Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chẩm Thúc

Chương 45

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hắn đứng dưới ánh đèn màu vàng tím của Ngâm Nghệ Lâu, nhìn đối diện trên con đường dài phía xa xa.

Trong bóng đêm, hắn liếc mắt một cái đã nhìn thấy Hàn Tô.

Nàng đang bị một người đàn ông chặn đường, người đàn ông nói gì đó, thỉnh thoảng cười lên một tiếng. Phong Ngập mặc dù không nghe thấy người đàn ông kia đang nói cái gì, nhưng cũng mơ hồ đoán được.

Trường Chu đánh giá sắc mặt của Phong Ngập, không nhìn ra điều gì. Suy nghĩ một chút, Trường Chu quyết định chủ động một lần —— hắn ta đi qua, giải vây cho Hàn Tô.

Hàn Tô quay đầu, cách con đường dài nhìn về phía Phong Ngập. Ánh sáng mê người của đèn màu, thêm vài phần mông lung hư ảo, nhưng hắn đứng ở nơi đó lại cực kỳ chân thật.

Con phố dài tấp nập ở giữa hai người, âm thanh cười đùa náo nhiệt vang lên.

Phong Ngập đi xuyên qua dòng người qua lại, đi tới trước mặt Hàn Tô, cúi đầu nhìn nàng, cũng không hỏi chuyện vừa rồi, chỉ hỏi: "Về nhà sao?"

Hàn Tô khẽ gật đầu.

"Đi thôi." Phong Ngập xoay người.

Hàn Tô yên lặng đi theo phía sau hắn.

Đi thẳng về phía trước, người đi bộ trên đường ít dần, các cửa hàng dọc theo đường phố cũng dần dần ít đi, tầm nhìn liền tối sầm lại. Khi Hàn Tô vô tình vấp phải một tảng đá mà lảo đảo một chút, Phong Ngập liền dặn dò: "Trở về gọi xe ngựa đi.”

Trường Chu lên tiếng, trước khi đi, gọi Thúy Vi đi cùng: "Về lấy áo bông cho chủ tử ngươi luôn.”

Thúy Vi không nói gì, mà nhìn về phía Hàn Tô. Đợi Hàn Tô gật đầu, nàng ấy cũng thì cùng Trường Chu.

Hàn Tô và Phong Ngập cũng không dừng lại, mà là một trước một sau tiếp tục chậm rãi đi về nhà.

Phong Ngập nghe tiếng bước chân lạnh lẽo phía sau, biết nàng đi chậm, dần dần hắn cũng điều chỉnh bước chân đi chậm lại. Khi Hàn Tô lần nữa không thấy rõ đường bị vấp ngã, Phong Ngập xoay người lại, nắm lấy cánh tay nhỏ bé của nàng, vững vàng đỡ lấy nàng.

Hàn Tô đứng vững người, thấp giọng nói cảm tạ: "Đa tạ tướng quân.”

Tầm mắt nàng dừng lại ở cánh tay của mình, thấy Phong Ngập vẫn chưa buông tay.

Nghe thấy tiếng bước chân, Hàn Tô vội vàng rút tay về, mười phần là muốn tránh hiềm nghi.

Phong Ngập liếc mắt nhìn bàn tay trống rỗng, sau đó quay đầu nhìn người tới. Là một ông già bán kẹo hồ lô, đang ngáp dài trở về nhà.

Phong Ngập mua một cây kẹo hồ lô.

Hàn Tô lắc đầu, đồng thời lui về phía sau nửa bước.

Phong Ngập lập tức giơ tay ném kẹo hồ lô trong tay vào bóng đêm.

"Ngài..." Hàn Tô theo bản năng lại tiến thêm nửa bước.

Phong Ngập một lần nữa đưa cho nàng cây kẹo hồ lô trong tay. Hắn căn bản không ném, chỉ là lắc một cái mà thôi.

Hàn Tô nhìn kẹo hồ lô một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt, trong lòng sinh ra một cảm giác quái dị, nàng ngước mắt nhìn Phong Ngập, nàng luôn có cảm giác Phong Ngập coi nàng là một tiểu hài tử mà dỗ dành.

Nàng mơ hồ phát hiện Phong Ngập hôm nay tâm tình không tệ.

Phong Ngập vẫn giơ kẹo hồ lô đến trước mặt nàng, ánh mắt nặng nề nhìn nàng. Giống như nếu nàng không nhận, hắn sẽ tiếp tục như vậy.

Lão nhân gia bán kẹo hồ lô bên cạnh hai người đã đi xa, tiếng ngáp cuối cùng cũng tiêu tan trong màn đêm dày đặc.

Một lúc lâu sau, đầu ngón tay Hàn Tô giật giật, cuối cùng cũng đưa tay nhận, nhưng không ăn.

Phong Ngập rốt cuộc mở miệng: "Đừng đi nữa, chúng ta đứng đây chờ Trường Chu lái xe tới đón.”

Hàn Tô gật gật đầu. Nàng rũ mắt xuống, chỉ dừng lại trên cây hồ lô trong tay. Hình như đã lâu lắm rồi nàng chưa từng ăn kẹo hồ lô, nàng luôn cảm thấy đây là đồ ăn của trẻ con, nên rất thường xuyên mua cho Hàn Sênh.

"Có ngọt không?" Phong Ngập hỏi.

Hàn Tô hơi chần chừ, cắn xuống một miếng nhỏ trên viên kẹo hồ lô trên cùng. Hương vị ngọt ngào rộ lên giữa môi và răng nàng, hèn chi mà Hàn Sênh lại thích như vậy. Nàng gật đầu: "Ngọt lắm." Nàng cắn thêm một lần nữa.

Trong góc tối yên tĩnh, chỉ có hai người, Hàn Tô dường như chỉ có thể mượn việc cắn từng miếng kẹo hồ lô để tránh sự xấu hổ.

Phong Ngập nhìn bộ dáng Hàn Tô.

Nàng khẽ cúi đầu, chiếc cổ trắng ngần vẫn ngạo nghễ như cũ, một tay cầm kẹo hồ lô, một tay cầm một khăn lụa, tiếp tục phun ra hạt táo ra.

Hắn trước kia không chú ý các cô nương có phải đều ăn từng miếng từng miếng nhỏ như vậy không.

“Thật thú vị.”

Trong ánh mắt kinh ngạc của Hàn Tô, hắn đưa kẹo hồ lô cho nàng.

Phong Ngập cùng bảy tám vị bằng hữu tụ tập ở Ngâm Nghệ Lâu, bằng hữu còn muốn chơi thêm một trận nữa, hắn lại cáo từ xin về trước. Hắn đã uống rất nhiều rượu nên đang cảm thấy không thoải mái. Vừa bước ra khỏi Ngâm Nghệ Lâu, bị gió lạnh thổi qua, Phong Ngập càng cảm thấy khó chịu trong người.
« Chương TrướcChương Tiếp »