Người đàn ông này tuyệt đối cố ý.
Cái gì mà gọi là ngoạn nhân, ngoạn tâm, ngoạn bầu không khí, anh ta thật là cao thủ.
Viêm Cảnh Hi che dấu lửa giận, càng lộ ra nụ cười tươi, chủ động ở nâng ly lên, không hề tôn trọng nói: "Cảm ơn."
Trong khi chạm ly với anh, tay tự nhiên nới lỏng.
Ly rượu trong tay cô rơi xuống bàn, rượu theo bàn chảy xuống quần của anh.
"Trời ạ, xin lỗi." Viêm Cảnh Hi xin lỗi nói, lập tức đứng lên như rất lấy lòng nói: "Tôi đi hỏi nhân viên phục vụ xem có khăn lau không."
Viêm Cảnh Hi nói rồi lao ra, đóng cửa lại trong nháy mắt, lộ ra nụ cười xảo quyệt.
Ai biểu anh ta cố ý chơi cô!
Cô thong thả đi đến quầy lễ tân, đi đến quầy lễ tân rồi cũng không nói gì, cố ý chờ một chút.
"Chơi vui không?" Viêm Cảnh Hi nghe thấy thanh âm quen thuộc, cảm giác được trên cổ có một luồng khí ấm áp, hơi thở đàn ông quen thuộc tới gần, cô di chuyển con ngươi, nhìn thấy Lục Mộc Kình đang đứng ở phía sau, như cười như không nhìn cô.
Xem ra anh ta biết cô cố ý.
Cô cũng không phủ nhận, nâng cằm lên, cây ngay không sợ chết đứng trả lời: "Ai biểu anh chơi tôi trước?"
"Chơi?" Lục Mộc Kình trong mắt xẹt qua một đường sáng kì quái, vươn cánh tay dài, bàn tay dày rộng ôm eo Viêm Cảnh Hi, trong chớp mắt đi đến phía trước một bước, đem cô đang tựa vào phía trước quầy vào giữa thân thể anh, đáy mắt trầm xuống, giống như dã thú nguy hiểm khóa lại con mồi, "Biết cái gì là "chơi" không?"
Viêm Cảnh Hi vô thức đυ.ng phải ngực của anh, cảm giác được cơ ngực săn chắc của anh cùng nhịp tim đập thùng thùng thùng*, khiến hô hấp của cô trở nên hỗn loạn.
*chỉ thấy buồn cười thôi =)))))Lục Mộc Kình nhìn cô nhíu chân mày, trong cặp mắt kín như bưng ám trầm, vẻ mặt tà mị dần dần xuất hiện.
Một tay kia của anh chậm rãi chạm vào chiếc cúc áo khoác lông tơ thứ nhất của cô.
Tim Viêm Cảnh Hi nhói lên một chút, thân thể cứng đờ, hơi thở khẩn trương đè ở cổ họng, có loại khủng hoảng không diễn tả được.
Lục Mộc Kình hơi giương khóe miệng, giọng điệu nhẹ như bay nói: "Một người đàn ông "chơi" một người phụ nữ, là phải đem người phụ nữ đó đặt ở trên giường, cởi từng món từng món đồ của người phụ nữ."
Ngón tay thon dài cởi bỏ chiếc cúc áo thứ nhất của cô.
Viêm Cảnh Hi không ngờ anh làm thật, vô thức muốn đánh vào tay anh.
Tay còn chưa có đυ.ng tới, anh như hiểu rõ cô muốn làm gì liền nắm cổ tay cô áp ở đỉnh đầu, bàn tay đặt trên đùi cô.
Lòng bàn tay nóng rực truyền tới da thịt của cô.
Bàn tay của anh giống như mang theo ma lực đi lên, lập tức một cỗ cảm giác tê dại, xa lạ tập kích khiên thân thể cô run rẩy.
"Lục Mộc Kình, anh dừng tay." Viêm Cảnh Hi khẩn trương hô.
Bàn tay Lục Mộc Kình dừng lại ở đường viền qυầи ɭóŧ của cô, bỗng nhiên nắm chân trái của cô, kéo vào.
Viêm Cảnh Hi giật mình, đâm vào ngực của anh, nhìn lại đôi mắt ngày càng tà nịnh của anh, tựa hồ mang theo một luồng ánh sáng, phản chiếu sắc mặt ửng đỏ của cô.
Viêm Cảnh Hi hoảng hốt giãy dụa thân thể muốn trốn thoát.
Lục Mộc Kình cười khẽ, giọng nói nghiền ngẫm truyền đến, "Cô càng giãy dụa, tôi sẽ càng tiến sâu hơn."
Viêm Cảnh Hi cảm giác được bản thân mình đang uốn éo như thế nào, đúng là đáng lên án a.
Cô bỗng nhiên ngưng lại mọi động tác, ngẩng đầu, mở to đôi mắt mang theo lửa giận nhìn chằm chằm Lục Mộc Kình.
Nụ cười của anh giương lên càng vui vẻ, "Tiểu Hi, cô vẫn cảm thấy tôi vừa rồi đang đùa với cô sao?"
Tiểu Hi từ trong miệng anh nói ra nửa điểm tôn trọng cũng không có, giống như bọn họ đã quen biết nhau từ rất lâu, đã rất thân mật với nhau vậy.
Viêm Cảnh Hi nói chơi, hoặc là không chơi, đối với cô đều bất lợi, bỗng nhiên nhấc chân giẫm lên giày da Lục Mộc Kình.
Cô đi chính là giày cao gót, lực chân rất nặng.
Thật thoải mái...