"Tiểu Thanh, anh đây không phải là muốn vì tính toán sau này cho chúng ta sao? Thái độ của ông nội rất rõ ràng, công ty ông nếu không phải là để lại cho chú nhỏ thì chính là cho em trai em. Chúng ta cái gì cũng không có, anh phải làm được chuyện để sau này em có thể có được cuộc sống tốt, chúng ta còn có Dương Dương nữa."
Viêm Cảnh Hi nghe người đàn ông tên Tình Uy nói, lại nhìn thấy vẻ mặt mềm mại của người phụ nữ tên Tiểu Thanh, dường như vẫn rất lo lắng nói: "Nhưng vấn đề là, không phải em quyết định. Rốt cuộc anh lấy số tiền này dùng vào đâu? Sao có thể bị đóng băng? Lúc nào mới có thể đem tiền bù vô, 50 triệu không phải con số nhỏ."
50 triệu?
(là 50 triệu NDT nha, tính ra cũng ~ 172 tỷ VNĐ)Viêm Cảnh Hi mơ hồ nhớ hình như Lục Mộc Kình đi tìm ông nội là có chút vấn đề về tiền nong, để ông nội đi thăm dò một chút, chẳng lẽ chính là 50 triệu này?
"Tiểu Thanh, chúng ta đang ngồi trên cùng một con thuyền, cho dù số tiền này không bị đóng băng, anh lấy tiền này ra, chúng ta liền cái gì cũng không có, tiền lương một tháng ông nội em cho anh chỉ 10 vạn tệ đủ để chúng ta dùng sao? Anh ngay cả 1% cổ phần cũng không có."
"Chuyện kia anh muốn phải làm sao? Em cũng không dùng 50 triệu, nếu như bị tra được, anh sẽ ngồi tù." Người phụ nữ bực bội quát.
Viêm Cảnh Hi nghe đến đó, cảm giác mình không nên nghe tiếp.
Cô vốn không có quyền lực và âm mưu giữa người với người, người bình thường như cô xen vào chuyện người khác sẽ chết rất nhanh.
"Sẽ không, Tiểu Thanh, dù sao em cùng họ Lục, em nói số tiền này là em lấy ra đánh bài bị thua, bọn họ sẽ không bắt em? Nhiều nhất là ông nội liền quát lớn em một trận. Còn có thể thật sự đưa em đến nhà giam sao?"
Viêm Cảnh Hi lặng lẽ xoay người, vẫn nghe thấy người đàn ông kia nói ở sau lưng cô.
"Lý Tình Uy, anh muốn em thay anh làm kẻ chịu tội!"
"Tiểu Thanh, anh là suy nghĩ cho tương lai chúng ta, bây giờ ông nội vẫn đang có thể che chở chúng ta một chút, nếu như sau này đưa công ty cho em trai em. Em cảm thấy em trai em sẽ cho anh tiền lương là bao nhiêu? Chỉ khi anh ở bên ngoài kiếm tiền được, cuộc sống sau này của chúng ta mới có thể hãnh diện, Tiểu Thanh, em giúp anh đi, coi như giúp chính bản thân em!"
Lúc Viêm Cảnh Hi ngước mắt, nhìn thấy một đứa bé đang chơi ở cạnh bờ hồ, với tay lấy hoa sen trong hồ, bên cạnh đứa bé một người cũng không có.
"Này, cẩn thận." Viêm Cảnh Hi hô.
Vừa dứt lời, cô nhìn thấy đứa nhỏ té vào trong hồ.
Viêm Cảnh Hi vội vàng hướng phía bên hồ chạy tới.
Lý Tình Uy và Lục Tiểu Thanh lúc này nhìn thấy Viêm Cảnh Hi đột nhiên nhảy ra, sắc mặt đều trắng bệch, liếc mắt nhìn nhau một cái.
Lý Tình Uy thấy Viêm Cảnh Hi đang chạy băng băng, kinh hoảng nói với Lục Tiểu Thanh: "Nhanh lên một chút bắt lấy cô ta, cô ta chắc chắn đã nghe thấy cái gì đó? Nếu như nói cho ông nội, chúng ta đều xong đời."
