Còn chén thuốc kia, cuối cùng là Phong Ngập bón cho nàng uống hết.
Ngón tay Hàn Tô run rẩy, đặt chén thuốc phong hàn trở lại. Đôi mày như nhóc mùa xuân nhăn lại một chút, trong mắt dần dần ngấn nước, nước mắt đong đầy hốc mắt không thể ngừng được, nặng trĩu mà rơi xuống. Sau đó từng giọt nước mắt liên tiếp rơi xuống.
Nàng vẫn luôn không muốn nhớ lại chuyện trên đường tới kinh. Không nói đến việc ám ảnh bị lặp lại, hôm nay lại rơi vào tình trạng như vậy. Nàng cũng không hối hận lựa chọn lúc trước, không uất ức thay cho chính mình, cho nên không màng đến việc rơi lệ. Nhưng những thiệt thòi mà nàng liều mạng chôn giấu sâu tận đáy lòng, hôm nay vì gặp lại hắn mà bừng lên toàn bộ, rốt cuộc không thể chế áp được nữa.
Phụ thân đỗ đạt cao không bao lâu được tôn xưng là tài tử, con đường làm quan cương trực công chính hai bàn tay trắng, mang nàng đọc sách để nàng hiểu lý lẽ…… Nàng cũng là nữ lang được cha mẹ muôn vàn yêu thương chiều chuộng, cẩn thận dạy dỗ trong sự tự tôn tự trọng mà lớn lên.
Hàn Tô mím chặt môi không đủ, lại dùng lòng bàn tay bưng kín miệng mình, không cho mình bật khóc thành tiếng … bị người khác nghe thấy không tốt.
Động tĩnh ở cửa động làm Hàn Tô nhíu mày, nàng không muốn bị người khác thấy bộ dáng chật vật như vậy. Nàng giương mắt, trong nước mắt mơ hồ hình ảnh nhỏ nhắn của muội muội hiện lên trong tầm mắt.
Hàn Tô cong môi, nước mắt còn đang rơi xuống, lại cố gắng dùng tiếng cười mở miệng: “Sao Sanh Sanh lại tới đây thế?”
“Tỷ tỷ không tới tìm muội. Đã hẹn nhau rồi mà” Hàn Sanh vừa nói vừa thong thả đi vào phòng ở.
“Là do tỷ tỷ quên mất.” Hàn Tô lấy giọng điệu dịu dàng mang theo nụ cười, đồng thời lại một giọt nước mắt rơi xuống.
Chờ đến khi Hàn Sanh đi đến mép giường, Hàn Tô duỗi tay về phía cô bé, để cô bé dựa gần vào chính mình ngồi.
“Tỷ tỷ, phía trước có phải có rất nhiều người nhộn nhịp hay không?” Hàn Sanh quay mặt tới, đại khái nhìn về phương hướng của tỷ tỷ.
“Đúng là rất nhộn nhịp, đồ vật cũng đã đổi mới. Chờ lần tới……” Trần ng cổ họng của Hàn Tô trong cổ họng hơi ngạnh thiếu chút nữa tàng không được nghẹn ngào, nàng hoãn một hơi, tiếp tục dùng mỉm cười thanh âm nói: “Chờ Sanh Sanh đôi mắt hảo, chúng ta cùng đi.”
Nàng nhìn muội muội lỗ trống vô thần hai tròng mắt, lại một viên nước mắt rơi xuống.
Hàn Sanh hơi hơi nghiêng mặt đi, sau đó xê dịch thân thể. Hàn Tô thấy cô bé như vậy nghĩ rằng cô bé muốn cởi giày, vội vàng giúp cô bé. Hàn Sanh cởi giày, ngồi quỳ xuống ở mép giường.
“Làm sao vậy?” Hàn Tô không rõ nguyên do.
Hàn Sanh không nói chuyện, vươn đôi tay nhỏ nhắn ngắn cũn ôm lấy tỷ tỷ, bàn tay nho nhỏ xuyên qua cánh tay tỷ tỷ, nhẹ nhàng vỗ lưng của tỷ tỷ, mềm mại nói: “Tỷ tỷ đừng khóc.”
Trong khoảnh khắc nước mắt của Hàn Tô tuôn trào ra như vỡ đê, cố gắng nhắm mắt lại cũng không ngăn được nước mắt. Nàng cố gắng ôm chặt muội muội, nước mắt làm ướt một mảng lớn trên lưng Hàn Sanh.
Chỉ khóc mỗi lúc này thôi. Những khó khăn tuyệt cảnh đều đã qua rồi, hà tất gì cứ chìm đắm trong nỗi giày vò của quá khứ chứ. Cuộc sống vẫn phải bước tiếp về phía trước, không có thời gian để thương thân trách phận. Nàng phải cố gắng kiếm tiền, đưa muội muội dọn ra khỏi phủ Hách Diên Vương, sau đó chữa khỏi đôi mắt cho muội muội mình.
Hàn Tô hít sâu một hơi, bưng chén thuốc trị phong hàn trên bàn nhỏ bên đầu giường kia lên mà uống một hơi cạn sạch.
Hôm sau, Hàn Tô dậy sớm, vẫn như thường lệ dùng khuôn mặt mang theo nụ cười e lệ, cử chỉ đoan trang mà đi thăm hỏi dì.
“Ngày hôm qua đột nhiên không thoải mái, khiến dì lo lắng.” Nàng nhẹ nhàng nói.
“Hiện tại có khá hơn không?” Tam phu nhân vừa quan tâm hỏi, vừa đánh giá nét mặt của Hàn Tô.
Hàn Tô mỉm cười gật đầu: “Trước khi ngủ con đã uống hết thuốc, đã ổn rồi.”
Tam phu nhân gật gật đầu: “Sắc mặt đã khá hơn nhiều, ngày hôm qua khi ở tiền sảnh, nhìn bộ dạng sắc mặt trắng bệch của con thực sự hơi khiến người khác sợ hãi…”
Nói chuyện phiếm vài câu, Hàn Tô liền nói hôm nay muốn ra khỏi phủ mua sách, còn muốn mua một chút nguyên liệu làm điểm tâm. Chuyện nàng lén sao chép sách cổ kiếm tiền, trong phủ không có người nào biết, ngay cả Tam phu nhân cũng không thể biết được. Mỗi lần nàng đi đến hiệu sách, đều là giả bộ chính mình muốn mua sách.
“Điểm tâm sao? Đệ muốn ăn!” Lục Lang chạy từ bên ngoài vào.
Hàn Tô mỉm cười.
Nếu nói nấu nướng món chính, Hàn Tô cũng không am hiểu. Nhưng điểm tâm mà nàng học làm từ mẫu thân lại là tuyệt nhất. Vừa tới phủ Hách Diên Vương không lâu, nàng đã từng làm một lần đưa tới các phòng, đều được khen ngợi. Nhưng nàng không phải là đầu bếp, không phải người khác khen ngon thì nàng phải thường xuyên làm, làm như vậy thì tay nghề của nàng sẽ không còn trân quý nữa.