- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chậm Rãi Mê Hoặc
- Chương 09: Ổ mèo
Chậm Rãi Mê Hoặc
Chương 09: Ổ mèo
Trời vừa hửng sáng, Thẩm Phong khẽ động đậy, đồng hồ sinh học của anh luôn đúng giờ, cánh tay anh vẫn đặt dưới cổ cô, nhẹ nhàng rút ra.
Cảm thấy có bóng đen bao phủ mình, Doãn Tang nhắm mắt lại, nghe thấy một hơi thở dài phả ra từ mũi mình, sau đó chiếc giường khẽ nảy lên, một lúc lâu có tiếng sột soạt, cửa mở ra rồi đóng lại. Doãn Tang hơi mở mắt, thoáng thấy bóng người thẳng tắp của anh qua khe cửa.
Cửa khép hờ, Thẩm Phong đứng một lúc rồi đóng cửa rời đi.
Doãn Tang cũng thức giấc, dù không ngủ cả đêm nhưng cô rất tỉnh táo. Dù sao cũng là con gái, cô có thể chịu đói chịu lạnh, nhưng không thể chịu được hình ảnh của mình xấu xí trong mắt người khác. Trời vẫn còn sớm nên cô bôi một lớp mặt nạ dày lên mặt, dựa vào thành ghế sofa châm một điếu thuốc, vừa phà hơi khói đầu tiên thì Thẩm Phong bước vào.
"Dập thuốc đi."
Cô không ngờ anh quay lại, hơi khựng lại trong giây lát, rất nhanh điếu thuốc đã bị anh đoạt lấy, dụi vào gạt tàn.
Đây là lần thứ ba anh dập thuốc của cô.
“Thẩm Phong.”
"Làm sao?"
Dừng một chút, cô mới nói: "Không có gì, anh không đi làm sao?"
Anh không trả lời, đi đến ghế sofa, đặt bữa sáng lên bàn, “Hút thuốc ít thôi, nhất là vào buổi sáng, tốt nhất là em cai thuốc đi.”
“Nói người ta mà không nhìn lại mình." Doãn Tang bĩu môi.
Vừa dứt lời, mùi thơm đã xộc vào mũi, trên bàn là một tô hoành thánh vàng óng.
Thẩm Phong cúi đầu xé đôi đũa dùng một lần, mài cho vụn gỗ rơi ra, nói: “Anh sẽ không hút thuốc nữa.”
Giọng nói rất nhẹ nhàng.
Không hút thuốc nữa? Ngày đầu tiên anh về, trên người anh thậm chí còn mùi khói vương trên áo, Doãn Tang bất chợt hỏi: “Vậy anh có thể vứt cái bật lửa kia đi được không?”
“Không được,” anh dừng lại, ngước lên nhìn cô, “Rửa mặt rồi ăn sáng đi.”
Doãn Tang nhớ ra trên mặt mình còn đang có một lớp mặt nạ bùn, chạy vội vào nhà tắm, soi gương, hoảng hốt nhớ lại mình vừa mang bộ mặt này nói chuyện với Thẩm Phong.
"Cái tô này xấu quá, nhìn như cái chậu tắm."
Hoành thánh mua ở một cửa hàng gần đó, để tiện rửa sạch, họ bọc chén bát bằng một lớp nilon, vừa rồi Thẩm Phong bấm bụng mua về vì anh thực sự không mang theo đồ để đựng.
Khi xấu hổ, Doãn Tang sẽ kiếm chuyện khác để chê bai hòng lấp liếʍ, Thẩm Phong nhìn cô chằm chằm. Doãn Tang chột dạ, quay người đi vào phòng tắm.
Cánh cửa đóng sầm lại, Thẩm Phong nhếch môi cười.
