Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Chậm Rãi Mê Hoặc

Chương 20: Nhập gia tuỳ tục

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Ông chủ Thẩm hoà nhập nhanh thật." Một Đạt Phối nói.

Ở bên cạnh, người của hãng phim cũng có chút xấu hổ, trong đoàn này ai cũng thấy vẻ mặt Thẩm Phong rất vui vẻ, tinh ý sẽ nhận ra, anh chưa hề có thái độ như vậy trước Lữ Lạc. Hơn nữa, tửu lượng của Thẩm Phong rất tốt, một vài chén rượu như vậy chắc chắn không thể làm anh mất lý trí.

Lộ Đào vội vàng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng: "À, chúng tôi chỉ lo cho ông chủ Thẩm thôi, mọi người cứ tiếp tục đi."

Một Đạt Phối trợn mắt: "Mấy người là khách quý, chúng tôi nào dám vô lễ." Vừa nói xong liền bị bí thư giật giật tay áo.

Lữ Lạc bắt đầu cảm thấy ngượng. Cô ta biết Thẩm Phong chưa say, nhưng lại sợ anh bị dụ lên "phòng tân hôn" khi đang mơ màng. Nếu bây giờ Thẩm Phong có thể cảm nhận được sự quan tâm của cô ta thì dù đắc tội với những người này cũng rất đáng giá.

Thẩm Phong nhìn Lữ Lạc chằm chằm, rồi nhìn sang Lộ Đào, nói: “Anh Lộ, vừa rồi cô Lữ nhờ tôi đeo giúp vương miện, nhưng đó là hành động giữa tình nhân ở Miêu tộc, mà tôi thì không phải, nhập gia thì phải tuỳ tục đúng không."

Nói xong, anh mỉm cười bưng chén lên: “Nghe nói người Miêu không thiếu rượu, có thể cho tôi thêm một chén không, coi như là tôi tạ tội với Sơn Thần vì thái độ bất kính vừa rồi."

Đạt Phối cũng là người tinh ý nên nhanh chóng đổ đầy chén, Thẩm Phong nhìn quanh rồi nói: "Tôi đã hứa sẽ đưa cô ấy đi, thiếu nữ người Miêu của tôi chạy đi đâu mất rồi?"

Không khí lại trở nên sôi động, mọi người nhìn trái nhìn phải tìm kiếm Doãn Tang.

Đầu ngón tay của Lữ Lạc lạnh buốt vì bị rượu văng vào. Bên cạnh, Lộ Đào đang kéo mạnh tay cô ta, động tác rất cẩn thận vì anh ta biết cô ta đang vô cùng xấu hổ.

Về phần Thẩm Phong, chỉ bằng vài lời lịch sự đã làm không khí dịu hẳn đi.

Anh quả thực là một quý ông lịch lãm, không trách móc nhưng mỗi lời nói đều khiến cô ta cảm thấy khó chịu. Việc đội vương miện là việc giữa tình nhân với nhau, vì vậy anh không muốn đội giúp cô ta. Lữ Lạc hiểu thâm ý của Thẩm Phong. Ánh mắt anh trong veo nhưng không hề nhìn vào mặt cô ta, ngay cả những lời lẽ ra phải nói với cô ta cũng đều hướng mắt về phía Lộ Đào.

Lữ Lạc quay người đẩy đám đông ra, bước chân còn nhanh hơn lúc đến.

Doãn Tang đứng ngoài đám đông, cảm thấy hơi đồng cảm với Lữ Lạc nhưng cô không có ý định nhảy vào đám hỗn loạn này. Theo những gì cô biết về Thẩm Phong thì số rượu kia đúng là không đáng kể gì với anh.

Cô nhặt túi bánh nếp dưới chân lên, định sẽ mang về nhà, nhân tiện đổi xà cạp khác vì cái kia đã bị Thẩm Phong giẫm bẩn.

Vừa định quay người đi thì cô nghe tiếng ồn từ đám đông, Doãn Tang quay lại nhìn, Thẩm Phong đang tiến về phía cô, bước chân anh bắt đầu loạng choạng, trước khi cô kịp phản ứng, anh đang gục đầu trên vai cô.

Đạt Phối tiến lên nói bằng tiếng Miêu: "A Tang, chồng cô uống rượu giỏi thật đấy!."

Người Miêu không tùy tiện gọi người xa lạ là "chồng," chuyện này chứng tỏ người trong làng đã chấp nhận việc Doãn Tang đã kết hôn, mà chồng cô chính là anh chàng đẹp trai này.

Có người nói: “A Tang, mau đưa chồng cô đi nghỉ ngơi rồi quay lại tham gia lễ hội."

"Nhờ thêm hai thanh niên khiêng giúp cô."

"Chăm sóc cậu ấy cẩn thận nhé."

"Thú vị thật, rượu hôm nay giống như ruợu tân hôn của hai người."

Doãn Tang: "..."

Mấy người đỡ Thẩm Phong đến nhà Doãn Tang. Cô là người cuối cùng vào nhà, bà nội bước ra nhìn cô, đưa mắt nghi hoặc khi thấy mọi người đưa một thanh niên vào phòng của cháu gái.

Doãn Tang nhớ tới lời mô tả của bà nội về Lữ Lạc - Đạt Phối của Thẩm Phong, trong đầu rối rắm, quyết định giao việc này cho Thẩm Phong, để tự anh giải quyết tốt rắc rối do mình gây ra.

