Chương 23-2
Thiên Ngạo dừng xe tại một nhà hàng sang trọng,tiêu sái bước xuống xe. Bao quanh hắn là khí lạnh đến rợn người, ngạo nghễ bá đạo. Nhưng không thể phủ nhận… hắn thật quyến rũ nha. Miêu Nguyệt cũng tự động đẩy cửa xe bước ra. Hắn ta nhìn cô cười ma mị, nghiêng đầu ra hiệu với cô. Cô cũng không có nói gì thêm, hiểu ý liền khoác tay hắn vào trong nhà hàng.
Trong phòng, khách đã đến đông đủ, ngót nghét cũng đến hai 100 bàn. Liếc qua trang phục và dáng vẻ có thể nói toàn là những nhân vật tầm cỡ. Bản ballad nhẹ nhàng, du dương càng làm tôn thêm khung cảnh cổ điển quý phái. Khi Thiên Ngạo khoác tay Miêu Nguyệt bước vào, những tiếng trầm trồ bắt đầu phát ra. tử kia oai phong, ngạo nghễ ai ai cũng đoán ra chính là Hoắc Thiếu Gia. Cô gái kia đẹp như thiên tiên, mặt không chút son phấn mà đẹp bức người, không biết là ai.. lại còn đi cùng Thiên Ngạo? Từ phía trong, một người đàn ông vừa quá tuổi trung niên bước đến, cung kính chào hắn.
-Hoắc Thiếu gia, cậu đến rồi sao?... Không biết vị tiểu thư đây là…-
Ông ta nhìn sang Miêu Nguyệt. Phải nói hai con mắt ông ta sẽ lòi ra luôn đấy.Thiên Ngạo hơi nhíu mày, lão già này dám nhìn Miêu Nguyệt của hắn như thế. Nếu không phải vì cái hợp đồng hắn liền cho ông ta đi chầu tổ tiên. Bất quá, hắn lạnh giọng.
-Giới Thiệu với giám đốc Cửu, đây là trợ lí của tôi – Hắn nghiêng đầu sang nhìn cô, mắt hơi nheo
-À… thất lễ thất lễ, không biết nên xưng hô với tiểu thư ra sao?- Cửu giám đốc lạnh hết sống lưng khi nghe thanh âm lạnh như đá ban nãy của hắn. Thôi tốt nhất ông ta nên an phận a.
-Khỏi xưng hô.. cô ấy cũng không cần nói nhiều với giám đốc – Dứt lời, Thiên Ngạo kéo cô vào trong, mặc bao con mắt dãn ra đến đỉnh điểm.
….
Buổi tiệc không quá ảm đạm nhưng cũng không quá náo nhiệt. Tiệc của những doanh nhân mục đích chỉ là cái cớ để giao dịch chứ nào mục đích khác?
Giám Đốc Cửu bước cẩn trọng đến chỗ Thiên Ngạo, giọng hơi run
-Không biết có thể bắt thông báo lí do được chưa ạ
Hắn không nói gì, đầu hơi gật, sau đó một mạch đi đến khán đài, mặc kệ lão Giám đốc lẽo đẽo phía sau.
….
-Thưa các vị khách quý, sở dĩ hôm nay mời mọi người đến dự buổi tiệc này là để góp vui cùng chúng tôi. Hôm nay tập đoàn Đông Thị và tập đoàn Cửu Gia chính thức kí hợp đồng làm ăn đối với khu giải trí ven biển tại thành phố này. Rất hân hạnh được đón tiếp mọi người. – Cửu giám đốc dõng dạc tuyên bố.
-Thiếu gia này chắc mọi người đều biết, vâng. Cậu hính là Hoắc Thiên Ngạo, con của Tổng tài Hoắc Nghiêm. Còn tôi là giám đốc của Cửu Gia, Cửu Việt Hành
Tiếng vỗ tay náo nhiệt vang lên, Miêu Nguyệt hơi nhấch mép, cô chán ghét cuộc sống doanh nhân rắc rối như họ. Cô nâng ly rượu van, đưa lên môi uống một ngụm. Mùi vị cũng không tệ.
Lí do tuyên bố xong, Thiên Ngạo và Cửu Vĩ Hành liền kí hợp đồng.
-Vậy là hợp đồng đã hoàn thành toàn vẹn, mọi người hãy cùng khiêu vũ để thể hiện mối giao hảo nào.
