"Làm không tốt, không phải sẽ tàn phế sao?" Viêm Cảnh Hi nhẹ giọng nói một câu.
Lục Mộc Kình tâm tình vui vẻ, nhẹ cười ra tiếng, "Cho nên ý của cô là cô không muốn tôi tàn phế nên làm thật tốt đúng không?"
Viêm Cảnh Hi biết anh cố ý trêu chọc cô.
Ở vải xô được quấn kĩ, trong lúc dán miếng cao su cô cố ý dùng sức, vừa vặn đυ.ng tới vết thương của anh, có chút vết máu đỏ nhuộm ra.
Lục Mộc Kình liếc mắt một cái nhìn cánh tay, một tiếng cũng không hề kêu.
Viêm Cảnh Hi nhìn thấy máu, ý thức được bản thân quá phận.
Dù sao anh cũng bởi vì mình mới bị thương, cô tại sao có thể bởi vì nói không lại anh nên tức giận mà lấy oán trả ơn chứ.
"Xin lỗi." Viêm Cảnh Hi khẽ nói, len lén liếc nhìn sắc mặt Lục Mộc Kình.
"Ừ. Lần sau cẩn thận một chút là được, bao rất tốt." Lục Mộc Kình cong cánh tay, nhìn về phía thành quả của cô, con mắt đen nhánh, hình như một chút cũng không có ý trách cứ cô.
Anh rộng lượng, trái lại làm Viêm Cảnh Hi càng thêm ngượng ngùng.
Cô lại lần nữa nhìn về phía cánh tay anh.
Mặc áo rách cũng không làm tổn hại đến mỹ cảm của anh, mơ hồ lộ ra bắp thịt cường tráng cùng với vết thương trên cánh tay, trái lại khiến anh có một loại dã tính liều lĩnh cùng mị hoặc.
Tim Viêm Cảnh Hi bỗng nhiên đập nhanh hơn, thu hồi tầm mắt, đôi mắt xinh đẹp lóe ra, hỏi: "Anh có muốn thay một bộ đồ khác không?"
"Quần áo của tôi toàn bộ để ở trường rồi."
Viêm Cảnh Hi: "..."
"Chiều cao của anh và Lục Hựu Nhiễm không sai biệt lắm, nếu không, anh mặc tạm đồ của anh ta đi." Viêm Cảnh Hi đề nghị nói.
"Cô thích đem đồ của nó cho tôi mặc không?" Lục Mộc Kình ngả ngớn nhướn mày, như cười như không, ý nghĩa sâu xa hỏi.
Viêm Cảnh Hi: "..."
Phụ nữ như quần áo! Quần áo của Lục Hựu Nhiễm không phải là cô sao?
Viêm Cảnh Hi ảo não với đề nghị của bản thân, nhíu mày rũ mắt.
Lục Mộc Kình mỉm cười, như trấn an nói: "Tôi không mặc đồ của người khác."
Anh cầm áo khoác màu đen đứng lên, rất nhanh mặc vào.
Nếu không phải vết máu trên cánh tay sẽ không nhìn ra cánh tay bị thương của anh. Người bình thường cánh tay có chỗ rách sâu như vậy lại đang chảy máu, mặc quần áo sẽ phải cẩn thận từng li từng tí.
Viêm Cảnh Hi kinh ngạc nhìn anh, hỏi: "Anh không có cảm giác đau sao?"
"Cho dù tôi có kêu đau thì nó sẽ không đau nữa sao?" Anh hỏi lại, mỉm cười, "Tôi không khác người như vậy, bất quá, vì an toàn cho sinh mạng của cô và tôi, tôi có thể không lái được xe." Lục Mộc Kình giơ cánh tay lên, "Chìa khóa ở trong túi, cô lấy đi."
"A, được." Viêm Cảnh Hi không nghĩ nhiều, vì tiết kiệm thời gian, hai tay đưa vào trong túi quần của anh.
Một chút cũng không tìm được.
Viêm Cảnh Hi hướng phía trong sờ sờ, càng lúc càng sâu.
Túi quần chỉ cách chân của anh một lớp vải rất mỏng, cô có thể cảm nhận được bắp thịt tràn ngập cơ lực của anh, cùng với nhiệt độ ấm áp.
