Viêm Cảnh Hi mím môi không nói lời nào.
Anh thấy cô ngầm thừa nhận.
Yết hầu Lục Mộc Kình chuyển động một cái, ninh khởi mày kiếm, tan mất sát khí vừa nãy, đẩy ra sau hai bước, bất đắc dĩ nói: "Dù cho cô không thích tôi, cũng không nên lãng phí chính mình, Hựu Nhiễm là dạng gì cô không biết sao? Hay là cô cảm thấy cô có thể tiếp nhận nó cùng rất nhiều phụ nữ phát sinh quan hệ sau đó trở về chạm vào cô."
Viêm Cảnh Hi nghe anh mềm giọng nói nhỏ, càng thêm thương tâm, trong lòng như có rất nhiều nước muốn rơi ra, nhưng vừa nghĩ tới anh nói chỉ hành động, cô liền không muốn đem một mặt nhu nhược của bản thân thể hiện ở trước mặt của anh.
Viêm Cảnh Hi quật cường lại đẹp trai lau nước mắt bên khóe mắt, hít mũi, ánh mắt khôi phục lại trong suốt, lãnh cảm nói: "Sau này Lục tiên sinh vẫn là không nên xen vào việc của người khác, bởi vì anh có làm chuyện tốt cũng sẽ không có người cảm tạ."
Viêm Cảnh Hi nắm cái chổi tiếp tục quét tước, cố ý hướng phía anh mà quét, giống như phải đem anh quét sạch.
Lục Mộc Kình nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn mím chặt môi của cô, như bị ủy khuất, thế nhưng, lại dùng sự kiên cường cùng vô vị để che giấu.
Trong mắt Lục Mộc Kình mang theo thương tiếc, cầm chổi nhỏ của cô, ánh mắt nhu hòa khóa cô, ý vị thâm trường hỏi: "Vậy vừa rồi tôi làm là việc tốt hay là việc vớ vẩn?"
Viêm Cảnh Hi lạnh nhạt nhìn người đàn ông phong thái nổi bật trước mắt này.
Anh có tính chất đặc biệt của người đàn ông trưởng thành, anh tuấn, có tiền, có địa vị, có quyền thế, còn có tài hoa, rất dễ khiến phụ nữ động lòng.
Thế nhưng, trò chơi thiêu thân lao đầu vào lửa thực sự không thích hợp với cô.
Viêm Cảnh Hi nhếch khóe miệng, làm rõ hiểu lầm này, chặt đứt niệm tưởng của anh, cũng chặt đứt khả năng giữa bọn họ, nói: "Là tôi không nên không phân biệt được cơ hội và địa điểm, xin lỗi, thầy."
Mắt Lục Mộc Kình ảm đạm, đã không có sáng bóng, chỉ còn lại màu đen thuần túy.
Trong lòng như bị dây leo quấn lấy, chặt đến khó chịu, chua xót khổ sở cũng bị ép ra ngoài.
Anh buông lỏng ra cái chổi, trầm giọng nói: "Xem ra là tôi thực sự xen vào việc của người khác. Cô muốn làm gì thì làm."
Lục Mộc Kình xoay người, cầm cặp lên, đi nhanh ra khỏi cửa.
Viêm Cảnh Hi nghe thấy tiếng động cơ ô tô, biết anh muốn đi ra ngoài.
Trong mắt lại xuất hiện một ít sương mù ẩm ướt.
Cô có thể nói gì đây, anh bây giờ cách xa không phải là ý muốn của cô sao?
Không có trái tim của người đàn ông, cô không quan tâm, cũng sẽ không làm cho mình thử đi quan tâm.
Viêm Cảnh Hi hít sâu một hơi, điều chỉnh tốt tâm tình, hờ hững quét dọn tiếp, đem cơm chiều làm tốt, thu dọn xong rác trong nhà trọ, toàn bộ đều làm tốt, lúc nhìn về phía đồng hồ, năm giờ rưỡi , Lục Mộc Kình chưa trở về.
Di động đột nhiên vang lên.
Viêm Cảnh Hi nhìn thấy là cuộc gọi đến của Phùng Như Yên, trả lời.
"Bây giờ cô đang ở đâu?" Giọng điệu Phùng Như Yên hôm nay không biết vì sao lại vô cùng hiền lành.
