Chương 9: Chú đã nhìn trúng cô ấy, cô ấy cũng chỉ có thể làm người phụ nữ của chú!

Viêm Cảnh Hi cảm giác tim mình một nửa như ở trong lò lửa, một nửa như ở trong hầm băng.

Thân thể nửa lạnh, nửa nóng, trùng kích ở trong máu, cuồn cuộn, bành trướng, sau đó chực chờ để nổ tung thành từng mảnh nhỏ.

Cú điện thoại vừa rồi hẳn là Phùng Như Yên Yên gọi tới để dò hỏi.

Mẹ nó

Nếu như bà ta biết cô đưa lễ vật cho chú nhỏ của Lục Hựu Nhiễm, cô còn khiến chú nhỏ của hắn thiếu chút nữa là bốc hỏa, mới nghĩ đến cô đã thấy lúng túng.

Chờ một chút

Gọi điện thoại cho cô, chuông di động của cô sẽ vang lên, chẳng phải sẽ hắn biết cô trốn ở đâu rồi sao?

Viêm Cảnh Hi vội vàng đưa tay vào túi.

Lục Hựu Nhiễm mở điện thoại, đáy mắt Lục Mộc Kình chợt lóe lên tia sáng, anh mở chốt cửa trong nháy mắt, lấy di động trong tay Lục Hựu Nhiễm, như vô ý vứt di động xuống sô pha, trầm giọng nói: "Đi lấy rượu trước đi!"

Lục Hựu Nhiễm nhướn chân mày, "Được, đi ngay."

Anh ta quay người đi vào phòng bếp.

Lục Mộc Kình xoay người nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, lại nhìn thấy cô còn đang sợ hãi, khẽ nở nụ cười, hất cằm về phía cửa.

Viêm Cảnh Hi không còn kịp nghĩ nữa, chút nữa Lục Hựu Nhiễm gọi điện thoại cho cô, cô mà còn ở đây thì chết chắc.

Cô liếc một cái về phòng bếp, cẩn thận từng li từng tí rất nhanh lao ra cửa.

Lục Mộc Kình nhìn cô biến mất sau cánh cửa, đáy mắt ảm đạm xuống.

"Chỉ có bia, không sao chứ." Lục Hựu Nhiễm lấy một lon đưa cho Lục Mộc Kình.

Lục Mộc Kình mở nắp, ánh mắt thâm thúy liếc xéo Lục Hựu Nhiễm, "Cảnh Hi chính là cô gái mà ông nội tìm cho cháu?"

Lục Hựu Nhiễm uống một ngụm bia, mắt lim dim hé miệng, không sao cả nói: "Hình như vậy!"

Con ngươi Lục Mộc Kình đen trầm, "Cháu cảm thấy cô ta thế nào?"

"Thoạt nhìn là một cô gái rất thông minh, vẻ ngoài cũng được, hình như không có tính cách gì nổi trội, là cái loại đặt ở góc dễ dàng làm cho người ta nghĩ đó là một cô gái bình thường." Lục Hựu Nhiễm lại uống một ngụm, hồi tưởng lại.

Ngoan ngoãn, không tính cách, bình thường?

Cô gái kia thật biết ngụy trang!

"Các cháu đã gặp mặt bao lâu rồi?" Lục Mộc Kình ý nghĩa sâu xa hỏi.

"Thấy mặt qua một lần, mười phút có tính là gặp mặt không?" Lục Hựu Nhiễm cười nhạo nói.

Đôi mắt Lục Mộc Kình dần dần thư thái, "Nếu như cháu không có ý gì đối với con gái nhà người ta thì không cần phải vội vàng cùng cô ấy đính hôn, chỗ ông nội chú có thể nói giúp cháu."

Lục Hựu Nhiễm trong con ngươi chợt lóe lên bi thương, ngày càng biếng nhác tà mị tới chán chết.

Kết hôn với nữ nhân mình không hứng thú, thì kết hôn với ai cũng vậy thôi.

Anh ta một ngụm uống cạn toàn bộ bia trong lon, cười sâu xa nói: "Nếu không thì chú nhỏ làm chủ cho cháu, chú có mắt nhìn tốt, chú coi trọng cô gái nào thì cháu nhất định có thể coi trọng."

Lục Mộc Kình bóp lon bia trong tay, thanh phong lãng nguyệt xác định: "Chú đã nhìn trúng cô ấy, và cô ấy cũng chỉ có thể là người phụ nữ của chú!"

Anh phong tư trác việt, tuấn tú ưu nhã, từ khi sinh ra đã mang bên mình sự cao quý, làm cho ánh mắt Lục Hựu Nhiễm nhạt đi, tươi cười càng thêm xán lạn, lại mở một lon bia...

*

Viêm Cảnh Hi ra khỏi khách sạn, chú Vương đang ở trong xe.

"Tiểu thư, phu nhân dặn cô sau khi xuống liền gọi điện thoại cho phu nhân." Vương thúc nói.

Viêm Cảnh Hi bất đắc dĩ thở dài một hơi, gọi điện thoại cho Phùng Như Yên.

"Cậu ta có hài lòng với món quà của cô không?" Phùng Như Yên trực tiếp hỏi.

Đưa cái loại quà đó, Phùng Như Yên muốn xem không phải Lục đại thiếu gia có hài lòng với lễ vật hay không, mà là hắn có hứng thú với cô hay không đi!

Viêm Cảnh Hi tức giận loại hành động này của Phùng Như Yên, trong mắt xẹt qua một một tia lạnh lẽo, trực tiếp trả lời: "Không hài lòng."

"Tôi biết ngay mà!" Phùng Như Yên nghiêm nghị nói, cúp điện thoại.

Viêm Cảnh Hi không quan tâm bà ta có phải thất vọng hay không, cô chỉ là quân cờ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được, thành công hay thất bại là do chính kế hoạch của cô có vấn đề.

Viêm Cảnh Hi cất di động vào trong túi, tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm mắt lại, nói: "Chú Vương, trực tiếp đưa cháu đến kí túc xá trường, ngày mai cháu có tiết."