Viêm Cảnh Hi bối rối, tay hướng bên trong sờ sờ, không mò thấy, lại lui trở về, sờ sờ, vẫn là không có mò thấy, ở hướng bên trong một tầng sờ tới...
Lục Mộc Kình nhìn cô gái nhỏ cơ hồ ở trong ngực mình, mùi hương dầu gội đầu trên tóc cô hòa trộn với mùi hương thanh nhã riêng biệt trên người cô nhào vào gian mũi của anh.
Trong ánh mắt lại tăng thêm một tầng mê mị mờ ảo, có luồng nhiệt theo bụng xuất phát.
Mà tay cô lại hướng vào sâu một chút, liền có thể gặp được ngạo long đang ngủ say của anh.
Lục Mộc Kình hơi nhíu chân mày. Thanh tuyến hơi khàn khàn, mang theo một ít ám trầm có từ tính nói: "Cô sờ đâu đấy?"
"Hả?" Viêm Cảnh Hi kinh ngạc nhìn về phía anh.
Lục Mộc Kình ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, trầm giọng nói: "Có một số thứ đừng sờ loạn, lớn rồi cũng không phải mình cô có thể khống chế."
Viêm Cảnh Hi biết anh đang nói cái gì, mặt đỏ lên, tay như bị điện giật từ trong quần của anh lấy ra, nhíu chân mày bối rối đáp: "Chìa khóa của anh không có ở đây!"
"Đương nhiên là không có, nó ở trong túi áo tây trang." Lục Mộc Kình nhíu mày, mắt lim dim trả lời.
"Vì sao không nói sớm?" Viêm Cảnh Hi lại sờ túi tây trang của anh.
"Tôi thấy cô sờ rất đã nghiền, không muốn quấy rầy nhã hứng của cô." Lục Mộc Kình tà nịnh nói.
Viêm Cảnh Hi lấy chìa khóa ra, nghe thấy anh chế nhạo, có chút không vui, liếc xéo anh, hỏi: "Lục tiên sinh thường xuyên nói chuyện như thế với các cô gái sao?"
"Về vấn đề này tôi nhớ là đã trả lời cô rồi." Ánh mắt Lục Mộc Kình sáng rực nhìn Viêm Cảnh Hi, khóe miệng hơi giương lên, rất chắc chắn nói; "Không phải kiểu phụ nữ nào cũng có thể đứng bên cạnh tôi, tôi không thiếu phụ nữ, thế nhưng không có nghĩa là tôi nhất định phải tìm phụ nữ."
Tim Viêm Cảnh Hi vô duyên vô cớ đập càng nhanh, cô cảm giác giữa bọn họ như có một tia lửa khó hiểu va chạm vào nhau, làm cho cô hoảng hốt.
"Đi thôi." Viêm Cảnh Hi cụp mắt bước nhanh tới cửa.
Viêm Cảnh Hi tiến vào thang máy trước, ấn nút mở.
Anh một tay đút trong túi, thân hình thẳng tắp, như diễu hành cùng hoa và cỏ bước đến, phong thái hơn người.
Viêm Cảnh Hi rũ mắt, trong mắt xẹt qua một tia xem xét thời thế.
Người đàn ông như Lục Mộc Kình, có quyền lợi, của cải, cùng với thân hình nghiêng nước nghiêng thành, như quân vương khí thế mạnh mẽ, sẽ có một sức dụ hoặc trí mạng đối với những cô gái trẻ tuổi .
Nhưng, Viêm Cảnh Hi cũng hiểu rõ, kiểu đàn ông này chính là thuốc độc, là thuốc phiện.
Khi dính lấy sẽ rất khó từ bỏ.
Nếu như thật lòng thật dạ, còn có thể xem xét.
Nhưng bọn họ trải qua quá nhiều, có được quá nhiều, hấp dẫn cũng quá nhiều, môt khi đã tới tay, chẳng qua chỉ là đùa bỡn mà thôi.
Kết quả là không được coi trọng, nên bảo vệ tim của chính mình, không làm cá cắn câu.