"Đang ở căn hộ của chú Lục Hựu Nhiễm, vừa mới làm xong cơm chiều, có chuyện gì không?" Viêm Cảnh Hi hỏi.
"Hôm nay cô xin phép chú Lục Hựu Nhiễm nghỉ một hôm, trở về ăn cơm tối, tôi có chuyện nói với cô." Phùng Như Yên nói.
"Chuyện gì ạ?" Viêm Cảnh Hi trong lòng có loại dự cảm xấu.
"Cô trở về đi, lấy ở đâu nhiều lời vô ích như vậy, là chuyện tốt." Thời điểm nói câu sau cùng, Phùng Như Yên hạ giọng nói rồi cúp điện thoại.
Viêm Cảnh Hi thở dài một hơi, nghĩ đã có sự cho phép của Phùng Như Yên, đêm nay cô không ở lại đối mặt với Lục Mộc Kình cũng là chuyện tốt.
Cô gửi tin nhắn cho Lục Mộc Kình.
"Hôm nay mẹ tôi gọi tôi về nhà ăn cơm, cơm chiều đã để lên bàn."
Viêm Cảnh Hi đi ra ngoài, về nhà, trên điện thoại di động cũng không nhận được tin trả lời của Lục Mộc Kình.
Viêm Cảnh Hi nhìn sang màn hình di động, trong lòng có loại mất mát khác thường.
Quên đi, không trở về cũng tốt.
Viêm Cảnh Hi đi vào, nhìn thấy Lục Hựu Nhiễm ngồi ở trên sô pha.
Bốn mắt nhìn nhau.
Phía trên ghế sa lon là đèn thủy tinh óng ánh, ánh đèn rơi vào người anh ta khiến trên mặt anh tuấnvô cùng lạnh, trong cặp mắt u lãnh khúc xạ ra gợn sóng ánh sáng lấp lánh.
Viêm Nhị giống như con chim nhỏvui vẻ đứng phía sauLục Hựu Nhiễm, móng tay sơn đen đặt trên bờ vai anh ta, Phùng Như Yên bưng món ăn đến bàn cơm, Viêm Du Thành mang kính lão ngồi trên ban công đọc báo.
Hình ảnh kia, tuấn nam mỹ nữ, phụ mẫu thương yêu, Viêm Cảnh Hi cảm giác mình như một khối không hài hòa trong bức tranh.
Cô giơ giơ lên khóe miệng cay đắng, bước vào phòng khách, đi tới trước mặt Phùng Như Yên, rất cung kính gọi: "Mẹ."
Lại chuyển hướng Viêm Du Thành gọi: "Ba."
Sau đó mới chuyển hướng về phía sô pha bên này, gọi: "Đại tiểu thư, Lục thiếu gia."
"Qua đây." Lục Hựu Nhiễm dùng giọng điệu mệnh lệnh.
Viêm Nhị thấy Viêm Cảnh Hi, sắc mặt ngưng đọng, vẻ mặt không vui, như thiếu tiền cô ta vậy.
Viêm Cảnh Hi đứng không nhúc nhích.
"Còn đứng đó làm gì, vừa lúc giúp mẹ đem hoa quả bưng qua." Phùng Như Yên đem hoa quả trên bàn đưa tới trong tay Viêm Cảnh Hi.
Viêm Cảnh Hi bất đắc dĩ đi qua, vừa mới đem hoa quả bàn đặt trên bàn trà, Lục Hựu Nhiễm đã đưa tay ôm hông của cô, đem cô kéo vào trong ngực của anh ta, môi dựa vào bên tai của cô, tà nịnh nói: "Có quên lời nói lúc trưa của tôi không?"
"Buổi tối tôi sẽ liên lạc lại với cô, đến lúc đó, có rất nhiều thời gian tốt để làm." Trong đầu nghĩ đến lời Lục Hựu Nhiễm đã nói, lưng một trận lạnh lẽo.
Chẳng trách, lúc đó cô cảm thấy ánh mắt Lục Hựu Nhiễm rất kỳ quái, thì ra anh ta đã sớm chuẩn bị lần này gặp mặt vào buổi tối này.
"Có chút không nói nên lời, tôi bình thường đều không để ý." Viêm Cảnh Hi nói, muốn đứng lên.
