Viêm Cảnh Hi ý thức được mình nói sai, ảo não nhăn lại đôi mi thanh tú, vì làm rõ quan hệ giữa anh và cô, trong con ngươi thoáng qua một quầng sáng, cố ý nói: "Chút nữa tôi đi ăn cơm với ông nội, Hựu Nhiễm nói ông nội muốn gặp tôi."
Viêm Cảnh Hi ý tứ nói là để anh rõ sự thật cô là cháu dâu của anh, giữ một khoảng cách nhất định.
Lục Mộc Kình sâu xa cười khẽ một tiếng, mắt nhìn xuống đáy mắt loé sáng của cô, con mắt thâm thúy ảnh ngược ra hai hình dáng nho nhỏ của cô, phá lệ rõ ràng, trầm giọng nói: "Cô không cần cố ý nói cho tôi biết hôm nay cô đi đâu, hôm qua cô đã nói rất rõ ràng, Viêm tiểu thư, tôi nghĩ tôi có nghĩa vụ nhắc nhở cô, nếu như cô muốn giữ khoảng cách tôi và cô, đầu tiên chính bản thân phải kiên định không lay được, nhìn thấy tôi liền đỏ mặt hành động như vậy không nên có, còn có..."
Lục Mộc Kình một bước về phía trước, cơ ngực cách cô chỉ có ba phân.
Viêm Cảnh Hi phản xạ có điều kiện, dùng tay ngăn cản anh.
Bàn tay rõ ràng có thể cảm giác được nhiệt độ cơ thể cùng nhịp tim đập mạnh mẽ của anh.
Viêm Cảnh Hi càng trở nên bối rối, lông mi hơi rung động, phòng anh như phòng sói.
Lục Mộc Kình nhìn thấy cô khẩn trương, tươi cười mở rộng, trần thuật nói: "Cô cố ý nói cho tôi biết cô muốn đi gặp bố tôi, để tôi cảm thấy cô muốn ám chỉ tôi làm một chút gì đó."
Cướp dâu!
Phản ứng đầu tiên trong não cô chính là hai chữ này.
Viêm Cảnh Hi cười nhạo một tiếng, lui về phía sau hai bước, buông ra tay ra khỏi ngực của anh, điều chỉnh hô hấp, đường đường chính chính nói: "Lục tiên sinh thật đúng là nghĩ nhiều rồi, người sáng mắt không làm chuyện mờ ám (kỳ)."
Sau khi nói xong, tầm mắt Viêm Cảnh Hi hướng xuống dưới, thấy Lục Hựu Nhiễm đột nhiên xuất hiện ở cửa, thân thể hơi run lên một cái, không hiểu sao lại chột dạ, tim đập cũng nhanh hơn, cúi thấp đầu, lại hướng bên cạnh rồi đi hai bước.
Cách Lục Mộc Kình xa một chút.
Tầm mắt Lục Mộc Kình liếc nhìn Viêm Cảnh Hi một cái, hai mắt nhìn thẳng Lục Hựu Nhiễm, như cười như không, "Không có gì, hình như đã quấy rầy đến hai người rồi."
"Không có, chú nhỏ, chú trở về lúc nào?" Lục Hựu Nhiễm kinh ngạc nói.
Lục Mộc Kình một tay chống ở trong túi, thân thể thẳng tắp, thản nhiên giải thích: "Vừa mới. Có ít thứ để quên ở trong phòng nên qua đây lấy, không ngờ Viêm tiểu thư đang ở đây."
Lục Mộc Kình nhàn nhạt nhìn Viêm Cảnh Hi một cái, ánh mắt lạnh nhạt, bọn họ giống như chỉ là người xa lạ vô ý gặp mặt mà thôi.
Anh nói xong, giống như không nhìn thấy bọn họ, trực tiếp đi tới trước tủ đầu giường, mở ngăn kéo, từ bên trong lấy ra đồng hồ đeo tay, kiêu ngạo đeo vào mặt trên ống tay áo sơ mi trắng.
Viêm Cảnh Hi liếc nhìn bóng lưng ngạo nghễ bằng phẳng của anh.
Vừa rồi giống như chỉ có một mình cô trong lòng có quỷ vậy.
Rõ ràng là không có gì?
Viêm Cảnh Hi suy nghĩ một chút cảm thấy buồn cười.
Sao cô có thể chột dạ nhỉ?