Viêm Cảnh Hi cảm giác được trên cổ một luồng hơi thở ấm áp, khôi phục tinh thần, nhìn về phía Lục Mộc Kình.
"Nghĩ cái gì mà mất hồn như thế?" Lục Mộc Kình hạ cằm liếc mắt nhìn qua tay cô, "Đi xuống thôi."
"A." Viêm Cảnh Hi buông lỏng tay ra, ấn lầu một, cửa thang máy khép lại.
Lên xe, Viêm Cảnh Hi lái xe, Lục Mộc Kình ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
Tới bệnh viện, Viêm Cảnh Hi vốn định đi đăng ký, vừa mới hướng chỗ xếp hàng đi qua hai bước, tay trái không bị thương của Lục Mộc Kình nắm cổ tay của cô.
Nhiệt độ bàn tay anh rất nóng, khiến đầu ngón tay của cô run lên, quay đầu lại nhìn anh.
"Đi theo tôi." Lục Mộc Kình dắt tay cô đi về hướng thang máy.
Viêm Cảnh Hi nhìn thấy bóng dáng hai người bọn họ chồng lên nhau trên mặt đất, giống như là một đôi tình nhân đang yêu nhau cuồng nhiệt, trong lòng run lên, vội vàng rút tay ra.
Trên cổ tay tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ của anh.
Viêm Cảnh Hi dùng tay phải ma sát cổ tay, đem nhiệt độ của anh ở trên tay giảm bớt.
Lục Mộc Kình như không phát hiện động tác nhỏ này của cô, tiến vào thang máy, ấn tầng 17.
Trong lúc đi vào thang máy, Viêm Cảnh Hi liếc nhìn bảng hiệu ở phía đối diện thang máy.
Khoa phụ sản.
"Có phải anh đi lộn chỗ không?" Viêm Cảnh Hi ở phía sau anh hỏi.
"Bất quá chính là vết trầy xước, kê đơn thuốc, băng bó, bác sĩở đây cũng có thể, tôi vừa vặn quen một bác sĩ ở đây." Lục Mộc Kình nói, đã đi đến trước phòng làm việc của trưởng khoa gõ cửa.
"Mời vào." Bên trong truyền tới âm thanh của một người phụ nữ.
Lục Mộc Kình đẩy cửa ra, lại lần nữa nắm cổ tay Viêm Cảnh Hi đi vào, Viêm Cảnh Hi còn chưa kịp phản ứng anh đã buông lỏng ra, bước đến trước bàn làm việc, trên cao nhìn xuống người phụ nữ trong phòng làm việc.
Người phụ nữ cảm giác đượcmột mảnh đen trước mắt, bực bội nhíu chân mày, ngẩng đầu, lúc nhìn thấy Lục Mộc Kình, kinh hỉ lộ ra nụ cười, lập tức đứng lên, "Nhị ca, sao anh lại đến đây?"
Viêm Cảnh Hi nhìn về phía bác sĩ nữ trước mắt này, bảng tên trước ngực cô ấy, Vương Triển Nghệ.
Vương Triển Nghệ cũng nhìn thấy Viêm Cảnh Hi, ánh mắt ái muội liếc về phía Lục Mộc Kình, cười nói: "Người phụ nữ của anh?"
Lục Mộc Kình sâu xa ngoái đầu lại nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, khóe miệng thoáng hiện lên nụ cười xác định, "Lục phu nhân tương lai."
"Đã hiểu." Vương Triển Nghệ lại lần nữa nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, nụ cười càng thêm xán lạn, nói: "Chị dâu, ngồi đi. Mang thai mấy tuần rồi? Có từng nôn nghén không?"
Viêm Cảnh Hi cả kinh, vội khoát tay, lúng túng giải thích: "Tôi không phải... Tôi không có."
"Không thấy người bị thương là tôi sao?" Lục Mộc Kình đoạt lấy lời nói của Viêm Cảnh Hi.
Vương Triển Nghệ chuyển con mắt nhìn về phía Lục Mộc Kình, đi qua hắn nhắc nhở, lúc này mới nhìn đến tay áo tây trang bị cắt của anh, còn có vết máu, nhíu mày, lo lắng hỏi: "Sao anh có thể bị thương?"