Lục Hựu Nhiễm khóa hông của cô, không cho cô nhúc nhích, đáy mắt mấy phần âm hàn khóa lấy đôi mắt lạnh nhạt của cô, "Tôi không ngại lặp lại lần nữa."
Lục Hựu Nhiễm môi chuyển qua bên tai Viêm Cảnh Hi, âm thanh đè thấp, từng câu từng chữ rõ ràng mà lại khàn khàn nói: "Tôi muốn cô, tối hôm nay, chúng ta làm thật tốt."
Viêm Cảnh Hi nghiêng đầu, vành tai rất ngứa, so với ngứa càng hơn chính là lưng lạnh lẽo cùng với sởn tóc gáy.
Viêm Nhị thấy bọn họ ái muội như thế, lập tức phát hỏa, vọt tới trước mặt Viêm Cảnh Hi, giọng điệu chất vấn hỏi: "Buổi trưa nói cái gì? Buổi trưa các người đã gặp mặt sao? Sao tôi lại không biết?"
Viêm Cảnh Hi vội vàng thoát khỏi Lục Hựu Nhiễm, không có tâm tư cùng Viêm Nhị cãi vả.
"Viêm Cảnh Hi, cô có nói hay không?" Viêm Nhị lại lần nữa hỏi.
"Viêm Nhị, không được ồn ào, qua đây giúp mẹ." Phùng Như Yên mở miệng nói.
Viêm Nhị không muốn, kéo cánh tay Viêm Cảnh Hi ra bên ngoài, nói: "Cảnh Hi, chị đi giúp mẹ đi."
Viêm Cảnh Hi cánh tay bị Viêm Nhị nắm đau, bất quá bởi vì Viêm Nhị dùng sức, cô trái lại thoát khỏi bàn tay Lục Hựu Nhiễm, thuận lợi đứng lên.
Vừa mới đứng lên, eo bị Lục Hựu Nhiễm đè xuống, nặng nề ngồi vào trong lòng của anh ta.
Viêm Cảnh Hi kêu lên một tiếng đau đớn.
Cô vốn lớn lên kiều mị, thanh âm cũng nghe thuận tai, một tiếng như vậy, chọc người mơ màng.
Đáy mắt Lục Hựu Nhiễm căng thẳng, lực đạo nắm hông của cô tăng thêm, tà nịnh nói: "Đừng phát ra loại âm thanh này, tôi thực sự sẽ không thể chờ đợi được."
Viêm Cảnh Hi cười nhạo một tiếng, nhịn không được bật thốt lên trào phúng nói: "Anh thật đúng là không cần cái cổ ở trên để suy nghĩ."
Viêm Nhị nghe bọn họ đối thoại, trong nháy mắt giống như là một vệt tia chớp đánh qua cái đầu ngu ngốc của cô ta, tức giận, mắng: "Viêm Cảnh Hi, chị có biết xấu hổ hay không, ở trước mặt ba mẹ ngồi ở trên người đàn ông, đều muốn ăn cơmnhanh, có biết kinh tởm không thế!"
Viêm Cảnh Hi vốn bởi vì không thoát khỏi Lục Hựu Nhiễm được mà bực bội, nghe Viêm Nhị nói như vậy, lập tức cũng rất tức giận, ánh mắt biếng nhác không có chút nhiệt độ nào liếc về phía Viêm Nhị đang thẹn quá hóa giận, cực lực khống chế âm thanh bình thản hỏi: "Ý của em là trong miệng của em anh rể buồn nôn đến vậy sao?"
Viêm Nhị cẩn thận từng li từng tí đưa mắt nhìn Lục Hựu Nhiễm ánh mắt lạnh như băng, thần kinh khẩn trương nói: "Chị đừng nói mò, tôi buồn nôn chính là chị, vừa rồi kêu tựa như phát ngu."
Viêm Cảnh Hi không thể nhịn được nữa, ánh mắt dần dần hơn một phần sát khí bức người, "Viêm Nhị, nói chuyện chú ý một chút, phát ngu hay là bị đυ.ng thương em phân không rõ sao?"
"Trước mặt mọi người mà chị không biết liêm sỉ như vậy sao? Có phải phát ngu hay không trong lòng chị biết rõ? Vừa nhìn thấy đàn ông liền nhào vào lòng, còn đυ.ng đau sao? Đều đυ.ng đến hỏng đi! Kẻ xấu tác oai tác quái!" Viêm Nhị trừng mắt to chế nhạo nói.