Hơn nữa, phương thức xử lý của Lục Mộc Kình so với cô thẳng thắn nhanh nhẹn hơn, hình như từ đầu tới đuôi đều là cô tự mình đa tình.
Có lẽ, ngay từ đầu, anh chỉ vui đùa với cô mà thôi.
Viêm Cảnh Hi hướng phía Lục Hựu Nhiễm đi đến, như lờ đi sự tồn tại của Lục Mộc Kình, bình thản hỏi: "Có thể đi chưa?"
Lục Hựu Nhiễm lạnh nhạt liếc Viêm Cảnh Hi một cái, nhìn về phía Lục Mộc Kình, hỏi: "Chú nhỏ, vừa lúc trở về cùng nhau, có muốn đi cùng hay không?"
Viêm Cảnh Hi trong lòng đột nhiên cả kinh, chẳng lẽ lần này gặp ông nội Lục Hựu Nhiễm, Lục Mộc Kình cũng đi.
Chỉ cần nghĩ đến cùng người đàn ông nhìn có vẻ ôn hòa nhưng lại cực kì phúc hắc kia cùng ăn một bàn, trong lòng cô liền nói không được, cảm giác bối rối, đáy mắt trùng xuống, tận lực không để cho bọn họ nhìn thấy tâm tư của mình.
Lục Mộc Kình xoay người, vân đạm phong khinh liếc nhìn Viêm Cảnh Hi một cái, đem sự kinh hoảng của cô thu hết vào mắt, giương lên nụ cười ôn hậu, "Không cần, chú đi xe riêng, hai người đi trước."
Viêm Cảnh Hi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại trở nên lo lắng.
Ý là anh vẫn sẽ đi.
"Bạn gái của cháu có vẻ rất khẩn trương?" Lục Mộc Kình đột nhiên lên tiếng, đem mũi dùi hướng về phía Viêm Cảnh Hi, làm cho Lục Hựu Nhiễm cũng nhìn về phía cô.
Viêm Cảnh Hi liếc Lục Mộc Kình, mặc dù anh vẫn mang theo nụ cười tao nhã, nhưng sao cô lại cảm giác được nụ cười này lại mang theo một con dao găm sắc bén vô hình có thể gϊếŧ người nhỉ.
Viêm Cảnh Hi nắm chặt tay, điều chỉnh đầu mũi về hướng khác, cũng cười một cái, tươi đẹp rực rỡ như ánh mặt trời, giải thích nói: "Lần đầu tiên thăm ông nội có cháu dâu không nào khẩn trương chứ, vẫn mong chú nhỏ bỏ qua trước."
Hồ ly!
Đây là cảm nhận trực quan của Lục Mộc Kình, con ngươi sâu xa càng thâm thúy mấy phần, thoáng qua một tia sáng lấp lánh, khóe miệng vung lên, ý nghĩa sâu xa đáp: "Tôi không bỏ qua cho cô lúc nào?"
Viêm Cảnh Hi trên mặt có chút hồng hào, sao cô lại cảm giác ở trong miệng anh cô "mẹ nó" lại tự mình đa tình.
"Vậy cảm ơn trước. Hựu Nhiễm, chúng ta đi thôi." Viêm Cảnh Hi lần này chủ động đi tới bên cạnh hắn, không có ôm cánh tay của hắn, mà là ở trong phạm vi an toàn liền ngừng, ném cho hắn một nụ cười tươi đẹp.
Lục Hựu Nhiễm liếc nhìn mặt của cô, chân mày hơi nhíu lại, càng lúc càng cảm thấy tính cách của cô không giống như hắn nghĩ.
Viêm Cảnh Hi cùng Lục Hựu Nhiễm vừa bước ra ngoài cửa.
Viêm Cảnh Hi liền nghe thấy âm thanh dịu dàng của một cô gái hô: "Hựu Nhiễm."
Viêm Cảnh Hi quay đầu lại, theo âm thanh nhìn sang, là một cô gái rất vui vẻ lại rất xinh xắn lanh lợi, đôi mắt ẩm ướt thật to chớp động, đáng yêu đến động lòng người.
Nhìn tư thế này, chắc không phải là bạn gái của Lục Hựu Nhiễm đâu nhỉ?