Thanh âm hưởng ứng rất lớn, các cặp đôi lần lượt tiến vào sân khấu khiêu vũ. Cửu Giám Đốc bước đến gần Miêu Nguyệt, ông nghĩ thầm. Đã là khiêu vũ giao hảo không lẽ nào cô lại tù chối, làm vậy chẳng khác nào thể hiện thái độ. Lần này ông lại có cơ hội đụng chạm người đẹp một tí
-Tiểu thư… không biết tôi cô thể mời cô kiêu vũ? – Cửu Việt HẠnh hơi khom lưng đưa tay mời.
Miêu Nguyệt nhăn mặt lại, nãy giờ cô cố tình lơ đi không nói chuyện vớ ông ta. Còn không hiểu là cô chán ghét sao, cư nhiên dám mời cô nhảy nữa. Nhưng mà… nếu cô từ chối, liệu có ảnh hưởng gì không?.
-Giám đốc Cửu.. ông không thấy ngại khi khiêu vũ cùng hôn thê của tôi sao? – một âm thanh lãnh khốc vang lên, Thiên Ngạo bước đến kéo cô vào lòng ( hành động khăng định chủ quyền J).
-Mặt mày lão ta liền xanh mét, không những thế mà tất cả mọi người đều choáng váng mặt mày. -Hó..á.. Hóaa raa là.. Chung đại tiểu thư… Tôii.. tôi không biết. Hoắc Thiếu Gia, mong cậu bỏ qua cho, Chung tiểu thư, xin cô bỏ quá cho tô. Miêu Nguyệt nhìn Thiên Ngạo khó hiểu, hắn không nói gì chỉ cười.
-Vợ tương lai.. em không ngại khi khiêu vũ cùng tôi chứ? – Hắn nghiêng đầu mời, không có hành động cúi xuống. Đúng vậy, một kẻ ngạo khí cao ngất trời như hắn mà cúi xuống trước người khác thì động đất mất thôi.
Không đợi cô trả lời, Thiên Ngao ôm eo cô tiến đến sân khấu. Miêu Nguyệt cũng quàng hay tay qua cổ hắn, nhưng nhìn hắn đầy nghi vấn… Tiếng nhạc du dương sâu lắng, không khí lạnh dứt xương người.
…
Buổi tệc kết thúc, Cô cùng Thiên Ngạo trở về khách sạn. Trên đường đi, cả hai không nói câu nào. Mãi lúc sau hắn lên tiếng
-Đang tự hỏi Chung tiểu thư là ai?
Miêu Nguyệt liếc nhìn hắn, không trả lời. Cô quay mặt sang bên khác nhìn phong cảnh bên đường.
-Chung tiểu thư họ nói đến chính là Chung Hạ Nhi- đại tiểu thư của tập đoàn MSM. Cô ta và tôi có hôn ước, đầu là do lợi ích kinh tế hai bên. Hai tập đoàn lớn mạnh kết thân, các doanh nhân không thể không biết
Vẫn không có tiếng trả lời, mặt hắn nhăn lại rồi từ từ giãn ra
-Em tức giận gì chứ?
-Tôi không có tức giận – Miêu Nguyệt lạnh lùng lên tiếng
-Vậy sao không nói chuyện?
-Không thích
-Em ghen?
Cô hơi cứng họng. Ghen? Mắc mớ gì cô ghen?
-Loạn ngôn… tôi không quan tâm Chung gì đó của anh. Nhưng, tôi không muốn mượn danh kẻ khác, đó là một sự xúc phạm.
Thấy thái độ của cô hắn bật cười, thì ra là giận chuyện đó sao.
-tôi có nói em là Chung Hạ Nhi sao?
-Còn không?
-Hư… tôi bảo em là hôn thê của tôi cơ mà – Thiên Ngao quay sang nhìn cô cười
..
-Có gì không giống nhau?
-Cô ta không chỉ là hôn thê trên danh nghĩa, sau nay sẽ không phải nữa. Còn em, cả bây giờ và sau này… đều phải
Miêu Nguyệt hơi ngây người. Hắn đang nói lung tung cái gì vậy?
-Vậy sao lúc nãy anh không phủ nhận? Anh bảo im lặng tức là đồng ý
Thiên Ngạo khóe môi cong lên, liếc sang Miêu Nguyệt.
- Lúc nào lúc đó.