Viêm Cảnh Hi nhíu chân mày.
Có lẽ hôm nay gặp phải quá nhiều chuyện!
Cô giỏi ẩn nhẫn nhất, vô vị và biếng nhác lúc này chạy tới tâm trí.
Sát khi tràn lantrong mắt, thoáng qua một tia giảo hoạt, khóe miệng lại giương lên.
Cô không làm phát ngu này thật đúng là phụ sự kỳ vọng của Viêm Nhị.
Viêm Cảnh Hi đưa mắt nhìn về phía Lục Hựu Nhiễm, sát khi trong con mắt màu hổ phách dần dần giấu kín, ngược lại, hơi hất cằm, ánh mắt trở nên mờ ảo, phong tình vạn chủng, tay ngọc khoanh lại, mặt tới gần Lục Hựu Nhiễm, lúc này gần chạm vào anh ta, cách anh ta 10 cm dừng lại, biếng nhác đến cực điểm, nhưng cũng mị hoặc đến cực điểm, hỏi: "Em và cô ta, ai đẹp hơn?"
Rõ ràng là một câu khıêυ khí©h, cô bình thản nói không có gì lạ, nhưng, anh ta chính là sa vào trong đôi mắt linh động của cô, như bị cô mê hoặc.
"Em." Anh ta thốt ra.
"Viêm Cảnh Hi, chị không biết xấu hổ." Viêm Nhị ở bên cạnh kêu gào.
Viêm Cảnh Hi dư quang liếc Viêm Nhị một cái, nhíu mày, rất tự nhiên nói tiếp một câu, "Em không thích mùi hương trên người cô ta."
Lục Hựu Nhiễm không thích nhất chính là loại phụ nữ ra yêu cầu với anh, nhưng cô nói ra, khiến anh ta có vài phần nhảy nhót.
"Được." Lục Hựu Nhiễm nghĩ cũng không nghĩ trả lời.
"Viêm Cảnh Hi, chị giả vờ đủ chưa!" Viêm Nhị phát hỏa, cầm chén trà trên bàn hướng trên lưng Viêm Cảnh Hi ném xuống.
Viêm Cảnh Hi bị đau, chân mày nhíu lại, nước trà thấm ướt sau lưng cô, nước theo y phục của cô rơi xuống trên đùi Lục Hựu Nhiễm.
Lục Hựu Nhiễm không vui nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Viêm Nhị.
Viêm Nhị biết mình làm sai, chặn lại áy náy nói: "Xin lỗi, anh rể, em không biết sẽ ảnh hưởng tới trên người của anh."
Cô ta cầm giấy ăn lên vạn phần xin lỗi quỳ trên mặt đất xoa ống quần cho Lục Hựu Nhiễm.
Phùng Như Yên thấy tình trạng đó, quát: "Viêm Nhị, rốt cuộc con đang làm cái gì!"
Bà ta lập tức chạy tới, cúi đầu cúi người nói: "Hựu Nhiễm, cháu không sao chứ, cháu vào phòng, cô nói Du Thành đi mua bộ mới cho cháu thay. Du Thành."
Viêm Du Thành vội vàng chạy tới.
"Nhanh đi mua bộ tây trang, hãng Armani. Nhanh đi." Phùng Như Yên thúc giục.
"Được." Viêm Du Thành lập tức cầm ví đi ra.
Viêm Cảnh Hi mắt lạnh nhìn nhà này người ân cần kẻ bận rộn.
Không có người nào chú ý tới cô một thân nhếch nhác, cũng không có ai quan tâm cô có bị thương hay không.
Hoặc đã sớm quen.
Ở đây trừ tính toán, lợi dụng, hϊếp bức, căn bản sẽ không có thân tình.
Viêm Cảnh Hi yên lặng xoay người, đẩy ra cửa phòng của cô.
Ánh mắtLục Hựu Nhiễm đen như mực nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, nhìn chằm chằm cô ướt hơn phân nửa còn dính lá trà nhỏ phía sau lưng, trong ánh mắt thoáng qua một tia đã lâuthương tiếc không gặp, lại rất mau khôi phục sự lạnh giá vốn có của anh ta.
Chuẩn bị đến màn tức đến hộc máu mồm rồi. Các mẹ đã chuẩn bị tinh thần nghênh chiến chưa?????