Lục Mộc Kình sâu xa nhìn Viêm Cảnh Hi một cái, qua loa nói; "Vì trong lúc đánh nhau với phụ nữ."
Vương Triển Nghệ đau lòng thở dài một hơi, đánh vào ngực Lục Mộc Kình một cái, quở trách nói: "Anh bị ngoại thương đến khoa phụ sản của em làm gì? Làm hại em cho rằng chị dâu tương lai mang thai."
"Phía dưới nhiều người, không muốn cô ấy xếp hàng." Lục Mộc Kình phúc hắc đáp.
Viêm Cảnh Hi: "..."
"Nói không chừng mang thai cũng không giống nhau, có muốn thuận tiện kiểm tra luôn không?" Vương Triển Nghệ ngồi vào vị trí, đôi mắt đẹp rất có thâm ý liếc Viêm Cảnh Hi một cái, trêu chọc nói.
Tay không bị thương của Lục Mộc Kình giật lại ghế tựa, ngồi xuống trước bàn Vương Triển Nghệ, theo lời của cô ấy nói tiếp: "Có hay không tôi còn không biết sao?
Viêm Cảnh Hi: "..."
Viêm Cảnh Hi nghe bọn họ anh một câu em một câu đối thoại, nghĩ đến cô gái kia một tiếng chị dâu, nghĩ như thế nào lại cảm thấy xoắn não, hình như cô ấy nhìn cô thành người phụ nữ của Lục Mộc Kình.
Cô nghĩ tìm một cơ hội giải thích, nhưng bọn họ vẫn đang nói chuyện, cô căn bản không có cơ hội nói chuyện.
Cơ hội giải thích rồi, càng giải thích càng cảm thấy rất tốn sức, trái lại giấu đầu hở đuôi.
Đơn giản đứng ở một bên, mím môi, không nói lời nào.
Điều chỉnh hô hấp.
Lại điều chỉnh hô hấp.
Cô không cần chú ý đến việc người khác hiểu lầm.
"Tiểu Hi." Lục Mộc Kình đột nhiên liếc xéo cô hô.
Viêm Cảnh Hi phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía Lục Mộc Kình, trên mặt mang theo nét bối rối hồng hào.
Anh từ trong túi tây trang lấy ra ví tiền Hermes màu đen, đưa cho cô.
Viêm Cảnh Hi nhìn ví tiền của anh, lấy ví tiền của anh cũng quá thân mật đi!
"Đồ của tôi không thể mặc, giúp tôi mua một bộ quần áo qua đây." Lục Mộc Kình rất tự nhiên nói.
Viêm Cảnh Hi do dự một hồi.
Là mua đồ cho anh, chẳng lẽ dùng tiền của cô?
Anh mặc quần áo ít nhất cũng mấy vạn một bộ, cô cũng không có tiền mua cho anh.
"Được rồi." Viêm Cảnh Hi nhận lấy ví tiền trong tay anh, xoay người bước ra cửa phòng làm việc.
Lục Mộc Kình đợi đến khi Viêm Cảnh Hi đóng cửa lại, mới thu hồi tầm mắt.
Vương Triển Nghệ nhìn Lục Mộc Kình, ý nghĩa sâu xa cười khẽ, "Gặp gỡ bao lâu rồi? Nhị ca khó mà quan tâm đối với một người phụ nữ như vậy."
"Hôm nay Triển Lam gọi điện thoại cho tôi." Lục Mộc Kình liếc về phía vết thương trên tay, ra hiệu cho Vương Triển Nghệ xử lý.
"Cái gì?" Vương Triển Nghệ một bên vừa xử lý vừa nói.
"Cô còn nhớ sáu năm trước cô giúp anh an bài chọn người không?"
Vương Triển Nghệ dừng lại động tác, kinh ngạc nhìn về phía Lục Mộc Kình, nhìn thấy anh giương lên nụ cười sâu xa, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Giám định DNA đã có, cô ấy là mẹ của Nam Nam." Lục Mộc Kình trầm giọng nói, trong mắt một tia sâu xa lấp lánh ánh sáng.
Vương Triển Nghệ căng thẳng trong lòng, có loại cảm giác rất quái dị chảy trong thân thể.