Hàn Tô nhìn về bóng dáng của Thẩm Ước Trình phía trước, cũng lâm vào trầm tư. Hắn là người rất tốt, ngoài việc nhỏ hơn nàng một tuổi, dường như không tìm thấy khuyết điểm. Thậm chí ở trong mắt người ngoài, nhỏ hơn một tuổi căn bản không phải là khuyết điểm, loại cảm giác ở cùng thiếu niên bồng bột tràn đầy năng lượng cũng rất tốt.
Nhưng chuyện mà Hàn Tô trải qua nhiều hơn, tóm lại cảm thấy Thẩm Ước Trình dường như ít hơn mình khoảng ba bốn tuổi vậy. Mấy năm trước vào ngày hè rảnh rỗi nàng đùa vui cùng mấy người bạn chốn khuê các nói về chuyện ngày sau chọn rể. Lúc đó, nàng nói nàng thích lang quân lớn hơn nàng vài tuổi, như vậy hắn sẽ trải qua rất nhiều núi cao biển sâu, biết rất nhiều chuyện nàng không biết.
Hàn Tô vẫn luôn cảm thấy làm phu thê nắm tay nhau cả đời, so với mối tình phong hoa tuyết nguyệt, cùng chung nhận thức và cùng làm bạn với nhau, giúp nhau trưởng thành quan trọng hơn.
Hàn Tô kéo suy nghĩ trở về, ánh mắt mờ mịt một lần nữa tụ thần, dừng ở sau lưng Thẩm Ước Trình.
Hắn rất tốt.
Nàng lại tự nhủ với chính mình.
Nàng nhìn Thẩm Ước Trình, cũng bắt đầu nghĩ ngày sau ở bên hắn cùng nhau sinh hoạt, nhất định cũng sẽ tốt đẹp.
Tới Vạn Xương Đường, nơi đó đã có không ít người tề tụ. Hôm nay là đông chí, vốn chính là ngày nên tổ chức yến tiệc gia đình, mọi người còn chưa dùng bữa tối, đều đang đợi Hách Diên Vương trở về mới bắt đầu ăn.
Người trong cả gia đình tề tụ ở bên nhau, vô cùng sôi nổi, vừa tán chuyện phiếm với nhau vừa chờ Hách Diên Vương trở về nhà.
Các ghế dựa trống dần dần ngồi đầy người, cuối cùng chỉ còn lại ba chiếc ghế dựa ở trên đầu là để trống.
Ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân đi lại, chờ đến khi bà tử vén rèm lên, mọi người trong phòng theo đó mà dừng lại cuộc nói chuyện với nhau, Hàn Tô đứng lên theo mọi người.
Người tiến vào không phải là Hách Diên Vương, mà là thái phu nhân cùng lão phu nhân.
Nhớ lại mấy ngày trước dì còn nói ban đêm thái phu nhân bị lạnh, Hàn Tô liền hướng ánh mắt về phía thái phu nhân. Mái đầu của Thái phu nhân đầy tóc bạc, dáng vẻ cũng lọ mọ, nhưng sắc mặt thật sự không tồi, trên mặt còn mang theo nụ cười hiền từ.
Hàn Tô lại chuyển ánh mắt về phía lão phu nhân.
Một tháng trước, khi Hàn Tô tiến vào vương phủ đã từng gặp thái phu nhân, hôm nay là lần đầu tiên nàng thấy mẫu thân của Hách Diên Vương.
Khi vừa tới đây, dì bảo nàng đi chào hỏi các nơi, chỉ duy nhất chỗ của lão phu nhân bên kia là không cần đi. Vì lão phu nhân ăn chay niệm phật, mỗi ngày đều ở trong phòng không đi ra ngoài, cũng không gặp ai. Nếu không phải con trai trở về nhà, hôm nay lão phu nhân cũng sẽ không đi ra khỏi gian thiện phòng kia của bà.
Ánh mắt Hàn Tô lâu dài mà ngưng ở mặt mày lão phu nhân. Không biết có phải bởi vì mỗi ngày lễ Phật hay không mà quanh thân bà toát lên khí chất bình thản không thể diễn tả được, làm trong lòng Hàn Tô cũng tĩnh lặng theo một chút.
Mọi người lại ngồi xuống một lần nữa, sau đó lại tán ngẫu với nhau. Đám vãn bối quan tâm hỏi han thân thể của trưởng bối. Thái phu nhân cười trả lời vài câu. Còn mẫu thân của Hách Diên Vương lại không hề nói một câu, bà ngồi ở chỗ đó tựa như đứng ngoài cuộc, không để ý đến ai, không nhìn đến ai hết.
Qua giờ dùng bữa tối, phía trước vẫn không có động tĩnh gì.
Ngũ Lang hậm hực hai tiếng, lẩm bẩm: “Chết đói!”
Từ trước đến nay Tứ phu nhân nuông chiều đứa con trai này, lúc này lại vỗ mạnh vào mu bàn tay của con trai mình một cái, trợn mắt liếc cậu bé một cái.
Thái phu nhân híp mắt xem xét một vòng, nói: “Tạm thời động đũa trước đi.”
“Không không không, chờ một chút……” Những người ở trong phòng này lại trăm miệng một lời nói.
Đại Lang Phong Sam dường như là chạy vội tiến vào, người trong phòng lập tức nhìn về phía cửa. Phong Sam dừng lại bình ổn lại hơi thở rồi mới nói: “Đừng đợi nữa, trong cung truyền tin về, Thánh Thượng muốn giữ nhị thúc ở lại trong cung dự yến tiệc đông chí!”
“Chẳng trách còn chưa trở về.” Thái phu nhân nhắc mãi một câu.
Mọi người lập tức nói tiếp: “Cũng tốt cũng tốt, Thánh Thượng từ trước đến nay coi trọng Ngập nhà ta.”
Lão phu nhân vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên chậm rãi mở miệng: “Tuệ Nương, đi mời Ngập gia lập tức trở về.”
Trong phòng thoáng chốc yên tĩnh lại.
Hàn Tô hơi kinh ngạc mà nhìn về phía vị lão phu nhân ăn chay niệm phật kia. Yến tiệc đông chí trong cung cũng không mời triều thần, Hách Diên Vương được giữ lại trong cung, sao Thánh Thượng lại coi trọng đến mức ấy chứ? Cho dù là con trai riêng, cũng không đến mức chẳng phân biệt nặng nhẹ như thế?
Hàn Tô lại liếc mắt nhìn lão phu nhân, thấy nét mặt bà nhàn nhạt, bộ dáng người xuất gia siêu nhiên, không giống như lời người không nói lý lẽ…… trong lòng Hàn Tô càng nghi hoặc sâu hơn.