"A." Lục Tiểu Thanh nhất thời phản ứng không kịp, hướng phía Viêm Cảnh Hi chạy đến.
Lý Tình Uy đi tắt, chặn trước mặt Viêm Cảnh Hi, dữ tợn trợn to mắt, quát: "Cô là ai, ở vườn hoa nhà tôi làm gì? Rốt cuộc vừa rồi cô đã nghe được bao nhiêu?"
Viêm Cảnh Hi liếc mắt nhìn đứa bé đang đạp nước trong hồ, vừa liếc nhìn người đàn ông đang ngáng đường cô. "Bây giờ tôi không nói cho anh, tôi vừa mới nhìn thấy có một đứa bé ngã vào trong hồ."
Viêm Cảnh Hi muốn chạy tới, người đàn ông lại giang tay ra ngáng đường cô.
Viêm Cảnh Hi nhìn đứa bé kia đã nhìn không thấy .
Thời gian cấp bách, cô chạy đến chỗ cậu nhóc vừa rơi xuống nước, không cùng người đàn ông trước mắt này nói lời vô ích,
lý ngư đả đĩnh* một cái, trực tiếp nhảy vào trong hồ, hướng phía cậu nhóc vừa rơi xuống nước bơi qua.
*Lý ngư đả đĩnh: Nguyên tác: 鲤鱼打挺
: là chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu . Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất. (Theo baike) Bảo mẫu Trương Lan Hoa trong tay cầm di động chạy tới, tìm khắp nơi không thấy tiểu thiếu gia, lại nhìn thấy một cô gái ở trong hồ bơi, một loại dự cảm xấu từ trong tâm trí bà ta thoáng qua.
Lục Tiểu Thanh cũng nhìn thấy bảo mẫu Trương Lan Hoa, như là ý thức được điều gì, sợ hãi hỏi: "Dương Dương đâu?"
Trương Lan Hoa bị dọa môi run rẩy, ba hồn sáu vía cũng không phải là bay lên chín tầng mây, biết mình đã gây họa, vành mắt đỏ hồng, nước mắt đều rơi ra, căng thẳng sợ hãi nói: "Tôi vừa đi nhận một cú điện thoại, xoay người liền không tìm được thiếu gia. Bà chủ, tôi thật không cố ý."
Lục Tiểu Thanh cũng ý thức người rơi xuống hồ là con trai bà ta, lo lắng nhìn trong hồ, gọi: "Dương Dương, Dương Dương, con ngàn vạn không được có chuyện, Dương Dương."
Lý Tình Uy nhìn chằm chằm mặt hồ, trong ánh mắt thoáng qua một tia sáng âm hiểm, cầm lấy tay Lục Tiểu Thanh, trầm giọng xuống, nói: "Tiểu Thanh, đừng khóc, nhớ kỹ, Dương Dương là bị cô gái kia đẩy xuống nước."
"Chúng ta nhìn thấy, chính là cô gái kia đẩy Dương Dương xuống nước." Lý Tình Uy lại lần nữa lặp lại một lần nữa.
Lục Tiểu Thanh kinh ngạc nhìn chồng mình, trong đầu như quánh lại, đặc lại một chỗ, cái gì cũng không suy nghĩ được."Dương Dương, Dương Dương của em."
Lý Tình Uy nhìn Lục Tiểu Thanh đang suy sụp, hất tay của cô ta ra, ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía Trương Lan Hoa cũng đang trong trạng thái kinh ngạc kia, lạnh lùng nói: "Bà là nhà tôi mời bảo mẫu. Chăm sóc Dương Dương là chức trách của bà, nhưng bởi vì bà sơ sẩy, Dương Dương té xuống trong nước, suýt mất mạng, chuyện này bà phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm."
Trương Lan Hoa vừa nghe, chân mềm nhũn, trực tiếp quỳ ở trên mặt đất, cầu xin nói: "Xin lỗi, ông chủ, tôi thật sự không cố ý, xin lỗi, ông chủ, anh tha cho tôi đi."
