Chương 2: Bất lực

Chương 2: Bất lực

Trần An Cơ giọng điệu hiển nhiên nghe không được tốt lắm, Trần Huyền Giai thâm trầm, bình tĩnh hướng đôi mắt nhìn về phía hắn, quả thật Trần An Cơ cùng Triệu Trước khuôn mặt có chín phần giống nhau, trong lúc nhất thời thất thần, ông cảm thấy Trần An Cơ trên mặt tràn đầy u ám cùng oán hận.

"An Cơ."

Giờ phút này, Trần An Cơ ánh mắt tựa hồ bị màn đêm yên tĩnh cùng tiếng sóng biển ồn ào chiếm cứ, Trần Huyền Giai ngữ khí trầm ổn nói chuyện với Trần hắn:

"Ta hiện tại hỏi con là để tìm cách giải quyết vấn đề.”

“Vậy thì cha nên hỏi bác sĩ đi.”

Trần An Cơ cảm thấy lúc này cha quan tâm đến mình là quá muộn rồi, hắn đã không muốn mở lòng nói cho ông biết rằng từ trước đến giờ trong lòng hắn có bao nhiêu mong mỏi được ông cho một chút hơi ấm.

"Con trách ta."

Trần Huyền Giai kiên định nói, Trần An Cơ trong lòng tích tụ vô số cảm xúc đè nén, giờ phút này giống như sóng thần quét qua trái tim tan nát của hắn, cả người như ngạt thở rơi xuống biển sâu.

Nhưng tính cách trầm mặc khiến Trần An Cơ khó có thể hoàn toàn phát tiết ra hết được.

"Cha có lý do gì để con không trách đây?"

Nói xong, Trần An Cơ đột ngột đứng dậy, tựa hồ không có ý định nói chuyện với ông nữa, trong lòng không khỏi lo lắng cảm xúc của mình sẽ hoàn toàn sụp đổ trước mặt Trần Huyền Giai, cha hắn cho hắn quá ít cảm giác an toàn, ở thời điểm hắn cần che chở, ông lại không có mặt.

Trần Huyền Giai nhìn cánh cửa đóng chặt của Trần An Cơ, lông mày không khỏi nhăn lại, hiển nhiên là lo lắng và đau khổ.

Cúi đầu nhìn những dòng chữ trên giấy khám bệnh, Trần Huyền Giai chỉ cảm thấy nếu con trai mình không thay đổi được tâm tính thì sau này khó có thể tiếp tục đi học, việc trước mắt là phải để Trần An Cơ bước ra khỏi thế giới khép kín của mình đã.

Nghĩ như vậy, Trần Huyền Giai dự định để Trần An Cơ tạm dừng việc học của mình trong một thời gian, sau đó ông sẽ cùng hắn điều trị căn bệnh này.

Ngày hôm sau, đơn xin nghỉ việc của Trần Huyền Giai gửi đến công ty đã được lãnh đạo thông qua, sau đó trở về nhà cùng Trần An Cơ đến trường để xin bảo lưu.

Nhưng khi hai người cùng nhau đi đến cổng trường, Trần Huyền Giai nhận thấy rằng Trần An Cơ luôn nhìn xuống khi hắn đi bộ, hắn không có đủ tự tin để nhìn lên các học sinh cùng tuổi, và ... Trần An Cơ dường như không muốn đi cùng ông.

Trần Huyền Giai trong mắt nhìn thấy một loạt động tác khó chịu của Trần An Cơ, lúc này không trực tiếp sửa chữa hành vi xấu của hắn, mà đang nghĩ cách chữa căn bệnh này của Trần An Cơ.

Vì không có nhiều thủ tục nên Trần Huyền Giai cũng không ở lại văn phòng giáo viên quá lâu, trong suốt quá trình đó, Trần An Cơ chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh không nói lời nào.

Đi ra khỏi trường học, Trần Huyền Giai quay đầu nhìn Trần An Cơ vẫn luôn đi sau ông một bước, dừng một chút, vươn tay về phía Trần An Cơ .

"An Cơ, lại đây nắm tay ta."

Sự bất an của Trần An Cơ gần như hoàn toàn phơi bày trước mắt Trần Huyền Giai, nút thắt trong lòng của đứa con làm ông cảm thấy vô cùng khổ sở. Bây giờ việc ông có thể làm là cố gắng thay đổi tâm lý của hắn, để hắn trở lại cuộc sống bình thường. Trần Huyền Giai nghĩ trong lòng.

Trần An Cơ nhìn vào bàn tay đang hướng về phía mình của Trần Huyền Giai, nhưng hắn không phản ứng ngay lập tức, bởi vì Trần An Cơ lo sợ rằng những người qua đường nhìn thấy hắn nắm tay với cha mình sẽ cười nhạo hắn là một đứa bám cha.

Trần Huyền Giai chú ý tới vẻ mặt do dự của Trần An Cơ, vì vậy đi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng ôm lấy lòng bàn tay lạnh lẽo của hắn nói:

"Ta thường xuyên bận rộn công việc, một mình con có buồn không?"

Ngay cả khi người bên cạnh hắn là người thân mà hắn quen thuộc nhất, Trần An Cơ vẫn không thể đem suy nghĩ trong nội tâm của mình nói ra được.

Trần Huyền Giai không nghe được Trần An Cơ trả lời, cũng không có tiếp tục đuổi theo hắn dò hỏi, mà là trầm mặc một lát, lại gọi hắn:

"An Cơ..."

"Có phải con đôi khi cũng nhớ người cha kia của mình phải không...."

Mặc dù Trần An Cơ chưa bao giờ nói rằng hắn muốn gặp Triệu Trước, nhưng hôm nay, khi Trần Huyền Giai nhìn lại cuộc sống cô đơn của hắn trong những năm qua, như thể đang suy ngẫm về việc liệu ông có quá nghiêm khắc, hoặc là bởi vì quá lãnh đạm, nên Trần An Cơ mới biến thành như bây giờ.

"Nếu không mấy ngày nữa ta cho con gặp ông ấy, con cảm thấy như vậy có được hay không?"

"Cha. . . "

Trần An Cơ bị Trần Huyền Giai nắm nhẹ lòng bàn tay, có chút đổ mồ hôi, không biết là khẩn trương hay không thoải mái, nhưng Trần Huyền Giai vừa rồi lời nói hiển nhiên là sự thật, hắn không cần một gia đình không hòa thuận chút nào, hắn chỉ muốn có một gia đình thực sự, những người thực sự quan tâm hắn.