Doãn Tang nói: “Cháu lên xem thử.”

Cô đi lên lầu, không nói gì nữa, bà nội nói vọng lên: "Tang Tang, nhờ người khác lên xem cậu ta đi."

"Không có gì đâu ạ."

Bà nội gần như ghé vào lan can: “Con cũng đã kết hôn rồi, Tang Tang.”

“Đừng lo Mễ Lạc, con biết mà.” Doãn Tang đáp.

Bà nội cô có quy tắc đạo đức rất nghiêm khắc, không muốn cháu gái mình phạm phải sai lầm gì.

Thẩm Phong nằm trên giường, quần áo nhăn nheo, dáng người cao lớn, chân anh còn đang đong đưa dưới đất. Doãn Tang đi tới vỗ nhẹ vào mặt anh, sốt ruột kéo mạnh cà vạt, sau đó kéo mạnh cổ áo sơ mi của anh.

“Anh đang giả vờ say à?” Cô quay người, cởi chiếc mũ bạc nặng nề và những phụ kiện xuống, sau đó tiếp tục cởi váy thổ cẩm.

“Vợ ơi...” Giọng Thẩm Phong rất nhỏ, lè nhè khác hẳn lần trước.

Thực sự say rượu à?

Cô đến gần hơn, thấy vẻ mặt anh vẫn như thường nhưng hơi thở nóng hổi. Doãn Tang nhướng mày, nhéo nhéo mặt anh, đáng tiếc cơ mặt anh rất cứng, không nhéo ra được miếng thịt nào.

Thẩm Phong không bao giờ để cô véo mặt mình khi họ thân mật. Thỉnh thoảng khi cô ôm mặt anh, anh sẽ cau mày, dù không nói gì nhưng chỉ lập tức quay đi. Anh cũng không thích xoa bóp, mặc dù bàn tay cô rất khéo, mỗi lần gặp đều giúp ông cụ thư giãn bằng các phương pháp xoa bóp huỵệt vị, nhưng anh tuyệt đối không thích việc này.

Có vẻ như Thẩm Phong rất giữ gìn gương mặt mình.

“Thẩm Phong?” Cô lại vỗ nhẹ vào anh.

"Vợ..."

"..."

Anh không mở mắt nhưng miệng vẫn lẩm bẩm.

Cô mím môi, ngồi xuống mép giường, ôm trán anh, ấn ngón giữa và ngón đeo nhẫn lên điểm giữa lông mày, xoa nhẹ, sau đó di chuyển ngón tay dọc theo huyệt toản trúc.

Thẩm Phong cau mày, Doãn Tang không cử động nữa, sau đó cô lại nhấc đầu anh lên, giữ lấy gáy anh, ấn vào một huyệt sau gáy.

Cũng không nhớ cuốn sách nào từng nói, đại khái đàn ông mà nhìn từ sau ót đẹp thì gương mặt nhất định rất đẹp. Thẩm Phong là người như vậy.

Dưới bàn tay cô là lớp tóc ngắn ram ráp, Doãn Tang còn đang xoa bóp thì chợt dừng tay lại. Sau ót anh có một chỗ phình ra trên vỏ não, dài khoảng nửa ngón tay, cô muốn nâng đầu anh nhìn cho rõ nhưng anh quá nặng, lại đang say dựa vào cô, Doãn Tang không thể thấy rõ.

"..."

Thẩm Phong bị chấn thương sau đầu khi nào?

Màn đêm đen tối xẹt qua tâm trí cô, những ngón tay cô khẽ co giật.

Có lẽ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Cô cúi đầu xuống thì thấy tóc Thẩm Phong dày đến mức gần như không nhìn thấy được da đầu. Anh vẫn nằm im không cử động, Doãn Tang mỏi lưng, nhích sát vào tường, một tay vẫn thuần thục ấn huyệt vị trên đầu anh.

Cô dậy quá sớm, bây giờ đang dựa vào anh nên cảm thấy buồn ngủ. Động tác của tay cô dần trở nên nhẹ nhàng hơn, ngón tay cô đặt trên vai anh.

Thẩm Phong nằm đó một lúc, nghe nhịp tim cô đều đều bên tai, hơi thở dần ổn định, anh nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống.

Rượu nếp có vị ngọt nhưng nồng độ không thấp. Thẩm Phong xoa xoa gáy rồi nằm xuống bên cạnh cô.

***

Lữ Lạc và Lộ Đào nhìn nhau. Khi ký hợp đồng, tất cả quản lý cấp cao đều giữ thái độ kiêng dè với cô ta, ai tinh mắt đều nhận ra Lữ Lạc là người có tiếng nói quyết định trong mọi chuyện.

Lộ Đào lúc này hiển nhiên đang buồn bực, anh ta im lặng, khoanh tay đi vòng quanh đình làng.

Lữ Lạc nói: “Anh có lời gì thì nói đi, đừng loanh quanh như vậy.”

Tống Vũ Phỉ cũng thường nói về anh ta như vậy. Lộ Đào kích động đến mức bắt đầu cao giọng: “Cô nghĩ xem tôi nên nói gì, ít nhất trước mặt Thẩm Phong cô phải giữ hình tượng một chút, anh ta dù sao cũng chỉ chơi đùa, cô không cần phải làm mất mặt như vậy."