Doãn Tang thích ăn diện và thường trang điểm đậm, nhưng trong mắt hầu hết mọi người, cô rất phóng khoáng, không phải dạng phụ nữ làm bộ làm tịch. Hôm nay, thấy cô với gương mặt đen thui đầy bùn, đột nhiên anh có cảm giác khác lạ, giống như một nàng tiên bị kéo xuống phàm trần.
Không, nói chính xác hơn, là giống một yêu tinh bước vào thế giới loài người.
Sau khi Doãn Tang rửa mặt và trang điểm xong, Thẩm Phong không còn ngồi ở bàn ăn, tô hoành thánh vẫn còn bốc khói nhè nhẹ. Hoành thánh nóng, hành lá xanh nổi trên mặt, kí©h thí©ɧ cơn thèm ăn. Doãn Tang vừa ăn vừa nghĩ, gần nhà có một quán hoành thánh, vậy mà cô không hề biết dù đã sống ở đây được hai năm.
Hương vị khá ngon.
Ăn xong hoành thánh, húp hết nước súp thì cô nhận được cuộc gọi từ Tống Vũ Phỉ. Hai người không có hẹn, vì vậy cô có linh cảm không tốt.
Quả nhiên, vừa kết nối, đầu bên kia đã ầm ĩ: "Dì hai, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, làm ơn trồi khỏi mặt nước giùm tôi, cô bây giờ muốn biến Weibo thành nơi viết blog về mèo sao?"
Ngụm canh ấm trôi xuống cổ họng, Doãn Tang nói: “Nhỏ tiếng một chút, cô ồn ào quá.”
Nói mới nhớ, Đậu Hũ Trúc hình như đã biến mất, cô bắt đầu vừa nói chuyện vừa tìm mèo. Tống Vũ Phỉ gần như nổ tung: "Cô tự xem Weibo đi, cô đã viết cái quái gì đấy, giờ tôi phải tìm cách xử lý hậu quả cho cô đây này."
Cuộc gọi đến vội vã, cúp máy cũng gấp gáp, Doãn Tang ném điện thoại xuống giường, tập trung tìm kiếm Đậu Hũ Trúc . Tìm mãi mới thấy nó đang nằm trong phòng chứa đồ, mắt lim dim, trông rất đáng thương. Hiển nhiên tối qua nó không có ở trong nhà, cô ngủ quên, sau đó nhiều chuyện làm quên mất, cuối cùng mới nhớ ra cục cưng này.
Đậu Hũ Trúc đang ngủ ngon lành trong chuồng, xung quanh còn có đồ ăn, một chén nước nhỏ, chăn được trải ngăn nắp. Doãn Tang không biết Thẩm Phong làm cái ổ nhỏ này từ khi nào.
Doãn Tang vuốt ve mặt Đậu Hũ Trúc, nó động đuôi, cuộn tròn lại, nhắm mắt ngủ tiếp: "Đồ phản bội."
Về đến phòng, cô nằm trên giường lướt Weibo.
Hàng trăm tin nhắn và bình luận.
Mặc dù sử dụng Weibo đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô bị ngộp trong lượng tương tác như vậy.
Phần lớn tin nhắn đều hướng đến bình luận chuyển tiếp của cô do nhà sản xuất âm nhạc để lại - "Tưởng là kế thừa và phát huy, thật ra chỉ là làm bộ làm tịch bề ngoài, giống như một người đàn ông dù giả vờ mặc váy hay độn ngực thì cuối cùng vẫn là đàn ông."
Cô bấm vào bình luận đầu tiên.
"Tang Tang, chơi lớn lắm."
"Vượt qua ranh giới thì được, nhưng tôi sợ vượt quá giới hạn @ Tang Tang Saki."
"Tôi cảm thấy tiếc cho Kim Lâm, có lẽ anh ta không có đời sống tìиɧ ɖu͙© như ý nên cảm thấy ai cũng phải chịu đựng và bị kiềm hãm."
"Thật đáng xấu hổ."
