Chương 44

Ánh mắt Hàn Tô khẽ lay động.

Lúc nhỏ khi hai nhà chưa xảy ra xích mích, nàng cũng từng theo mẫu thân thường xuyên về đây thăm hỏi. Nàng còn nhớ rõ dáng vẻ khuê phòng của mẫu thân. Nhưng lần này đến, lại thấy trong đình viện mẫu thân từng dốc lòng chăm sóc hoa cỏ đã khô héo hết.

Tầm mắt Trình phu nhân theo ánh mắt Hàn Tô nhìn qua, cười nói: "Chờ ngươi trở về đây ở, những bông hoa này sẽ lại có người chăm sóc thôi.”

Hàn Tô khẽ mỉm cười, cũng không tiếp lời.

"Một chút xích mích nhỏ của thế hệ trước cũng sớm nên giải tỏa rồi. Hiện giờ cha ngươi cũng không còn nữa, cũng nên quay về nhà ở thì hơn.” Trình phu nhân cẩn thận nhìn sắc mặt Hàn Tô, lại nói: "Dì ngươi gả đến Hách Diên vương phủ vẫn là kế thất, ngươi cũng không thể mãi nương tựa bà ấy được.”

Ánh mắt Hàn Tô khẽ lóe lên. Quan hệ giữa dì và Phong Cẩm Nhân không tốt lắm, mà nếu nàng tiếp tục nương tựa dì, quan hệ của họ sẽ càng kém đi...

Trình gia đại phu nhân nhìn Hàn Tô thần sắc có buông lỏng, cười nói: "Không vội, cách năm mới còn vài ngày nữa, ngươi và dì ngươi quan hệ tốt, ở lại đó thêm mấy ngày cũng không sao. Đúng rồi, cung yến ngày đầu năm mới, ngươi cùng ta cùng tiến cung đi."

“Ta vẫn còn thủ hiếu, không tiện tham gia yến tiệc rồi." Hàn Tô khẽ lắc đầu.

"Người chết thì chết, nhưng người sống vẫn phải tiếp tục sống. Hơn nữa hôn nhân đại sự là việc trọng yếu, chờ phụ thân ngươi qua hiếu thì ngươi cũng đã hai mươi, cũng không thể để lớn tuổi như vậy rồi mới nói đến hôn sự. Đi xung quanh kết bạn với một số phu nhân trong kinh, cũng sẽ tốt cho chuyện cưới xin sau này." Trình phu nhân thở dài: "Ta nói thật với ngươi, ta cũng là muốn ngươi giúp đỡ cho Vọng Thư. Đây là lần đầu tiên Vọng Thư tham gia cung yến, tỷ tỷ nàng ta gần đây bệnh tật nên không thể ở bên nàng ta được. Ta không yên tâm để nàng ta một mình. Ta lại thấy ngươi cực kỳ thích hợp, có ngươi cùng với Vọng Thư, nàng ta sẽ không mắc phải sai lầm.”

Hàn Tô vốn không muốn đáp ứng. Nhưng nếu nàng thật sự muốn chuyển đến Trình gia, có phải nên nghe lời một chút hay không...

"Được." Hàn Tô cười gật đầu.

"Hài tử tốt." Trình phu nhân cũng cười rộ lên.

Trình phu nhân đưa Hàn Tô đưa đến nhà cũ của mẫu thân nàng, rồi rời đi. Bước chân bà vội vã chạy đến phòng con gái lớn của mình.

Hôm nay trong phủ tổ chức yến hội, Trình Tĩnh Hà bị "bệnh", cũng không ra khỏi phòng.

Trình phu nhân vừa mới đi vào, Trình Tĩnh Hà đỏ mắt nhìn lại, khàn giọng khóc: "Con không gả! Mẫu thân, người nhẫn tâm nhìn con đi vào hố lửa sao!”

Nói xong một câu này, Trình Tĩnh Hà nhào tới đệm ôm mặt khóc.

Trình phu nhân lập tức hoa cả đầu, nhíu mày nói: "Đối phương là hoàng tử, hôn sự này không dễ từ chối. Người ngoài sẽ nói Trình gia chúng ta không biết tốt xấu. Trời đất rộng lớn, quyền uy của hoàng thất ai cũng không dám động vào.”

Trình Tĩnh Hà khóc lóc kể lể: "Làm hoàng tử thì nữ nhi nào cũng cưới, để con làm kế thất cho Ngũ hoàng tử không bằng gϊếŧ con đi! Con cũng không cầu cái gì mà cả đời chung thủy, nhưng Ngũ hoàng tử đã sắp có đến ba mươi tiểu thϊếp rồi! Hắn cưới hai người trước, một người chết ở trong tẩm điện của hậu trạch, một người bị hắn say rượu mà lỡ tay đánh chết! Mẫu thân không thể bỏ mặc số phận của con gái mình như thế đâu! Huhuhu..."

Trình gia đại phu nhân nặng nề thở dài, bà sao nỡ để nữ nhi của mình rơi vào hố lửa? Mọi chuyện luôn có cách giải quyết.

Khi hoàng hôn buông xuống, Hàn Tô đi theo Tam phu nhân khởi hành.

La Nhi và Trình gia tiểu lang quân chơi với nhau cả buổi chiều, vừa mới lên xe ngựa liền nghiêng vào trong ngực Tam phu nhân ngủ mất.

"Dì, con muốn đi mua mấy quyển sách, đến phố, con xin phép xuống trước." Hàn Tô nói.

"Trời sắp tối rồi." Tam phu nhân nói: "Ngày mai đi không được sao?”

Hàn Tô mỉm cười nhẹ giọng: "Hôm nay mười lăm không có giờ giới nghiêm, buổi tối đèn đuốc sáng trưng náo nhiệt. Dì không cần phải lo lắng cho con.”

Hàn Tô cũng không phải muốn mua sách, mà là muốn tìm thêm một công việc. Hai ngày trước nàng đi một nhà thư trai khác, chưởng quầy bảo nàng hôm nay ghé qua một chuyến.

Không ngờ lại đυ.ng phải ngày thọ yến của Trình gia.

Khi nàng đến, tiểu nhị trong tiệm nói chưởng quầy đi ra ngoài rồi, mong Hàn Tô chờ một lát. Nàng ngồi chờ đến khi trời tối.

Đêm không có giờ giới nghiêm từ từ trở nên náo nhiệt. Giai điệu du dương từ khắp nơi vang tới, Hàn Tô hơi nghiêng tai cẩn thận nghe tiếng hát từ xa truyền đến.

Tiếng bước chân cắt đứt suy nghĩ của Hàn Tô, nàng quay đầu nhìn chưởng quầy từ cầu thang đi xuống. Trên mặt nam nhân đỏ lên, rõ ràng đã uống không ít rượu.

"Chờ lâu rồi." Nam nhân tùy ý chắp tay, đồng thời híp mắt chậm rãi đánh giá Hàn Tô.

Nhìn thấy ánh mắt của hắn ta, trong lòng Hàn Tô cả kinh.

Loại ánh mắt này nàng đã gặp qua quá nhiều, nhất là sau khi phụ thân qua đời.

Hàn Tô lập tức đứng dậy, nói: "Đột nhiên ta nhớ tới vẫn còn có việc, ngày khác lại đến.”

Hàn Tô nháy mắt với Thúy Vi, hai người xoay người rời đi.

"Đừng đi a——" Chưởng quầy bước xuống bậc thang cuối cùng, thân hình lắc lư một chút, suýt nữa té ngã.