Chương 41

Trước mắt Hàn Tô hiện lên khuôn mặt tươi cười của muội muội khi chơi thứ này. Nàng nhìn thứ đồ chơi nhỏ này, đuôi mắt hơi cong nhẹ, nở một nụ cười ôn nhu tao nhã. Làm tất cả chỉ để đổi lấy được nụ cười của nàng.

Thấy nàng nở nụ cười, Thẩm Ước Trình liền rực rỡ.

Hắn đem món đồ đưa về phía trước, Hàn Tô nhận lấy, ôn nhu nói: "Ta thay Hàn Sênh tạ ơn Tam Lang.”

Ánh sáng trong đáy mắt Thẩm Ước Trình dần dần dịu dàng xuống. Cậu thì thầm: "Hàn Tô, ta vẫn còn rất nhiều điều chưa thể cho nàng. Ta vẫn còn nhiều thời gian, nên ta sẽ chờ cho đến khi nàng thay đổi suy nghĩ.”

Cậu mỉm cười xấu hổ một lần nữa, nói: "Những ngày tháng sau này vẫn còn dài. Ta quả thật tuổi còn trẻ, nàng lại đang thủ hiếu, chúng ta vài năm rồi nói sau cũng không soa.”

Hàn Tô cầm lấy món đồ chơi khẽ siết chặt, nàng liếc mắt nhìn Thẩm Ước Trình, đột nhiên cảm thấy món đồ chơi này nóng bỏng tay. Chi bằng... nàng có nên trả lại cho cậu không? Rồi tự mình đi mua cho Hàn Sênh cũng được.

Hàn Tô còn chưa mở miệng, đã nhìn thấy Trường Chu đi tới từ phía sau cây mai.

Khoảnh khắc thân ảnh Trường Chu xuất hiện, Hàn Tô hơi giật mình, trong lòng có một loại dự cảm không tốt mãnh liệt.

"Hàn cô nương, tướng quân mời ngài đến Hàm Sơn Các một chuyến." Trường Chu mặt không chút thay đổi truyền lời.

Trên gò má Hàn Tô hiện lên màu xanh. Nàng duỗi mắt, tầm mắt chậm rãi lướt qua Trường Chu, nhìn về phía sau hồng mai đang xếp chồng lên nhau ở xa xa.

—— Phong Ngập một tay chắp phía sau, đứng sau cây mai, ánh mắt nặng nề nhìn nàng. Cũng không biết đã đứng ở đó bao lâu.

Thân thể hắn cao lớn, hồng mai chung quanh tựa hồ cũng bởi vì hắn mà co rúm lại.

Ánh mắt chạm nhau, Hàn Tô theo bản năng muốn dời tầm mắt, rồi như bị dính lại. Trái tim nàng đập thình thịch, mang theo chút bối rối luống cuống.

"Trường Chu, phụ thân ta tìm Hàn Tô chuyện gì?" Thẩm Ước Trình hỏi.

Trường Châu lắc đầu: "Thuộc hạ không biết.”

Thẩm Ước Trình nhíu mày, đoán là vì Hàn Tô và cậu không thể thành hôn sự. Cậu lo lắng rằng phụ thân mình sẽ làm khó Hàn Tô. Phụ thân chỉ là lúc bình thường cũng đã mang theo giọng điệu răn dạy rồi, nhắc lại chuyện cũ sẽ khiến Hàn Tô khó chịu, nếu phụ thân lại lạnh giọng răn dạy, nàng sẽ chịu nổi chứ?

Cậu nhìn về phía Hàn Tô, giọng nói mỉm cười với một tia an ủi: "Đừng lo lắng, ta đi cùng nàng.”

Hàn Tô dùng sức ôm chặt bình hoa trong ngực, hồng mai trên cành run rẩy vuốt ve hai má nàng. Nàng nhìn Phong Ngập, lắc đầu: "Không cần phiền Tam Lang, ta sẽ tự đi.”