Lữ Lạc nổi tiếng trong ngành vì tính tình và cách cư xử hòa nhã, nhưng hôm nay cô ta quả thật mất hết hình tượng.

“Đi xin lỗi cô gái mời rượu kia đi, về phần giám đốc Thẩm..."

"Đối với đàn anh, tôi đã có chủ ý của mình, nhưng đối với cô gái kia thì không cần."

"Nếu quyết định quay phim ở đây, sau này cô sẽ phải thường xuyên đến thăm, cô không nên..."

Cô ta ngắt lời anh ta, “không cần thiết.” Nói xong cô ta liền rời đi, Lộ Đào xoa trán, tính kiêu ngạo này sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt.

Lữ Lạc đến Lô Sênh Bình, cô ta nhìn thấy các cô gái đang sắp xếp phục trang, đoàn quay phim cũng đang chọn vị trí để lắp đặt thiết bị, cô ta lơ đãng nhìn xung quanh nhưng không thấy Thẩm Phong, hỏi thăm thì được biết anh đang nghỉ ngơi tại nhà Y Muội. Sau một hồi suy nghĩ, cô ta quyết định đi xem thử.

Y Muội thấy cô ta tới thì có chút kinh ngạc, nhưng cuối cùng vẫn đưa cô ta lên lầu, do dự một lát, Lữ Lạc nhẹ nhàng gõ cửa.

"Đàn anh, anh tỉnh chưa?"

Doãn Tang nghe thấy tiếng gọi thì tỉnh dậy, vừa mở mắt đã thấy bàn tay Thẩm Phong đè trên ngực mình, mà cô thì đang gối đầu lên hõm vai anh. Doãn Tang nhẹ nhàng nhấc tay anh lên, định lăn ra ngoài thì bị một cánh tay kéo lại.

Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cô tưởng đó là bà nội. Đang định trả lời thì lại nghe được tiếng phổ thông.

Lại thêm vài tiếng gõ cửa.

Doãn Tang mím môi không nói, hất tay Thẩm Phong rồi đứng dậy.

Nhà gỗ cách âm không tốt, Lữ Lạc bên ngoài chắc là nghe thấy tiếng động, lại gọi: "Đàn anh?"

Doãn Tang cảm thấy khó chịu khi nghe danh xưng này, cô im lặng đứng dậy mặc quần áo.

"Đàn anh, em biết anh tỉnh rồi. Thực sự xin lỗi về chuyện xảy ra lúc sáng, là do em thiếu suy nghĩ, nhưng do em lo lắng cho sức khoẻ của anh nên đã hơi vội vàng..."

Vẫn không có tiếng trả lời, nhưng bên trong vang lên tiếng động, Lữ Lạc nghiến răng nghiến lợi nói: "Cảnh quay sắp bắt đầu rồi, đàn anh xuống đó với em được không?"

Doãn Tang xỏ giày, đá vào Thẩm Phong đang ngủ say, vừa định bước tới mở cửa thì nghe thấy tiếng bà nội: “Để tôi giúp cô gọi.”

Bà nội hẳn là lo lắng nên cũng muốn giúp Lữ Lạc.

Doãn Tang không còn kiên nhẫn nữa, ngồi xuống cạnh giường lắc lắc cánh tay Thẩm Phong, không thấy có phản ứng gì liền cúi đầu cắn anh một cái, khung giường chợt kêu cọt kẹt, Doãn Tang ngã ngửa ra trên giường, phát ra tiếng kêu nho nhỏ.

Bên ngoài phòng không có một tiếng động nào nữa, Thẩm Phong nghe thấy tiếng kêu đau đớn của cô thì choáng váng mở mắt ra, đầu nặng trĩu, anh vội xoa đầu cô.

"Có đau không?"

Doãn Tang: "..."

“Mở cửa đi.” Cô cắn tai anh, “Đạt Phối của anh đang tìm anh kìa.”

Cô nhấc chân đá anh lần nữa.

Thẩm Phong phớt lờ câu sau, xuống giường mở cửa.

Lữ Lạc đứng như trời trồng, nhìn thẳng vào Thẩm Phong, khác với sáng sớm nay, giờ nhìn anh rất lộn xộn, cà vạt lệch, áo hơi nhăn nheo, ánh mắt chưa tỉnh táo nhìn ra ngoài cửa, vừa thấy bà nội thì đầu óc tỉnh táo hẳn.

Anh quay vào phòng và nói: "Em đã mặc quần áo xong chưa?"

Lữ Lạc: "Hai người..."

Thẩm Phong xắn tay áo lên hỏi: “Cô đến đây làm gì?”

Cô đang làm gì ở đây?

Cô xuất hiện ở đây với tư cách gì?

Việc chúng tôi làm có liên quan gì đến cô?

Đôi khi Lữ Lạc đặc biệt ghét bản thân vì sự nhạy cảm quá mức, mí mắt cô ta vô thức run lên, sau cánh cửa có tiếng xào xạc, ánh mắt cô ta nhìn vào mặt Thẩm Phong, sửng sốt hai giây, sau đó quay người lao xuống nhà, đôi giày cao gót không quá cao nhưng vẫn khiến cô ta bị trật khớp.