Lý Tình Uy một cước đá văng Trương Lan Hoa ra, lạnh lùng nói: "Hiện tại bà nghe tôi làm, tôi có thể bỏ qua cho bà."
Trương Lan Hoa vừa nghe nói anh ta sẽ bỏ qua cho mình, lập tức run run rẩy rẩy gật đầu, nói: "Được, ông chủ anh nói cái gì thì tôi làm cái đó."
Lúc này Lý Tình Uy mới hài lòng, trong ánh mắt càng thêm âm hiểm, nói: "Vừa rồi trong lúc bà đang gọi điện thoại, cô gái này thừa dịp bà không chú ý, ôm Dương Dương đi, khi bà nghe thấy một tiếng 'bùm' đã nhìn thấy cô gái này đẩy Dương Dương xuống hồ, biết không?"
"Biết, biết, tôi biết nói như thế nào." Trương Lan Hoa khẳng định nói.
"Tình Uy, tại sao phải đổ oan cho cô ấy như vậy, bây giờ người trong hồ mà cô ấy cứu là con của anh?" Lục Tiểu Thanh không hiểu, như là nhìn người lạ nhìn người đàn ông trước mắt này.
"Cô ta có thể đã nghe thấy nội dung nói chuyện của chúng ta, chúng ta phải chặn họng cô ta trước, đến lúc đó có thể nói cô ta cố ý, Dương Dương là bảo bối của ông nội, cũng sẽ không tùy tiện nghe cô ta nói mò, nói không chừng cơ hội nói của cô ta cũng không có, hơn nữa, điểm yếu của chúng ta trên tay cô ta, muốn tha hay không tha cho cô ta thì phải xem tâm tình của chúng ta, cô ta nói mò thử xem, anh sẽ để cô ta sống không bằng chết." Lý Tình Uy âm hiểm nói.
"Nhưng con của chúng ta vẫn ở trong hồ đấy, anh rốt cuộc nghĩ cái gì vậy?" Lục Hựu Thanh sụp đổ đánh vào ngực của Lý Tình Uy, "Nếu như Dương Dương chết, em cũng không muốn sống."
Lý Tình Uy âm hiểm cầm tay Lục Hựu Thanh, nói: "Bây giờ Dương Dương đã té xuống nước rồi, anh có cách gì, nó chết rồi, vẫn có thể giúp ba mẹ một lần, em muốn con, chúng ta sau này có thể sinh thêm."
Thời điểm Viêm Cảnh Hi đẩy đứa nhỏ lên bờ, cô nghe thấy một câu lạnh nhạt như thế.
Có vài người, vì sao có thể tàn nhẫn như vậy?
Viêm Cảnh Hi không kịp khinh thường loại người cặn bã này, hô hấp nhân tạo cho đứa nhỏ, đứa nhỏ chậm rãi mở mắt.
Viêm Cảnh Hi còn muốn cho đẩy nước trong phổi đứa nhỏ ra, cánh tay của cô bị Lý Tình Uy bắt được, hướng bên cạnh dùng sức vung.
Viêm Cảnh Hi bị đẩy tới trên mặt đất.
"Dương Dương." Lục Hựu Thanh lập tức chạy tới, đem Dương Dương ôm vào trong ngực, mừng đến phát khóc.
"Cô để đầu nó thấp xuống." Viêm Cảnh Hi sốt ruột nói.
"Không cần cô làm bộ hảo tâm, tại sao cô muốn đẩy con trai của tôi xuống hồ, nó có thù oán gì với cô sao?" Lý Tình Uy chỉ vào Viêm Cảnh Hi quát.
"Cái gì?" Đầu Viêm Cảnh Hi trong nháy mắt trống rỗng, không hiểu tại sao Lý Tình Uy lại dùng tay chỉ vào người mình, bò dậy, kinh ngạc nói: "Người vừa rồi té xuống nước là con của anh?"
Cô như nghe thấy chuyện cười lớn, cười nhạo nói: "Anh vừa rồi còn không biết xấu hổ ngăn tôi không đi cứu! Nó không phải là con ruột của anh nhỉ!"
