"Ăn ngon không?" Lục Mộc Kình trầm giọng nói, con ngươi chăm chú nhìn cô.
Viêm Cảnh Hi nghĩ đến anh vì mình nấu cháo, vậy thức ăn nhanh này có lẽ là phần của anh, cô ăn cũng không yên tâm, đặt đũa xuống, xin lỗi hỏi: "Ngài vẫn chưa ăn nhỉ?"
Lục Mộc Kình nhìn cô thật sâu, khiến cô cảm giác mình tựa hồ bị nhìn thấu, cô rũ mắt, đem thức ăn nhanh hướng bên cạnh đẩy một chút, nói: "Nếu không, ngài ăn cái này đi, bây giờ tôi đến căng tin lấy cơm."
Lục Mộc Kình nhìn sang thức ăn nhanh, ánh mắt lại rơi xuống mắt Viêm Cảnh Hi, giống như hiểu rõ, từng câu từng chữ phán đoán nói: "Từ ngữ mập mờ, nói sang chuyện khác, không dám nhìn thẳng, rốt cuộc em có nhớ hay không?"
Bởi vì anh và cô dựa vào quá gần, mỗi một lời nói ra, đều sẽ rơi vào trên mặt của cô, khiến trong lòng cô có loại sợ hãi bất thường.
"Nhớ cái gì?" Viêm Cảnh Hi khẩn trương đứng dậy, rời khỏi sự bao phủ của anh, mắt nhìn xuống cười khan một tiếng, "Tôi uống say là sẽ quên."
Lục Mộc Kình chậm rãi ngẩng đầu lên, mấy phần tản mạn thân thể cao ngất đứng thẳng, ung dung nói: "Vậy anh coi như em say rượu ói ra lời thật lòng?"
Lời thật lòng?
Cô lại thú nhận với một người đàn ông đã có bảo bối, cô điên rồi phải không.
Viêm Cảnh Hi có chút tức giận sự hung hăng của anh, trong con ngươi xẹt qua một tia giảo hoạt, nghiêng đầu, cợt nhả nhìn Lục Mộc Kình, nhướn chân mày, trêu chọc nói: "Lục tổng bằng giáo sư của anh là mua được nhỉ, say rượu bình thường ói ra đều là những thứ thối rữa không có dinh dưỡng gì đó, nào có lời thật lòng. Bây giờ đến cả một đứa trẻ cũng biết giả khóc để có đồ ăn, muốn lời thật lòng? Lúc tỉnh còn khó có, sau khi uống rượu càng không thể."
Lục Mộc Kình hơi nhếch khóe miệng, trong mắt mang theo vài phần giễu cợt, hỏi: "Vậy ý của em là, bây giờ nói cũng không phải là lời thật lòng."
Viêm Cảnh Hi cảm giác mình lại đào một cái hố, đem mình mai phục, còn giấu đầu lòi đuôi lớn tiếng la lên: "Nơi này không có người."
Cô thực sự là bị tức đến ngốc rồi.
"Tôi nói không lại anh, không nói với anh nữa, bây giờ tôi muốn đến căng tin, nếu đi trễ, đồ ăn ngon cũng sẽ không còn." Viêm Cảnh Hi giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo nói.
Sợ anh hỏi lại, nói xong, bước nhanh về phía cửa.
Cô mới vừa đi hai bước, Lục Mộc Kình cầm cánh tay của cô, xoay người, trên cao nhìn xuống khóa lấy cô, nói thẳng không che đậy hỏi: "Trốn tránh cái gì, Viêm Cảnh Hi, em thích anh sao?"
Trong lòng Viêm Cảnh Hi run lên, nhìn chằm chằm con ngươi sâu thẳm của anh, đáy mắt lóe lên.
Anh gọi người khác là bảo bối, cô vẫn thích anh?
Cô thật đúng là không có dũng khí và can đảm lớn như vậy, đi khiêu chiến với công trình Trường Giang trọng đại hạng nhất sóng sau đè sóng trước, bởi vì cô sớm muộn cũng sẽ trở thành đợt sóng trước.