Bà nội đang giữ cửa phòng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thẩm Phong, bên trong, Doãn Tang đang mặc quần áo, sau đó thò đầu ra nhìn.

Thẩm Phong nói: “Bà nội...”

“Tang Tang,” bà nội ngắt lời anh, phớt lờ anh như thể bà không nghe thấy, chỉ nói với Doãn Tang, “con thật là bốc đồng.”

Nói xong bà mới ngẩng đầu nhìn Thẩm Phong, sau đó lại cúi đầu thở dài.

Thẩm Phong có chút ngơ ngác trước tình huống trước mắt, lúc sáng bà cụ còn ôn nhu nhìn anh, nhưng sao trong nháy mắt lại thay đổi rồi.

Doãn Tang nhướng mày, được rồi, ấn tượng của bà nội về Thẩm Phong có lẽ hoàn toàn bị huỷ hoại rồi, nhưng việc này cũng không phải lỗi của cô.

Thẩm Phong suy nghĩ một chút, có lẽ cũng đoán được sự tình, chắc bà cụ tưởng anh là một tay ăn chơi đàng điếm, vào phòng riêng của cháu gái bà làm bậy.

Ở phía sau, Doãn Tang ậm ừ nói: “Ông chủ Thẩm cũng nên đi rồi nhỉ."

Thẩm Phong cầm theo vương miện bạc của cô, nhíu mày đi xuống lầu.

***

Mặt trời luôn rực rỡ ở phương Nam, ngay cả trong mùa đông. Trên Lô Sênh Bình, tất cả đồ trang sức bằng bạc lấp lánh dưới ánh nắng, từng nhóm Đạt Phối tay cầm hoa tươi đi tới đầu làng.

“Anh biết họ đang làm gì không?” Hai người đang đi bộ xuống núi, Doãn Tang quay đầu hỏi Thẩm Phong.

Anh không trả lời, cô lại nói tiếp: “Biết mới lạ. Đây là làng bên cạnh đến nghênh chiến với làng em để giành cô dâu đấy."

Thẩm Phong nói: "À, hoa hậu của làng không cần đi sao?"

Doãn Tang không để ý đến sự tức giận khó hiểu trong giọng nói của anh, trả lời: "Cả làng đều biết em là phụ nữ đã có gia đình, sao mà đi được?"

Thẩm Phong nói: “Cũng tiếc nhỉ?”

“Ừm, lúc nhảy không được nháy mắt với các Đạt Hanh, lúc đấu mã (đua ngựa) cũng không được chọn rể, đi để làm gì?” Doãn Tang nói tiếp: “Nhưng mà, Đạt Phối của anh có lẽ sẽ buồn một thời gian đấy.”

“Đạt Phối của anh?” Thẩm Phong cẩn thận đội vương miện cho cô, thản nhiên hỏi: "Đấu mã chọn rể là cái gì?”

Doãn Tang vừa chỉnh lại vương miện vừa giải thích: “Trong trường hợp bình thường, tranh thêu tay đẹp nhất của Đạt Phối trong làng sẽ được trao cho người thắng đấu mã, anh ta có thể làm khách tại nhà Đạt Phối, nếu hai người đều vừa lòng nhau thì có thể đính ước."

"Đơn giản vậy thôi?"

“Đấu mã không chỉ thử lòng dũng cảm của con người, mà còn thử sự hiểu biết ngầm của người với ngựa. Làm sao có thể đơn giản như vậy được?”

“Miêu tộc không phải là tộc rất thân thuộc với ngựa sao?”

"Không phải ai cũng thế."

"Em nghĩ sao?"

“Cảm giác quyền lực là cảm giác tìиɧ ɖu͙© nguyên thủy nhất.” Nói xong, cô quay đầu liếc nhìn Thẩm Phong, sau đó từ trên cao nhìn xuống dưới: “Ở thành phố hiếm thấy những cảm xúc như vậy.”

Trên Lô Sênh Bình, lúc này hai đội Lô Sênh của hai làng đã tách ra hai bên. Doãn Tang nói: “Người thành phố, anh đi nhanh lên, cuộc chiến bắt đầu rồi."

Vừa nói cô vừa chạy xuống núi.

"Chậm thôi, cẩn thận đấy."

Sau khi nghe được lời nhắc nhở của anh, cô thực sự chậm lại một chút.

Thẩm Phong chậm rãi chỉnh lại cà vạt, vừa bước xuống vừa bấm số của Thiệu Quân.

Thiệu Quân đánh giá tâm trạng anh, chỉ bằng câu "xin chào" đơn giản đã nhận ra anh đang vui vẻ.

"Nghe có vẻ ổn hơn hôm qua".

"Hóa ra mọi thứ đều cần phải đầu tư tâm sức."

Thiệu Quân nói: "Anh nghĩ thế nào?"

Thẩm Phong thở dài: “Đúng như anh suy đoán.”

Doãn Tang ở hai trạng thái hoàn toàn khác nhau khi ở trên núi và khi ra ngoài. Cô rất hòa hợp với các chị em trong làng, tuy không thân thiết lắm nhưng Doãn Tang không hề có vẻ mặt lạnh lùng cực độ. Chỉ cần cô nở nụ cười trên môi, mọi người không khỏi muốn đến gần cô ấy.

