Mưa thu liên miên cản trở quân đội trở về kinh, liên tiếp mấy ngày đều đóng quân tại chỗ. Mà liên tiếp mấy ngày Hàn Tô đều ở trong trướng của Phong Ngập.
Thời gian bị kẹt ở trong trướng tránh mưa trở nên dài đằng đẵng. Đến chiều tà chạng vạng, không biết từ trong trướng nào truyền ra tiếng sáo. Làn điệu da diết kể về nỗi nhớ ngàn thu.
Ngày lên đường hành quân đánh giặc chỉ đi mà không hẹn được ngày về, nỗi nhớ nhà là cảm xúc vĩnh hằng trong quân ngũ.
Hàn Tô ôm đầu gối ngồi ở trong trướng, nhìn ngọn lửa cháy rực trong thau đồng, nghe mưa rơi tí tách ngoài trướng xen lẫn tiếng sáo nhớ quê, cũng không nhịn được mà nhớ tới quê nhà. Nhưng cha mẹ đều không còn nữa, nàng không bao giờ trở về được. Sau khi phụ thân mất thì diễn ra đủ chuyện trắc trở, Hàn Tô đều kiên cường chống chọi lại tất cả, nhưng dưới bầu trời chạng vạng tí tách mưa thu này, nàng nghe tiếng sáo về nỗi nhớ quê, nhất thời khó khống chế được, đôi mắt chợt ngấn nước.
“Ngươi biết khiêu vũ không?” Phong Ngập bỗng nhiên mở miệng.
Hàn Tô lập tức thu hồi suy nghĩ lại, hơi quắp mà đứng lên: “Biết. Ta biết!”
Hàn Tô không thể nói không biết khiêu vũ. Tính tình nàng tĩnh lặng, không thích ca múa lắm. Đã nhiều ngày qua tướng quân rất ít khi chủ động mở miệng nói chuyện cùng nàng. Hắn hỏi nàng có biết nhảy múa hay không, nàng chỉ có thể nói là biết nhảy!
Nàng nghĩ lại hình ảnh nhảy múa mà trước kia từng được xem, vì vậy nhảy theo tiếng sáo du dương mà người ở bên ngoài thổi. Khi nàng xoay nhẹ, cẳng chân trắng muốt như ẩn như hiện lộ ra khỏi vạt áo.
Từ ngày ấy gặp nhau, mưa thu liên tiếp rơi không ngừng, quần áo của nàng bị ướt mưa không được giặt giũ, cho nên vẫn luôn mặc bộ áo khoác ngoài của hắn. Nhưng áo ngoài của Phong Ngập đối với nàng mà nói thật sự cũng quá rộng.
Vòng đai quấn quanh eo đã được buộc chặt, song cổ áo lại trượt xuống khỏi bờ vai mảnh khảnh của nàng. Ngay sau đó, như là đang thoát xác, toàn bộ áo ngoài của nàng bị trượt khỏi thân thể.
Hàn Tô đang xoay người, bước chân lảo đảo một chút, khuôn mặt trắng bệch hoảng loạn ngồi xổm xuống nhặt.
“Tiếp tục.”
Đầu ngón tay của Hàn Tô đã đυ.ng được chiếc áo ngoài, song đã bị hai tiếng này của Phong Ngập làm dừng lại động tác. Sau một lát, nàng buông lỏng tay, một lần nữa lại đứng thẳng dậy, hoàn thành điệu múa kia.
Tiếng sáo ngưng lại, mưa cũng ngớt dần. Hàn Tô bước tới chỗ Phong Ngập, ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt hắn, nâng gò má không biết là trắng bệch hay đỏ hồng lên nói: “Tướng quân, đợi mưa tạnh, ngài đừng đuổi chúng ta đi có được không? Ta biết làm… ta có thể làm bất cứ điều gì!”
“Tô Tô?”
Dì nhẹ giọng gọi, kéo Hàn Tô từ hồi ức trở về.
Hàn Tô chuyển mắt, trông thấy vẻ mặt của Dì đang lo lắng mà nhìn nàng.
Trong phòng có rất nhiều đôi mắt đang kinh ngạc nhìn nàng…. nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của Phong Ngập.
Tam phu nhân thấy sắc mặt của Hàn Tô rất tệ, vội vàng thay nàng trả lời: “Nhị ca, cháu gái bên ngoại này của muội tính tình trầm tĩnh, đúng là không am hiểu ca múa, ngày thường càng thích đọc sách viết chữ.”
Phong Ngập gật đầu, nói: “Thích đọc sách viết chữ là tốt.”
Tam phu nhân cười gật đầu phụ họa.
Một câu nói bình thường của Phong Ngập lại khiến Hàn Tô nhắm chặt mắt lại.
“Ngươi biết chữ không?”
“Tướng quân, ta không biết chữ……”
Lúc đó nàng lo lắng bị coi là mật thám, lại là vì liều mạng giấu giếm thân phận, cho nên Hàn Tô nói dối…
Những người khác rất nhanh bắt chuyện cùng Phong Ngập, ánh mắt của Phong Ngập không ngước về phía này nữa.
Bên tai tiếng ồn ào náo nhiệt, thường thường vang lên một tràng cười vui vẻ. Hàn Tô ngồi cứng ngắc ở tại chỗ, ngay cả việc cầm lấy chiếc đũa trên bàn cũng cảm thấy vô lực.
Tam phu nhân nắm lấy bàn tay nàng ở dưới gầm bàn, thấp giọng hỏi: “Sao tay lại lạnh như thế? Chẳng lẽ là cảm lạnh à?”
Hàn Tô gắng gượng mấp máy khóe môi, nói: “Vâng, con hơi không thoải mái một chút.”
Tam phu nhân thuận thế đặt lòng bàn tay lên trán Hàn Tô, nhíu mày nói: “Hơi nóng một chút, con đi về trước đi.”
Nếu là ngày thường, tất nhiên Hàn Tô sẽ không rời khỏi bữa tiệc trước. Nhưng hiện tại nàng không muốn tiếp tục ở lại chỗ này, mỗi phút giây trôi qua đều là dày vò. Nàng liếc mắt người trong bữa tiệc một lượt, không ai chú ý tới chỗ nàng bên này, liền lặng lẽ đứng dậy, rời đi từ phía sau.
Tam nương tử cất tiếng hỏi: “Hiện tại biểu tỷ đi rồi sao?”
Tam phu nhân giành lời nói: “Biểu tỷ con hơi phát sốt. Trước đó đã không thoải mái, ta còn khuyên con bé ở trong phòng nghỉ ngơi, con bé vẫn gắng gượng tới đây.”
Tam phu nhân tìm được cái cớ tốt nhất cho sự thất thố của Hàn Tô đêm nay.
Đáng lẽ ra Hàn Tô nên chu đáo khéo léo mà lần lượt hành lễ chào hỏi qua lại rồi rời đi. Nhưng mà lần này thôi bỏ đi…… Nàng cảm thấy quá mệt mỏi rồi.
Nàng không muốn quay đầu lại, nói đúng hơn là không dám quay đầu lại.
Nàng thẳng thắn sống lưng đi ra ngoài, dáng người vẫn cứng cỏi kiêu ngạo.