy đặn ,làn da trắng nõn mềm mại, mái tóc đen dài xoăn nhẹ được xoã tự nhiên , đôi mắt ướŧ áŧ, môi đỏ khẽ mấp mấy khiến cô càng thêm động lòng người, thân hình mảnh khảnh quỳ gối nhẹ nhàng di chuyển dần lên để nơi tư mật ẩm ướt của mình chạm trước mặt anh . Doãn Cảnh Thiên nằm phía dưới, đầu anh ở giữa hai chân cô , anh nhìn nơi đẹp đẽ mà anh ngày đêm mong nhớ được chạm vào , phía dưới của anh liền căn cứng không chịu nổi. Đưa hai ngón tay cái vén hai mép thịt hồng hào ra hai bên, ngắm nhìn thật kĩ bên trong .

" Nó thật đẹp … Hoan Hoan của anh đẹp lắm ." Doãn Cảnh Thiên nâng cao đầu vùi mặt vào nơi tư mật của cô , như ngậm lấy, đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng vào bên trong thăm dò , dần dần càng quấy mυ"ŧ mật dịch ngọt ngào trong suốt đang tiết ra của cô. Diệp Hoan cảm nhận được đυ.ng chạm kí©h thí©ɧ toàn thân cô như có dòng điện chạy khắp tế bào, cả người cô nóng lên , mặt cô ửng đỏ , không giám nhìn anh , cô đưa tay bưng miệng nhỏ lại để không phát ra tiếng rêи ɾỉ lớn , cô cố kềm chế . Hai Bàn tay to lớn của anh đưa lên bóp nắn đôi đào bồng to tròn của cô , cho đến khi đầu lưỡi của anh quá mạnh mẽ khiến Diệp Hoan không thể chịu nổi, cô uốn éo phát ra tiếng rêи ɾỉ thoã mãn .khiến đầu óc nửa tỉnh nửa mê chìm đắm trong du͙© vọиɠ.

"Ngoan lắm, anh yêu em chết mất ."Doãn Cảnh Thiên nói xong, ngón tay đột nhiên đâm vào vài giây rồi rút ra , cứ như thế

“A…” Diệp Hoan khẽ kêu một tiếng, run rẩy co rút kịch liệt , hạ thấp người cái mông tròn vểnh về phía sau đi. Động tác này rất dễ dàng để ngón tay anh đâm vào sâu hơn . Anh quan sát cô, ngón tay giống bị cô hút vào vậy, một chút đều không có muốn ra ngoài. Ngón tay ra vào thật nhanh , Diệp Hoan nghe tiếng nước tinh tế của mình, cô xấu hổ cắn môi không giám cho mình phát ra âm thanh .

Đến cao trào hai chân cô như không thể trụ vẫn , cô vì anh mà run rẩy , cong người về phía trước nức nở xin anh tha cho mình .

" Thiên… em không chịu nổi, tha cho em …Á …"

" Cục cưng … Nước của em thật nhiều."Doãn Cảnh Thiên phớt lờ lời cầu xin của cô, khóe miệng cười lên, đôi mắt mị hoặc không rời khỏi nơi đó của cô . Anh rút ngón tay ra nắm lấy eo cô ,cắn nhẹ nơi tư mật của cô một cái , cảm nhận được dòng nước ấm chảy vào miệng, anh biết cô gái của anh bị anh làm cho sướиɠ nên đã ra , anh liếʍ sạch dòng nước ấm ngọt ngào của cô rồi mới buông tha . Môi anh rời khỏi miệng huyệt, Anh ôm cô đặt cô dưới thân hôn môi cô .

" Em sướиɠ không Hoan Hoan ? Em có thích anh làm như vậy với em không?" Anh nhẹ nhàng hỏi .

Diệp Hoan không giám trả lời, nói không sướиɠ không thích là gạt người. Nhưng nếu nói thích ngay chẳng phải anh nghĩ cô là người con gái da^ʍ đảng thì sao ? Ngượng ngùng một chút cô trả lời:" Nếu là anh thì em … mới sướиɠ … mới thích thôi…"