Nhưng ngay khi anh xuất hiện, cô bắt đầu bối rối, chuyển đổi trạng thái, đột nhiên dựng lên một bức tường, tự giam mình ở giữa không gian chật hẹp.

Những lúc như vậy, Doãn Tang dường như cảnh giác vô cùng cao, hoặc có thể nói, cô muốn đem mình đứng ở trên cao để có thể quan sát tất cả ở phía dưới. Cô thích làm người ta cảm thấy chán ghét, đối phương càng khó chịu, cô càng cảm thấy vui vẻ. Có lẽ chính Doãn Tang cũng không nhận ra hôm nay có nói nhiều hơn mọi ngày.

"Kiên nhẫn của anh vượt qua sự tưởng tượng của tôi." Hiếm hoi lắm Thiệu Quân mới dành lời khen cho một người đàn ông trưởng thành.

Thẩm Phong khẽ cười: "Là tôi nợ em ấy."

Thời điểm Doãn Tang tới Lô Sênh Bình, vài chị em đang tụm năm tụm bảy, có người đưa cho cô bó hoa, hỏi: "Sao cô lại tới một mình?"

Theo bản năng, Doãn Tang quay lại nhìn, đúng là không thấy Thẩm Phong đâu.

"Có lẽ còn chưa tỉnh rượu." Nói như vậy, nhưng trong lòng cô cũng tự hỏi, Thẩm Phong là say thật hay giả say?

Vừa nói, mọi người vừa bước vào diễn đường. Đây là nơi tổ chức các hoạt động của làng, trừ khi đặc thù của buổi diễn, bình thường già trẻ lớn bé gì đều có thể đến đây tham gia. Đoàn người vây quanh trụ khèn, vòng đầu tiên do già làng thổi, sau đó các thanh niên bắt đầu hoà âm, bên ngoài là tầng tầng các thiếu nữ trong trang phục sặc sỡ nhảy múa, vòng ngoài cùng chính là những người không tham dự vũ hội, khách du lịch hoặc đơn giản là người tò mò đứng lại xem.

Lúc này lãnh đạo thị trấn và người của đoàn phim đã tập trung đầy đủ, người qua đường hay các du khách cũng bắt đầu bị cuốn theo điệu nhạc, nắm tay nhau nhảy múa, không có tiết tấu gì, thậm chí còn dẫm lên chân nhau, nhưng ai nấy đều rất vui vẻ.

"Đàn em"

Doãn Tang quay đầu nhìn.

Thịnh nhạc đeo máy chụp hình trước ngực, khoác vai hai cô gái Miêu đang phấn khích nhảy múa, đang gân cổ hét lên với cô: "Vô tình đi ngang qua, thấy náo nhiệt nên dừng xe xem thử, ở cửa thôn còn bị một cô gái phạt rượu mới cho vào."

"Còn náo nhiệt hơn lần trước"

Doãn Tang cười, gật đầu: "Hoan nghênh, chơi vui vẻ nhé."

Vòng tròn càng chuyển động càng nhanh, phương hướng bắt đầu lộn xộn, Doãn Tang cũng không nghe được tiếng của Thịnh Nhạc nữa.

Một cô gái trong nhóm hỏi: "Người đàn ông này nhìn khá quen mắt."

"Là đàn anh của tôi, lần trước từng theo về đây thu âm đó."

"Đúng là anh ta, lần trước anh ta còn tự nhận là người yêu của cô mà. Này, một bên là đàn anh, một bên là chồng, cô tính làm gì?"

Liên quan gì chứ? Doãn Tang cứng họng, không biết phải trả lời kiểu gì.

Âm nhạc dứt, mọi người nghỉ ngơi, lấy sức cho vòng tiếp theo. Doãn Tang đi ra khỏi đám đông, vừa lúc đυ.ng phải một người.

Thẩm Phong vắt áo khoác ngang tay, trên người chỉ còn áo sơ mi, một tay ôm eo cô, nói: "Chậm thôi." Doãn Tang vẫn ôm bó hoa trong tay, đi đến một góc, dựa vào cột nghỉ ngơi.

Thẩm Phong kéo cô ngồi xuống, cô xua tay: "Em mặc váy, không ngồi như vậy được."

Váy thủ công nhiều lớp, rất tỉ mỉ, nếu cô ngồi xuống chắc chắn sẽ làm hỏng mất form váy, đây là điều kiêng kỵ trong năm mới.

Anh đứng dậy, cầm lấy bó hoa trong tay cô, tay kia quàng qua người cô, giữ cô dựa vào mình.

Xung quanh có rất nhiều người, với người ở đây, việc nam nữ nắm tay nhau là việc rất hiếm thấy, huống chi người đó là Thẩm Phong, đẹp trai lại là người thành phố. Nhưng mà cô cũng không cố tránh thoát, ngược lại xoay người dựa vào cánh tay anh.

Cho đến hết lượt thứ hai, cô vẫn bất động. Mọi người trong vòng đi ngang qua trêu chọc hai người.

“Giám đốc Thẩm lần này đến chỉ để tìm thôn nữ người Miêu thôi à.”

"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà."

"Nghĩ lại thì, chúng ta thậm chí còn chưa được thấy mặt."

"Cho dù có thấy thì cũng không đến lượt chúng ta bận tâm."

Vòng tròn người di chuyển ra xa, âm thanh cũng nhỏ dần.