Sau đó, Doãn Tang vào Weibo của nhà sản xuất tên Kim Lâm này, phát hiện ra rằng anh ta thực sự là một nhân vật lớn với hơn 20 triệu người hâm mộ. Không chỉ là nhà sản xuất âm nhạc đạt huy chương vàng mà còn là người dẫn chương trình Talk Show quy mô lớn. Ngoài ra anh ta còn là một đạo diễn có tác phẩm được đón nhận.
Anh ta đăng lại Weibo của Doãn Tang với lời nhắn - "Cô gái, phải có thế giới quan đúng đắn thì mới viết được một cuốn sách hay."
Doãn Tang, người chỉ có 5 triệu người hâm mộ và hầu hết là fan mèo chứ không phải fan chính chủ, đã bị nghiền nát.
Hầu hết mọi người đều chỉ trích cô thô lỗ, cũng có một số người nghiêm túc bàn tán về việc kế thừa di sản văn hóa phi vật thể.
“Di sản văn hóa phi vật thể khiến người ta có cảm giác như nó sắp chết. Đã đến mức này rồi, chẳng phải nó nên tiếp thu xu hướng thời đại để có thêm sức sống hay sao?"
“Di sản cũng có lúc phải thay đổi. Bánh trôi Đoan Ngọ bây giờ có nhiều hình dáng khác nhau đến nỗi không còn giống nguyên bản nữa. Không mấy ai nhớ được ý nghĩa của tiết Đoan Ngọ. Cũng vậy, thêm các nguyên tố hiện đại vào âm nhạc cổ sẽ làm chúng không còn là nhạc cổ nữa, nhưng dưới áp lực của xã hội hiện đại, chúng bắt buộc phải thay đổi."
Doãn Tang thích bình luận này, quay lại trang chủ của mình, đọc kỹ lại bình luận đã chuyển tiếp, quả thực thấy không có gì sai trái, đó chính xác là những gì cô muốn bày tỏ.
Cô cảm thấy hài lòng, đăng xuất khỏi Weibo, thu dọn đồ đạc và đến lớp.
***
Buổi chiều, Tiểu Lâm báo cáo với Thẩm Phong về các vấn đề giải trí như thường lệ.
Thẩm Phong về Trung Quốc lập quỹ đầu tư mạo hiểm. Vì danh tiếng của Thẩm Phong nên số vốn ủy thác tháng này đã vượt tổng số dự án lớn nhỏ của công ty.
Trong ngành này, danh tiếng luôn là một loại vốn vững chắc nhất. Tuy nhiên, đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh và truyền hình là một ngành mới mẻ. Nếu người khác muốn làm, Tiểu Lâm hẳn là phải cầu nguyện cho họ.
So với các quỹ tín thác truyền thống, đầu tư vào các dự án phim và truyền hình có khả năng kiểm soát rủi ro kém, đầu ra rất khó để đánh giá chính xác. Nói cách khác, thua nhiều hơn thắng. Nếu gặp được một đối tác đáng tin cậy thì còn có chút hy vọng; nếu gặp một đối tác bất cẩn thì gần như cầm chắc thất bại.
Nhưng Tiểu Lâm cũng hiểu, nếu không mạo hiểm thì công ty của Thẩm Phong khó chen chân vào thị trường vốn đã rất chật chội này.
Được làm việc với Thẩm Phong giống như được tham gia vào một cuộc phiêu lưu mạo hiểm, tuy rủi ro nhưng phần thưởng là rất hấp dẫn. Hơn nữa, Tiểu Lâm còn nghe được tin đồn rằng tác giả bộ phim, nhà văn Lữ Lạc, còn có một đoạn quá khứ với Thẩm Phong, hiểu rõ xuất thân của đối phương nên cũng yên tâm hơn một chút.
Lúc này, sau khi nghe danh sách khách mời, Thẩm Phong tựa lưng vào ghế, gật đầu đồng ý: “Tôi sẽ tham dự.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chậm Rãi Mê Hoặc
- Chương 09: Ổ mèo