Câu trả lời của cô khiến anh yêu cô nhiều hơn . Anh thủ thỉ với cô , anh muốn cô cũng làm cho anh sướиɠ. Diệp Hoan đang chìm đắm trong vị ngọt tình yêu liền gật đầu chiều theo anh , nhưng khi vật to lớn xuất hiện trước mặt cô khiển cô có chút lo lắng, cô sợ mình làm không tốt, anh không thích thì phải làm sao ? Bàn tay to lớn của anh xoa một bên má của cô như một sự cổ động ,Diệp Hoan nhìn anh bằng ánh mắt si mê , cầm lấy vật to lớn đang dựng đứng trước mặt, nhẹ nhàng mân mê trượt lên xuống nâng niu . Sau sự chỉ dẫn của anh , cô can đảm há miệng ngậm lấy vật to lớn của anh . Bú ʍúŧ khiến Doãn Cảnh Thiên tê cứng cả người. Anh há miệng thở nặng nề , nhìn xuống cô gái của anh đang ở giữa hai chân anh , cái miệng nhỏ của cô đang ngậm vật đó của anh một cách si mê, Doãn Cảnh Thiên sướиɠ đến mức không chịu nổi , nếu để thế này chắc anh sẽ xuất trong miệng cô mất thôi, rất nhanh anh rút vật đó ra khỏi miệng cô , đẩy ngã cô xuống giường ôm cô , bức bách tách hai chân cô ra , phía dưới vật to lớn của mình đâm mạnh vào nơi tư mật đang ướŧ áŧ của cô .

" Á …" Diệp Hoan vặn vẹo, từ từ nhắm hai mắt, lông mi càng không ngừng rung động.

Doãn Cảnh Thiên cảm nhận được bao vây khít khao, nhịn không được thở hổn hển một hơi: “Thật là khít …anh phát điên vì em mất.”

Va chạm mãnh liệt một lúc lâu, cả hai thở đều gấp , anh dừng động tác một chút, thấp giọng thở hổn hển một tiếng, kích động gặm cắn cổ của cô. Anh ngậm hôn viền tai cô, đầu lưỡi ái muội trêu chọc xoay tròn giữa lỗ tai cô.

"Hoan Hoan , em mệt lắm sao ? Anh xin lỗi vì quá nhớ em nên anh không kiềm chế được mình. " Cảnh Thiên thì thầm bên tai cô.

Cô thở gấp, ánh mắt càng lúc càng mê người, chìm trong du͙© vọиɠ:" Thiên…Em không mệt."

Doãn Cảnh Thiên nhếch môi cười xấu xa , khàn giọng thì thầm :" Em rất nhớ anh rất muốn anh phải không?"

Cô gật đầu . Cảnh Thiên vừa lòng ôm chặt lấy cô, hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn lấy nhau đầm đìa mồ hôi , phía dưới tiếp tục ra ra vào vào càng lúc càng nhanh càng sâu . Anh nhấc người cô chuyển đủ mọi tư thế .

Cô vươn hai tay khẽ chạm vào gương mặt tuấn tú của anh , ngón tay vuốt nhẹ dọc theo đôi lông mày rậm, chiếc mũi cao đẹp đẽ , lướt qua đôi môi mỏng nóng ấm , xuống dưới yết hầu nam tính , đến vùng ngực săn chắc được xăm hình đầu rồng một bên. Cô nhẹ nhàng đặt lên ngực anh một nụ hôn :" Em rất yêu anh ."

“Hoan Hoan của anh …” Giọng anh khàn khàn gọi tên cô đầy yêu thương, sau đó bất ngờ xoay người cô lại, vật cứng rắn nóng như lửa lập tức chen vào nơi mềm mại nhỏ bé của cô, miệng anh không ngừng nói:" Diệp Hoan… Đừng bao giờ rời xa anh ."

Diệp Hoan há miệng thở dốc, âm thanh rêи ɾỉ phát ra từ càng lúc lớn càng thêm kí©h thí©ɧ anh :" Ưm…Thiên, đừng dừng lại, em muốn anh nhiều hơn nữa."

Nghe những lời ướŧ áŧ đầy kí©h thí©ɧ của cô Cảnh Thiên dường như phát điên, không ngừng yêu thương cô . Diệp Hoan ở dưới thân anh rêи ɾỉ, co rút mồ hôi ướŧ áŧ khắp da thịt của cả hai . Rốt cuộc đạt đến đỉnh , anh phóng thích chính mình vào bên trong cô . Chậm rãi dừng ma sát phía dưới, ngục đầu trên ngực cô .

Kết thúc cuộc yêu, căn phòng nhỏ trở nên yên tĩnh , Diệp Hoan mệt mỏi, nhắm nghiền mắt, cánh tay anh mạnh mẽ vòng lấy eo cô, kéo cô vào trong lòng, dịu dàng hôn lên gương mặt cô, quyến luyến không muốn rời . Chỉ xa cô vài ngày mà anh đã nhớ cô điên cuồng như vậy. Cảnh Thiên thật sự không thể nghĩ đến cảnh nếu không có cô anh sẽ như thế nào nữa.

Mình vì bận đi làm, tăng ca đến tối mới về nên không có thời gian viết truyện như trước, mong các bạn thông cảm và vẫn tiếp tục ủng hộ mình. Mình sẽ cố gắng hoàn thành truyện trong thời gian sắp đến .