Chương 7: Chú út, nhớ lại thôi đã choáng váng rồi!

Edit: Thuần Manh Manh

Beta: DSJM

Lục Mộc Kình giữ cổ tay của cô, từng bước tiến lên phía trước, lưng của cô dựa vào vách tường, hai tay bị áp chế lên trên đỉnh đầu, thân thể gần sát nhau.

Cô có thể cảm giác được rõ ràng nơi đó của anh ta đã cương cứng lên.

Hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, dáng vẻ kiêu ngạo.

Viêm Cảnh Hi cảm giác được trên môi đột nhiên tê rần, hé miệng ra theo bản năng, đồng thời hít vào một hơi.

Anh ta lợi dụng cơ hội tiến vào.

Hơi thở bá đạo xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, mạnh mẽ chiếm đoạt hơi thở của cô.

Viêm Cảnh Hi chỉ cảm thấy khí ô-xi bị hút sạch trong nháy mắt, càng ngày càng vô lực, đầu ong ong trống rỗng.

Làn váy nhanh chóng bị vén lên, dũng khí bỗng nhiên bộc phát, Viêm Cảnh Hi sợ hãi cắn thật mạnh vào đầu lưỡi của hắn.

Anh ta kêu lên một tiếng đau đớn.

Trong miệng anh đều là mùi máu, tràn ngập giữa yết hầu.

Lục Mộc Kình lùi lại, mở đèn lên, đôi mắt lạnh lẽo tối đen như mực nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ ửng, trầm giọng nói: "Cô có ý gì?"

Viêm Cảnh Hi nhìn vào đôi mắt thâm thúy đầy nguy hiểm, cơ thể anh ta trần trụi phơi bày, cơ ngực lực lưỡng, cơ bắp săn chắc cùng đường cong hoàn mĩ.

Viêm Cảnh Hi không dám nhìn xuống nữa, bàn tay lau vết máu trên miệng, thân thể run rẩy vì sợ hãi, nhưng cố gắng làm cho mình trấn tĩnh lại.

"Tôi nghĩ chắc anh lầm rồi? Tôi đi nhầm phòng, không phải đến tìm anh." Viêm Cảnh Hi giải thích.

Lục Mộc Kình nhíu mày, cô đột nhiên xuất hiện nghi vấn không giải thích được.

Nhưng trong mắt anh ta lại xẹt qua một tia sắc bén, "Ý của cô là cô muốn cùng người đàn ông khác chơi đùa với cô."

Lục Mộc Kình nghi ngờ nheo mắt, "Không phải chồng chưa cưới của cô đang đi công tác sao?"

"Cô đơn?" Lục Mộc Kình nói thêm một câu, âm cuối cao lên, đôi mắt sâu thẳm như biển rộng nhìn chằm chằm Viêm Cảnh Hi.

Có thâm ý khác, mang theo sự nguy hiểm trong đó.

Viêm Cảnh Hi thật sự muốn tìm một cái động để chui vào.

Nhưng cô không cần phải giải thích nhiều với một người xa lạ, hơn nữa người đàn ông này làm cho cô cảm thấy khó chịu, có lẽ anh ta từ khi sinh ra đã mang theo hơi thở vương giả, làm cho cô không tự chủ được mà sợ hãi.

"Đi công tác thì vẫn có thể trở về mà? Anh ấy vừa xong việc." Viêm Cảnh Hi giải thích.

"Quan hệ từ rất lâu rồi?" Lục Mộc Kình ý vị thâm sâu hỏi.

"Ừm." Viêm Cảnh Hi nói dối.

Lục Mộc Kình cười nhạo một tiếng, khóe miệng châm chọc, "Vậy cô còn có thể đi nhầm phòng, đưa nhầm đồ, hôn nhầm người sao?"

Nhưng cô nhớ rõ là anh ta cưỡng hôn cô.

"Anh không có cho tôi thời gian để giải thích!" Viêm Cảnh Hi nói.

Nhiệt độ trong mắt Lục Mộc Kình giảm xuống, lạnh đến thấu xương

.

Anh ta ghét làm người thay thế, anh ta trở nên xa cách khác với nụ hôn nóng bỏng vừa rồi, âm thanh lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài!"

Viêm Cảnh Hi lập tức chạy ra khỏi phòng, mới vừa đi tới cửa lại thấy Lục đại thiếu gia thật sự đang ở trong thang máy.

Nếu bây giờ cô đi ra ngoài, lúc đó bị phát hiện thì hết đường chối cãi.

Viêm Cảnh Hi lại lui vào phòng, đóng cửa lại, chờ sau khi Lục đại thiếu gia rời đi sẽ đi khỏi.

Đột nhiên, cô nghe được tiếng mở cửa.

Một quầng sáng hiện lên trong đầu.

Cô vào đúng phòng 801, Lục đại thiếu gia đúng là ở lầu 8, chẳng lẽ Lục đại thiếu gia và người đàn ông vừa rồi là người quen, ở chung một phòng.

Sh-it!

Viêm Cảnh Hi không có thời gian trốn, nháy mắt cửa bị đẩy vào, cô nhanh chóng ngồi xổm sau sô pha gần đó, cũng là chỗ bên cạnh cửa phòng Lục Mộc Kình.

"Chú út! Tắm xong chưa? Tắm xong thì đi ra ăn bữa ăn khuya."

Chú út?

Nghe đến xưng hô này, cả người Viêm Cảnh Hi liền không thoải mái.

Hai người bọn họ thoạt nhìn tuổi không khác nhau lắm, lớn lên lại không giống nhau vậy thì làm sao người ta có thể nghĩ bọn họ là người thân!