Viêm Cảnh Hi liếc Lục Hựu Nhiễm một cái, trên mặt của hắn không có bao nhiêu biểu tình, ánh mắt như trước lạnh lẽo đến thấu xương, thế nhưng giữa trán ẩn chứa bực bội, hắn quen cô bé trước mắt này.
Cô gái hướng phía Lục Hựu Nhiễm đi tới, dừng lại trước mặt cô, liền chảy ra một chút nước mắt, dịu dàng nói: "Hựu Nhiễm, rất lâu rồi anh không tới tìm em, em rất nhớ anh."
"Đúng là đã lâu, cũng hẳn là đủ thời gian để cô quên tôi." Lục Hựu Nhiễm mặt không biểu cảm lạnh giọng nói.
Cô gái nhịn không được bi thương, mím môi, không tin nghẹn ngào nói: "Anh thực sự không cần em sao? Chúng ta trước đây tốt như vậy!"
Lục Hựu Nhiễm liếc nhìn cô gái đang khóc, không chút tình cảm nào nói: "Tôi không nhớ tôi cần cô lúc nào? Nếu như trong lời cô nói ám chỉ trên giường..."
Lục Hựu Nhiễm lạnh bạc giương môi, "Có lẽ, qua khoảng thời gian này tôi sẽ tìm cô."
Viêm Cảnh Hi nhíu mày, ánh mắt xem thường đảo qua gương mặt đóng băng của Lục Hựu Nhiễm.
Mẹ nó, hắn thực sự coi cô chết rồi chắc, dù cho cô không có khả năng gả cho hắn, thế nhưng ít nhất hiện tại, cô còn đang mang danh hiệu vợ tương lai của hắn, ít nhất cũng cho cô chút tôn trọng đi?
Cô suy nghĩ một chút nếu như bản thân gả cho hắn, cuộc sống tương lai cũng rất đáng buồn.
Nếu để cho Lục Mộc Kình nghe thấy, anh sẽ khinh bỉ cô thế nào?
Tìm đường chết!
"Anh thực sự sẽ tìm em sao?" Cô gái ôm hi vọng hỏi.
Viêm Cảnh Hi thở dài một hơi, lắc lắc đầu.
Hiện tại tiểu tam có phải quá ngu ngốc không, rõ ràng bị người ta biến thành công cụ sử dụng, còn cho là mình có thể ngăn cơn sóng dữ, nghĩ cũng không muốn nghĩ, loại đàn ông này có thể đối với vợ của mình như thế, cho dù có đoạt được, cũng có thể đối với cô như vậy thôi.
"Tôi nói này cô gái, cô không thấy bên cạnh có một người to lớn còn sống đang đứng sao? Cô tốt nhất nên hạ âm điệu thấp một chút, ân ái nhiều quá mau chết lắm."
Cô gái nghe thấy Viêm Cảnh Hi xen mồm, kinh ngạc nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, lại nhìn về khuôn mặt vô cảm của Lục Hựu Nhiễm, ngay sau đó nghĩ đến bọn họ ở trong một phòng đi ra, không bình tĩnh hỏi: "Cô chính là đóa bạch liên hoa được chỉ hôn?"
Bạch liên hoa?
"Ha ha." Viêm Cảnh Hi lại nghe thấy cách xưng hô thế này từ trong miệng người thứ hai.
Cô cong lên tròng mắt quyến rũ, cười nói: "Người giang hồ nể tình ban cho tôi một biệt danh dễ nghe như vậy. Cô gái, nếu như không có việc gì, sẽ không muốn ở trước mặt của tôi lúc ẩn lúc hiện ha, bạch liên hoa là phải khóc, tôi ruột gan đứt từng khúc nhưng mà muốn chết muốn sống, tôi chết không quan trọng, chỉ sợ dọa cô."
Cô gái nghe Viêm Cảnh Hi nói như vậy, hơi sững sờ, nước mắt chính là nghẹn lại, không chảy xuống, xoay người, cầm tay Lục Hựu Nhiễm, hàm chứa nước mắt, lại một phen đáng thương đến động lòng người, nói: "Hựu Nhiễm, em ở nhà chờ anh, em có chuyện rất quan trọng, rất quan trọng muốn nói với anh."
Viêm Cảnh Hi lại lần nữa thở dài một hơi, khẽ lắc đầu, quên đi, người ta đều là não tàn, lại khi dễ người ta thật không phúc hậu.