"Cô đang nói bậy gì vậy?" Lý Tình Uy nhìn thấy Lục Mộc Kình đi bộ tới, như đang đi diễu hành, ánh mắt thâm thúy.
Hắn ta không tự chủ được trở nên căng thẳng, lập tức mắng Viêm Cảnh Hi: "Cô không phải ngậm máu phun người! Nào có người ba không cứu con trai của mình. Rõ ràng là cô đẩy con trai tôi xuống hồ, cô còn không biết xấu hổ ác nhân cáo trạng trước."
Viêm Cảnh Hi nheo mắt ánh mắt nhìn khuôn mặt xanh đen trước mắt, trong mắt Lý Tình Uy đầy tơ máu.
Cô cảm thấy người đàn ông trước mắt này tựa như một con quái vật.
Viêm Cảnh Hi chán ghét, ánh mắt liếc Lý Tình Uy nói: "Nào có? Trước mắt không phải là có một chuyện lạ sao?"
Lục Mộc Kình đi tới, liếc mắt nhìn Viêm Cảnh Hi một cái, ánh mắt thâm thúy lại nhìn về phía Lý Tình Uy và Lục Hựu Thanh.
Anh vẫn chưa nói, thế nhưng trên người mang theo khí thế và ánh mắt nhạy cảm như tia X quang khiến cho người ta không tự chủ được sợ hãi.
Lý Tình Uy sợ Lục Mộc Kình nhìn ra kẽ hở, ác nhân cáo trạng trước nói với Lục Mộc Kình: "Chú nhỏ, mau báo cảnh sát, đây là loại người gì vậy! Cố ý đẩy Dương Dương rơi xuống nước."
"Anh cho rằng cảnh sát não tàn hay là gần đây anh không uống thuốc, bị mắc chứng ảo tưởng. Tôi không cần phải ra tay với một đứa nhỏ mình không quen biết một chút gì, lại còn ngay trước mặt ba mẹ nó, tôi có bệnh chắc? Hơn nữa nếu như tôi đẩy xuống, vì sao tôi phải cứu nó?" Viêm Cảnh Hi nhíu mày bực bội nói.
"Chuyện này phải hỏi cô, nói không chừng cô muốn nói cô đã cứu ta đứa nhỏ để đòi tiền từ ông nội tôi." Lý Tình Uy mắng trả lại.
Viêm Cảnh Hi thực sự bị chọc tức không nói gì được, trong đầu nghĩ đến chính mình vừa rồi còn tự nhắc nhở một câu.
Xen vào chuyện người khác chết rất nhanh, không cẩn thận đã bị quấn vào trung tâm quyền lợi.
"Anh đổ oan cho tôi, là bởi vì tôi nghe thấy cuộc nói chuyện của các người?" Viêm Cảnh Hi hỏi.
Lý Tình Uy bắt đầu căng thẳng, mắt mở lớn, trên trán xuất hiện những hạt mồ hôi, nói: "Thật là một người nhanh mồm nhanh miệng, làm chuyện trái lương tâm liền cố ý vu khống để hãm hại chúng tôi, cô cho là cô nói người khác sẽ tin sao? Một người có thể xuống tay với một đứa nhỏ, ai sẽ tin lời cô nói! Lúc này cô không cố gắng qua đây cầu xin tha thứ, còn ở đây nói hươu nói vượn, cẩn thận tôi tố cáo cô ngồi tù."
Viêm Cảnh Hi ngay cả cười nhạo cũng lười.
Người vô liêm sỉ cô đã thấy qua, tỷ như Phùng Như Yên, lúc cô sắp chết ném cô vào cô nhi viện, lại đến lúc Viêm Nhị sắp chết, dùng hết thủ đoạn để bắt cô trở lại chặn sát cho Viêm Nhị.
Nhưng Phùng Như Yên vô tình vô nghĩa với cô như thế, là vì con gái của mình.
Người đàn ông trước mắt này, hắn ta có biết không, nếu như vừa rồi cô cứu chậm một chút, con hắn ta sẽ chết chìm không?