Viêm Cảnh Hi cong mắt lên, xả lả cười, vui vẻ trêu chọc nói: "Lục tổng coi mình là mật ong bôi trên bánh sao? Dù sao, tôi cũng không phải con ruồi, nhìn thấy anh liền dính anh không buông."
"Nói điểm chính!"Lục Mộc Kình nhíu mày nói.
"Không thích." Viêm Cảnh Hi nói, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
"Vì sao lúc trước lại hôn anh?" Lục Mộc Kình nắm cổ tay cô hơi gia tăng lực.
"Lúc đó tôi uống say, mình làm chuyện gì cũng không biết, nếu như tôi thực sự hôn anh, như vậy nụ hôn đó cũng không phải ở trong phạm vi suy xét bình thường của tôi, nếu để cho anh hiểu lầm, thật ngại quá, tôi xin lỗi." Viêm Cảnh Hi giải thích, gỡ ngón tay của anh ra khỏi cánh tay cô.
Lục Mộc Kình nhìn cô nỗ lực làm rõ quan hệ, trong con mắt thâm thúy thoáng qua một tia sắc bén, lại chảy xuôi theo những gợn sóng.
Anh đột nhiên nhếch khóe miệng lên, lực nắm cổ tay cô lại tăng thêm, đem cô kéo vào trong ngực của mình, tay phải ôm hông của cô, tà nịnh hỏi: "Cho nên, em cảm thấy xin lỗi liền hữu dụng? Tôi là người tùy tiện có thể hôn sao?"
Viêm Cảnh Hi sợ hãi sự tà nịnh của anh, quá nguy hiểm, giống như một mãnh thú trong đêm đã vận sức chờ hành động.
Viêm Cảnh Hi khẩn trương, nắm chặt nắm tay, tận lực làm cho mình trấn định, nói: "Anh muốn thế nào? Hôn cũng hôn rồi, lại nói lúc trước anh cũng không hôn tôi sao? Coi như huề nhau là được rồi."
Lục Mộc Kình cười nhạo một tiếng, nhướn chân mày hỏi ngược lại: "Dựa theo logic của em, tôi hôn em, em liền muốn hôn trả, vậy lúc em uống say đem tôi trên dưới đều sờ soạng, tôi có phải sờ lại em không, như vậy mới công bằng!"
Trong khi nói chuyện, tay anh men theo hông của cô vuốt ve đến phía sau lưng cô, dùng kỹ xảo thành thạo trên dưới xoa bóp, lại trái phải xoay tròn.
Bàn tay đi đến chỗ nào liền khiến cô kí©h thí©ɧ chỗ đó.
Má.
Viêm Cảnh Hi bất an định uốn éo người, kinh ngạc nói: "Tôi sờ soạng toàn thân cao thấp của anh lúc nào?" Viêm Cảnh Hi kinh ngạc hỏi.
Lục Mộc Kình nhếch khóe miệng lên, nheo mắt khóa lấy khuôn mặt hồng hào của cô, dùng câu nói lúc trước của cô chế nhạo nói: "Emđương nhiên không biết, lúc đó em uống say, mình làm chuyện gì cũng không nhớ rõ, nhưng mà...", Khuôn mặt tuấn tú của Lục Mộc Kình mở rộng trước mắt cô, nụ cười càng thêm tà mị, "Tôi có thể khôi phục trí nhớ cho em."
Anh nắm tay cô đặt trên bờ môi của anh.
Viêm Cảnh Hi cả kinh, trong mắt thoáng qua một tia chột dạ.
Động tác này cô đã làm, cô sờ soạng đôi môi mềm mại của anh, còn có sống mũi, đôi mắt.
Không hơn.
Trong mắt Lục Mộc Kình thoáng qua một tia hoang mang, há miệng ra, đem ngón tay của cô ngậm vào trong miệng, dùng sức hút lớn đem ngón tay của cô bọc lại.