Thẩm Ước Trình lộ vẻ chần chừ. Nhưng cậu không muốn mạo phạm Hàn Tô, chỉ gật đầu nói một tiếng: "Vậy cũng được."

Phong Ngập thu hồi ánh mắt rơi trên người Hàn Tô, xoay người đi xuống núi.

Hàn Tô nhẹ nhàng thở ra một hơi, đem hồng mai và món đồ chơi Thẩm Ước mua cho Hàn Sênh đưa cho Đâu Lan, để cho nàng ấy mang về.

Bước chân nàng do dự một lát, rồi mới kiên trì đuổi theo Phong Ngập.

Hai người một trước một sau chênh lệch khoảng cách hơn mười bước, xuyên qua vương phủ, đi về Hàm Sơn Các.

Gió lạnh bọc tuyết thổi qua Phong Ngập, lại chuyển hướng về phía sau, lướt qua gò má Hàn Tô. Mái tóc dài của nàng bị gió thổi bay lên, lướt qua hai má, thỉnh thoảng che khuất tầm mắt nàng đang nhìn theo bóng lưng Phong Ngập.

Gần đây thời tiết lại lạnh hơn một chút, Vân Phàm đang ở Hàm Sơn Các thêm than, khuấy bếp lò đến bốc lửa đỏ bừng. Xa xa nhìn thấy Phong Ngập và Hàn Tô một trước một sau tiến tới, hắn ta thu kẹp than, nhanh nhẹn rời khỏi thư phòng của Phong Ngập.

Phong Ngập trực tiếp đi về phía thư phòng, tiến vào thư phòng ấm áp như xuân, hắn trực tiếp đi về phía bàn làm việc, sau đó ngồi xuống. Hàn Tô cũng đi theo, nàng lại dừng ở cửa, không đi về phía trước nữa.

Cửa thư phòng chưa đóng, phía sau lưng nàng là mùa đông lạnh lẽo, trước mặt là mùa xuân ấm áp quanh quẩn. Nàng đứng giữa lạnh và nóng, với trái tim lo lắng.

Một lát sau, Vân Phàm không biết lại chạy từ đâu ra, lặng lẽ đóng cửa thư phòng phía sau Hàn Tô.

Làn gió lạnh phía sau Hàn Tô không còn, chỉ cón một căn phòng ấm áp.

Khi Hàn Tô hái hồng mai, trên tóc có dính chút tuyết. Bây giờ đứng trong thư phòng ấm áp, tuyết trên tóc nàng lặng lẽ tan chảy, làm tóc mai của nàng bết thành một mảng, dán lên gò má trắng trong của nàng.

Phong Ngập vẻ mặt không chút thay đổi, ánh mắt thâm sâu nặng nề rơi trên người Hàn Tô, nhìn chằm chằm nàng trầm mặc.

Hàn Tô cũng trầm mặc.

Tiếng than thiêu đốt thỉnh thoảng vang lên trong thư phòng yên tĩnh.

Hàn Tô khẽ run rẩy mí mắt một chút, chủ động mở miệng trước: "Tướng quân yên tâm, ta sẽ không nói với bất kì ai rằng người ta gặp phải trên đường là ngài.”

“Ta nói ngươi nói chuyện nên cân nhắc rõ ràng, là nói ngươi không được nói ra người kia là ta sao?” Phong Ngập siết chặt bàn tay trên bàn làm việc. Bức tranh sơn hà khổng lồ trải ra trên mặt bàn che đi những nếp nhăn đang nứt ra trên mặt bàn.

Hàn Tô rũ mắt, hiển nhiên là đồng ý với lời này của Phong Ngập.

Phong Ngập khẽ cắn răng, mắt nhìn chằm chằm Hàn Tô như vực sâu, trầm giọng: "Ngươi có thể nói luôn người kia chính là ta.”