Doãn Tang cuối cùng cũng động đậy, Thẩm Phong vuốt nhẹ ngón tay cô: “Trở về nghỉ ngơi đi…”

“Thẩm Phong, sao anh lại đến đây?” Cô ngắt lời anh.

Thẩm Phong suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nếu anh nói thì em có tin không?”

Doãn Tang lắc đầu, chiếc chuông bạc lắc lư, âm thanh trong trẻo.

Thẩm Phong nói: “Chờ khi em hoàn toàn tin thì anh sẽ nói.”

Cô không biết hôm nay mình bị làm sao, nhưng cô luôn cảm thấy rất mệt mỏi. Cô nói: “Trở về ngủ một giấc đi.”

Nói xong liền buông tay anh, vòng qua đám người đi về phía núi. Thẩm Phong vội đuổi theo.

Doãn Tang vừa về tới nhà liền tìm bà nội: “Mễ Lạc, giúp con cởi ra.”

Bà nội còn đang suy nghĩ chuyện lúc sáng, thấp giọng nói: "Tang Tang, từ nhỏ con đã hiểu chuyện, sao bây giờ lại tuỳ tiện như thế?"

Doãn Tang thở dài, chạm vào tay bà lão, hỏi: “Đạt Phối kia và con, ai được hơn?”

Bà nội liếc nhìn cô rồi nói: “Đương nhiên là Tang Tang của bà rồi.”

“Mễ Lạc, nếu mọi người cũng nghĩ vậy thì tốt quá.” Cô nói rồi cởi mũ, váy lót, váy xếp li rồi lên lầu mà không thèm cởi nốt áo.

Bà nội thấy cô thất thần thì gọi tên cô, Doãn Tang chỉ nói mình mệt, bà cụ đành ngồi trong phòng khách thở dài.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh hoàng hôn đã xuống thấp, xung quanh là núi non. Lô Sênh Bình rộn ràng giữa muôn sắc màu, cô dường như còn nhìn thấy vệt trắng tinh khôi như màu áo sơ mi của Thẩm Phong. Cô vừa nằm xuống liền ngủ, nhưng không ngon giấc. Rất nhiều bức tranh chồng lên nhau, màu sắc dày đặc, tầm nhìn mờ mịt, từng khung hình từ từ giãn ra.

Hình ảnh đầu tiên là vũng máu đó, là người cô yêu thương nhất, hoặc có thể nói là vật gắn bó với cô nhất. Tuy nhiên, cô chưa bao giờ nhìn thấy nó, chỉ biết rằng nó luôn ở trước ngực cô trong suốt những năm tuổi thơ.

Cô khó có thể định nghĩa được đó là gì. Mặc dù là một món đồ không đáng tiền, mặc dù cô biết đó là bùa máu, nói thẳng ra, nó còn chưa từng được sinh ra trên thế giới này, nhưng Doãn Tang biết đó là một phần máu thịt của cô.

Vừa ỷ lại vừa sợ hãi

Hình ảnh thứ hai hiển thị khuôn mặt của những người trong đại viện khi họ đi xung quanh cô.

Trước đó cô hầu như chưa từng tiếp xúc với ai nên đơn giản là không quan tâm họ nói gì, nhưng thâm tâm cô biết, chính vì bọn họ sau lưng gọi cô là kẻ "lập dị" nên cô càng ngẩng cao đầu trước họ, lấy dáng vẻ ngoan cố và cao ngạo đối nghịch với những lời gièm pha kia.

Hình ảnh thứ ba là vẻ mặt lo lắng của mẹ Thẩm, không biết bà muốn cô sinh con hay sợ cô sẽ sinh con.

Cuộc đời của cô vốn đã như vậy, con cái của cô không thể lặp lại những lỗi lầm tương tự, căn bệnh kia có khả năng di truyền rất cao, đồng nghĩa với việc khả năng con cô chết non là không nhỏ. Nhưng đã kết hôn với Thẩm Phong, cô chắc chắn sẽ bị giục chuyện con cái, trừ khi bản thân anh không muốn.

Hình ảnh thứ tư là hình ảnh Thẩm Phong ngây người nhìn khăn trải giường sạch sẽ.

Cô luôn muốn thu hút sự chú ý của anh, cô thích mọi thứ ở anh, cô nóng lòng muốn chiếm hữu anh, nhưng cô không muốn chịu trách nhiệm, cụ thể là kết hôn. Kết hôn sẽ phải sinh con, sinh con nghĩa là cô sẽ phải trải qua cơn ác mộng kia lần nữa. Yêu mà không có được sẽ khiến con người ta muốn móc tim cào phổi, nhưng yêu mà không dám yêu sẽ làm người ta suy sụp.

Hình ảnh thứ năm là khi Thẩm Phong lên chuyến bay đến Mỹ, năm thứ hai sau sự cố của hai người.

Cô không nghĩ Thẩm Phong vẫn muốn kết hôn với cô ngay cả khi cô nói dối về sự trong sạch của mình, vì vậy, dưới sự thúc giục của ông cụ, Doãn Tang đành phải đồng ý, nhưng cô tìm cách kéo dài thời gian bằng việc đăng ký học nghiên cứu sinh để né tránh chuyện sinh con.