Viêm Cảnh Hi sợ hãi trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của anh.
Ngón tay có thể cảm giác được đầu lưỡi của anh theo phía dưới ngón tay cô quấn vòng quanh hướng đầu ngón tay, sau đó ngậm rồi mυ"ŧ.
Một dòng điện quái dị xuất phát từ ngón tay của cô, chảy vào trong thân thể.
Viêm Cảnh Hi vội vàng muốn thu tay lại.
Lục Mộc Kình cắn ngón tay của cô.
Viêm Cảnh Hi kêu lên một tiếng đau đớn, bật thốt lên: "Anh là chó sao? Cái này cũng không có, tôi cũng chỉ có sờ miệng của anh và sống mũi mà thôi."
Lục Mộc Kình buông ra, nhếch khóe miệng lên, kì kì quái quái nói: "Ồ, đều nhớ ra rồi. Chơi vui không? Buổi trưa nhiệt tình như lửa, hận không thể đem tôi ăn, bây giờ lại giả vờ mất trí nhớ, tránh tôi như rắn rết, Viêm Cảnh Hi, em là người có hai tính cách sao?"
"Buổi trưa thật sự là tôi uống say." Viêm Cảnh Hi giải thích nói.
"Vậy bây giờ em tỉnh táo không?" Lục Mộc Kình hỏi ngược lại.
Viêm Cảnh Hi nhấp hé miệng, trong mắt chảy qua một tia sáng chính cô cũng không phát hiện đó là ủy khuất.
Ngày hôm qua thì cô thực sự không tỉnh táo, cư nhiên lại hôn anh, thế nhưng, cú điện thoại kia khiến cô trở nên hoàn toàn tỉnh táo.
Màu hổ phách trong đôi mắt Viêm Cảnh Hi trở nên trong suốt, sắc mặt ngưng đọng, thu hồi cợt nhả, dứt khoát nói: "Tôi bây giờ rất minh mẫn, cho nên..." Tôi không thích anh.
Những từ này cô còn chưa nói ra khỏi miệng, Lục Mộc Kình cúi người, đôi môi ấm áp che phủ lạnh giá trên môi cô, ngăn cô nói lời cự tuyệt.
Thân thể mảnh khảnh của Viêm Cảnh Hi dừng lại, cảm giác được hơi thở đàn ông mãnh liệt mang theo tính độc chiếm đánh qua đây.
Trước mắt của cô một trận mê muội, chỉ cảm thấy giống như bị chết chìm trong sự công kích mạnh mẽ của anh.
Nụ hôn của anh trước sau như một hoàn hảo, nhưng mà, người đàn ông này giống như chất độc, mang theo sức hấp dẫn trí mạng, không cẩn thận, liền sẽ di căn và thấm sâu vào người.
Viêm Cảnh Hi duy trì tỉnh táo, dùng sức thúc Lục Mộc Kình, cô cũng không muốn trở thành người phụ nữ không thấy được ánh sáng sau lưng của anh, cũng không muốn trở thành tay quỷ bóp chết một người phụ nữ khác.
Lục Mộc Kình cảm giác được cô cự tuyệt, giãy giụa, ánh mắt càng thêm ảm đạm. Bất ngờ, nhắm hai mắt lại, như là trừng phạt cô hay thay đổi vạ sự cự tuyệt hiện tại, bỗng nhiên ngâm môi của cô hướng phía trong đẩy vào, hung dữ mà dũng mãnh, dùng sức mυ"ŧ.
Viêm Cảnh Hi cảm thấy đau, nhíu chân mày, anh ở nơi này là hôn, căn bản giống như là phát tiết cơn giận của anh.
Rõ ràng nên tức giận là cô, có được không?
Viêm Cảnh Hi thở gấp, lại tránh không thoát anh, đơn giản, cũng không giãy giụa, kiễng đầu ngón chân, học tư thế của anh, ngón tay luồn qua tóc đi đến gáy của anh, ngăn chặn bờ môi anh, không cho anh thở.