"Hai người trò chuyện đi." Viêm Cảnh Hi đang chuẩn bị đi vào trong nhà, nhắm mắt làm ngơ.
Đột nhiên, cổ tay bị Lục Hựu Nhiễm bắt được, hắn dùng một loại giọng điệu mệnh lệnh nói: "Xử lí hộ tôi."
Hắn, đại gia!
Đi đại tiện còn muốn cô chùi đít cho, dựa vào cái gì chứ.
Viêm Cảnh Hi cười khổ một tiếng, trong đôi mắt sáng thoáng qua một tia giảo hoạt, giương lên nụ cười vô hại tiêu chuẩn, "Anh xác định sao?"
"Loại chuyện này cô xử lý tương đối tốt." Lục Hựu Nhiễm trầm giọng nói.
Đúng vậy, từ xưa đến nay hậu cung của hoàng đế đều do hoàng hậu thu thập cục diện rối rắm, bất quá, bây giờ không phải là cổ đại, Lục Hựu Nhiễm cũng không phải hoàng đế.
Để cô xử lý?
Ha ha!
Viêm Cảnh Hi trong lòng cười, xoay người, đối mặt với hai mắt đẫm lệ của cô gái nói: "Tôi nói này cô gái, ngàn vạn không được làm hố tiền, người khác rơi vào có người chiếm được hố vẫn nghĩ cách để bò ra, sao cô lại rơi vào hầm cầu công cộng còn không biết nghĩ cho mình?"
Cô gái kia sửng sốt.
Lục Hựu Nhiễm cũng sửng sốt, nhíu chân mày, ý thức được Viêm Cảnh Hi đang nói cái gì, ánh mắt đóng băng sắc bén quét về phía Viêm Cảnh Hi, "Có ý gì?"
Viêm Cảnh Hi mím môi ba liếc về phía Lục Hựu Nhiễm, vô tội mở to cặp mắt xinh đẹp, chớp chớp, giả ngu hỏi ngược lại: "Tôi nói sai sao?"
"Nếu như anh ấy là nhà vệ sinh công cộng, vì sao cô còn muốn cùng anh ấy ở cùng một chỗ!" Cô gái mất bình tĩnh, ở một bên quát.
Viêm Cảnh Hi lộ ra nụ cười, cong cong tròng mắt vô cùng sáng ngời, ngón tay chỉ lên trời, tự giễu đáp: "Chịu thôi, bị bề trên áp chế nên phải kết giao."
Cô gái lại lần nữa sửng sốt, cảm thấy Viêm Cảnh Hi yếu đuối, mặc kệ cô ta nói cái gì, cô cũng đáp lời được, cô gái ngược lại không biết bây giờ phải làm sao, do dự mười giây, cắn cắn môi, mang theo nước mắt, khẩn cầu Viêm Cảnh Hi: "Tôi đã mang thai con của Hựu Nhiễm, cô không muốn làm chuyện xấu phải không? Trả lại bố cho con tôi có được không?"
Viêm Cảnh Hi híp mắt nhìn cô bé này, đáy mắt lưu chuyển.
Nguyên nhân tới đây chính là vì cái gọi là chuyện quan trọng.
Thông thường trước tình huống mẫu bằng tử quý, coi như là chính thức cũng có thể muốn cho tài đức, cô chẳng qua là vợ tương lai, hoàn toàn không có lập trường gì.
Cô cũng không muốn bởi vì nhất thời cao hứng của chính mình lại hại một sinh mệnh bé nhỏ vô tội.
Dù sao, cô chẳng qua chỉ là người ngoài cuộc.
"Muốn thì lấy đi đi." Viêm Cảnh Hi rộng lượng nói.
Lục Hựu Nhiễm nhìn chằm chằm vào Viêm Cảnh Hi, mỗi một câu nói của cô đều khiến sắc mặt của hắn khó coi một phần, cằm kéo thẳng, ánh mắt càng lúc càng sắc nhọn, trong khi Viêm Cảnh Hi nói ra một câu cuối cùng, hắn băng lãnh mở miệng nói: "Ở trong mắt của cô tôi là đồ vật sao? Cô muốn cho ai là có thể cho?"
Viêm Cảnh Hi rất nghiêm túc lắc đầu, tròng mắt lấp lánh như rơi vào ngôi sao óng ánh, nói: "Đương nhiên không phải, anh ở trong mắt của tôi không phải đồ vật, là địa điểm!"