May mắn thay, Thẩm Phong không để bụng chuyện đó, mỗi năm anh cũng chỉ về nhà hai lần, thời gian ở bên nhau rất ít. Doãn Tang mừng thầm, như vậy cô vừa không bị giục sinh con, mà cơ thể cô cũng giữ được sự mới mẻ trong mắt anh.

Mối quan hệ như vậy khiến cô hài lòng, nhưng mỗi lần tiễn anh đi, cô lại có cảm giác mất mát.

Ở hình ảnh cuối cùng, Thẩm Phong nói: “Anh về luôn, không đi nữa."

Trái tim cô thắt lại. Doãn Tang cảm thấy mệt mỏi hơn bao giờ hết.

Cô biết mình đang mơ, nhưng cô không thể tỉnh lại.

Tiếng nhạc lắng dần, bầu trời cũng tối sầm. Sau lễ hội, mọi người bắt đầu đốt lửa trại, mọi người quây quần chuẩn bị cho bữa tiệc tất niên chung.

Những món ăn đặc sản được bày ra, sau khi nếm thử mỗi món một chút, không có nhiều người động đũa nữa. Những người ngồi ở bàn chính đều là khách quý, nhưng bầu không khí cũng không thực sự hoà hợp. Bí thư thôn muốn tạo không khí thân thiện nhưng vì tiếng phổ thông quá kém nên đành chịu thua, tìm cách bỏ sang bàn khác.

Thẩm Phong, như thường lệ, sẽ không chủ động nói chuyện với người khác, nhưng vài người ở đội làm phim không biết, vẫn cố gắng tán gẫu vô thưởng vô phạt với anh.

“Giám đốc Thẩm, sao không thấy hoa hậu thôn đi cùng anh vậy?”

Lữ Lạc cúi đầu ăn, động tác khựng lại.

"Hôm nay cô ấy hơi mệt nên đã đi nghỉ ngơi rồi."

Ánh mắt của vài người đàn ông bắt đầu lộ vẻ ác ý: "Rượu ngon không, đêm nay có cần uống thêm một chút không?"

Thẩm Phong nói: “Tôi nghĩ là ngon, mọi người cũng nên uống thử."

Có người hỏi Tiểu Lâm: “Tiểu Lâm, hoa hậu thôn có đẹp không?”

Tiểu Lâm giả vờ thần bí: "Đẹp hay không thì mai gặp sẽ biết."

“Ngày mai trong Đấu Mã sẽ có cuộc thi về thêu tay cổ truyền."

"Được rồi, vậy chúng ta nhất định phải đến xem."

“Đêm nay chúng ta phải về thành phố, giám đốc Thẩm định ở lại đây à?” Giọng điệu trêu chọc rõ ràng.

Thẩm Phong nghiêm túc trả lời: “Tôi ở đây, nhà vợ tôi ở trên kia mà."

"Ôi, giám đốc Thẩm hành động nhanh quá, chưa gì đã nhận nhà vợ rồi."

“Ừ, phải đó.” Một đám người không có việc gì làm, tiếp tục ồn ào.

Ngay khi nơi này trở nên sôi động, các đạt phối và đạt hanh liền mang ra một thùng rượu lớn và một chiếc chén để kính rượu. Thẩm Phong không muốn tham gia, liền lịch sự từ chối mỗi khi được mời.

Anh tự mình lấy một cái chén, xem xét kỹ các món ăn, gắp mỗi món một ít, sau đó đi hỏi người phụ trách có thể lấy cơm ở đâu.

"Để tôi múc cho, anh muốn bao nhiêu?"

Thẩm Phong suy nghĩ một lúc, vẻ mặt nghiêm túc, ra hiệu bằng tay: “Khoảng nửa chén.”

Xong xuôi, anh bê hai cái chén ra tạm biệt mọi người.

Lộ Đào lúc này đã uống được mấy ly, chập choạng nhìn Thẩm Phong: "Giám đốc Thẩm đi đâu vậy?"

"Đưa đồ ăn."

Nói xong, anh quay người bước đi.

Sau khi anh rời đi, một nhóm người say rượu lại bắt đầu đùa giỡn.

“Ông chủ Thẩm có phải bị bỏ bùa rồi không?”

“Haha, không biết cô gái kia trông như thế nào nhỉ.”

“Tiểu Lâm, giám đốc Thẩm rất sợ vợ à?”

Tiểu Lâm nói: “Ông chủ của tôi đúng là người chồng sợ vợ đấy.”

"Đúng thật, không thể đánh giá một người qua vẻ ngoài được!"

Không hiểu sao Lữ Lạc lại nhớ tối hôm đó trong câu lạc bộ, anh nói phải giữ ấm đồ ăn, chú ý đừng giao nhầm địa chỉ.

***

Khi Doãn Tang tỉnh lại, cô đã hiểu tại sao mình lại buồn ngủ.

Bình thường chu kỳ của cô rất chính xác, nhưng một tuần nay chạy ngược chạy xuôi làm hormone của cô đảo lộn, tuy không đau bụng nhưng cả người mệt lả.

"Tang Tang, dậy ăn chút gì đi."

Cô nghe thấy giọng Thẩm Phong, không biết là mơ hay thực, chậm chạp mở mắt ra nhìn. Thẩm Phong nghiêng người nhìn cô: “Em không khỏe à?”

Không có câu trả lời.

Anh chạm vào mặt cô, cảm thấy hơi lạnh: "Lạnh không?"