Nhưng, cô cuối cùng cũng chỉ là phụ nữ, lượng hô hấp không bằng anh, một phút đồng hồ sau, người không thể hô hấp chính là cô, cô chỉ có thể buông môi ra, sau đó đẩy ra, hô hấp lượng không khí mới.
Anh lại không để cô thực hiện được, đè lại gáy của cô, lại lần nữa hôn cô thật sâu, đem hơi thở của anh trút vào trong ngũ tạng lục phủ của cô.
Viêm Cảnh Hi bị hôn hô hấp dồn dập, thiếu khí như trước, không khách khí hấp thụ khí oxy trong miệng anh.
Đến khi khí oxy của anh cũng hao hết, Lục Mộc Kình mới buông cô ra.
Một nụ hôn, cô và anh đều thở hồng hộc.
Lục Mộc Kình nhìn cô thật sâu, ánh mắt so với tia chớp còn sắc bén hơn, so với đầu kiếm còn sắc nhọn hơn, không hề ẩn giấu tức giận sắp bạo phát.
Môi Viêm Cảnh Hi sưng đỏ, mắt đỏ quạnh, cũng bình tĩnh nhìn anh, tràn đầy không phục, quật cường cùng khiếu nại vô hạn, mắt cũng như có thể nói, rơi vào trong lòng anh.
Tim Lục Mộc Kình dần dần chùng xuống.
Nếu, cô đã không thích anh, anh sẽ thỏa nguyện cô.
"Nụ hôn này, mới là huề nhau." Đáy mắt Lục Mộc Kình đen sâu không thấy đáy, ý vị thâm trường nói.
Viêm Cảnh Hi nhất thời không kịp phản ứng.
Ánh mắt anh lành lạnh nhìn cô, giọng điệu không lạnh không nhạt, nói tiếp: "Em đã không thích tôi, sau này cũng không cần làm những chuyện khiến người khác phải hiểu lầm, nghỉ ngơi thật tốt đi. Từ ngày mai tôi sẽ không ở đây trong vòng một tuần, em cứ tự nhiên."
Lục Mộc Kình nói xong, xoay người, thân ảnh cao lớn như phủ lên sương lạnh, trên mặt đất, lưu lại thân ảnh cao ngạo của anh.
Trong nháy mắt, trong lòng cô như bị rút ra một chút, chậm rãi cảm giác được ấm áptrong lòng theo cái xoay người của anh rút ra, dần dần, biến thành băng giá.
Con người ấy à, khoảng thời gian ở trong băng giá cũng không cảm thấy lạnh lẽo gì, nhưng một khi đã hưởng thụ qua cảm giác ấm áp, một lần nữa trở về băng giá, mới có thể cảm giác được sự cô đơn và cô độc.
Trong mắt Viêm Cảnh Hi chát chát khó chịu, cảm thấy loại tâm trạng ủy khuất của chính mình bây giờ có chút buồn cười, liền thực sự cười, thời điểm cười rộ lên, nước mắt lại từ khóe mắt chảy ra.
Viêm Cảnh Hi thở ra một hơi, soái khí lau sạch nước mắt.
Khóc gì chứ, cũng không phải sắp chết!
Sắp chết, cô cũng không khóc, lòng của cô hẳn là rất cứng mới đúng!
Viêm Cảnh Hi xoay người, nhìn thấy thức ăn nhanh trên bàn, đem hộp thức ăn nhanh thẳng tay ném vào thùng rác, giống như đã đánh mất Lục Mộc Kình, nằm trên giường, nhắm hai mắt lại.
Vẫn còn phiền lòng, xốc chăn lên che kín đầu.
Lúc này, di động vang lên.
Vừa ngược vừa sủng. Ôi con tym tao đau quá man :(((. Nói chớ, sau 50 chương tui thấy mẹ tác giả thật có tâm đó nha, mặc dù mẹ cứ nhử nhử vậy chứ mà mẹ cũng miêu tả 'kĩ càng' các động tác nhỏ lắm đó nha. =)))))