Doãn Tang cảm thấy dưới người ươn ướt, trợn mắt nói: "Anh ra ngoài một lát đi, em không ăn đâu."

Thẩm Phong cau mày nói: “Không được, nếu thấy không khỏe thì ăn chút gì đi, sau đó anh đưa em đi khám.”

"Anh ra ngoài đi, em ăn sau."

Cô đột nhiên trở nên tức giận, anh nghiêng đầu suy nghĩ rồi cười khúc khích: “Không phải là anh chưa từng thấy, thôi được, anh ra ngoài, có việc gì thì gọi anh nhé."

Về quê quá gấp, cô không mang theo băng vệ sinh, ở nhà cũng không có sẵn.

"Sao thế, có chuyện gì?"

"Cách cổng làng có một tiệm tạp hoá nhỏ."

"Ừm?"

“Anh đến đó tìm một cô gái tên Vinh Phân nói em cần mua một thứ.”

“Mua cái gì?”

Giọng cô cao lên, hiển nhiên cô nhận ra anh đã biết cần mua gì.

"Băng vệ sinh chứ cái gì, anh đi nhanh đi," Doãn Tang bình tĩnh nói, cuối cùng nói thêm, "cảm ơn."

Cảm ơn?

Tình đồng chí hay sao mà nói cảm ơn?

Bên ngoài không có tiếng động, Doãn Tang lớn giọng: "Này..."

"Tang Tang, anh có tên họ đàng hoàng."

“Thẩm...”

"Anh là chồng em."

Doãn Tang: "..."

“Đồ ăn ở dưới lầu, em nhớ ăn nhé.” Anh nói xong thì bước chân xa dần.

Doãn Tang mở chăn ra, vết máu đã nhuộm đỏ ga trải giường.

"Ông xã..."

Cô trầm giọng nói thêm một câu: "Chồng."

"Ừ, gọi anh có chuyện gì?"

"Mua băng vệ sinh ở cửa hàng nhỏ đầu thôn giúp em, cũng mua thêm một cái khăn tắm." Doãn Tang nghiến răng nghiến lợi.

"Lâm Tử, cậu có nghe thấy vợ tôi nói gì không?" Giọng Thẩm Phong từ bên ngoài truyền đến.

Doãn Tang: "..."

Bên phía Tiểu Lâm đang rất ồn, cậu ta bịt một bên tai, hỏi lại: "Cái gì? Vợ anh muốn mua băng vệ sinh à?"

Được rồi, khung cảnh lại trở nên yên tĩnh.

Sau khi cúp điện thoại, kẻ nhiều chuyện bên cạnh lại hỏi: "Vợ giám đốc?"

Tiểu Lâm uống rượu nhiều, vừa rồi không nghe rõ mua băng vệ sinh ở đâu, không có thời gian nói chuyện với những người này: “Từ lâu rồi,” cậu đứng dậy, hỏi: "Tôi có thể mua băng vệ sinh ở đâu?"

Tiểu Lâm cảm thấy không đúng lắm, giải thích: "Không phải tôi mua, là ông chủ nhờ mua. Không phải, là vợ ông chủ cần."

***

Sáng hôm sau, phải nhờ bà nội gọi mãi Doãn Tang mới có thể dậy đi xem đấu mã.

Đấu trường là một cái sân tương đối rộng rãi, trên đó xây một cái lán nhỏ làm bục, bờ sân lúc này đã đông đúc. Trưởng thôn đặt một chiếc loa nhỏ và bắt đầu bình luận trực tiếp bằng tiếng phổ thông bập bẹ.

Thấy cô đi tới, bí thư thôn vội nói: "A Tang, cô xem thi đấu cái này nhiều rồi, hẳn là hiểu luật, cô có thể bình luận bằng tiếng phổ thông được không?"

Doãn Tang không thích xen vào những chuyện này, liền xua tay. Bí thư thôn vội vàng nói: “Người Bắc Kinh không hiểu tôi nói gì, mà người trong thôn cũng nghe chữ được chữ không."

Nghe giọng như sắp khóc đến nơi.

"Sức khỏe cô không ổn à?" Bí thư đột nhiên đến gần cô và hỏi.

“Cái gì ạ?” Doãn Tang sửng sốt nửa giây, cầm lấy micro trả lời: “Tôi ổn.”

Hôm nay cô không mặc quần áo Miêu tộc mà chỉ là quần áo bình thường và đi giày thể thao. Cô bước nhanh trên sườn núi và len lỏi qua đám đông để tiến vào sân khấu.

Lúc này, hai con ngựa đang nhảy lên, vừa đá vừa hí vang. Một con ngựa rõ ràng đã sắp thua, không có gì để bình luận, vì vậy cô kể về lịch sử đấu mã để lấp khoảng trống.

"Môn đấu mã bắt nguồn từ việc xét xử hôn nhân thời xa xưa. Người ta kể rằng năm trăm năm trước, phụ nữ Miêu rất yêu thích đàn ông giỏi thuần hóa ngựa nên khi có tranh chấp tình cảm, vua Miêu đã dựa vào kỹ năng thuần hóa ngựa để phán xét, người chiến thắng sẽ được kết hôn với thiếu nữ Miêu. Dần dà, cuộc thi đấu mã mở rộng, trở thành một hình thức tranh tài, văn hoá phi vật thể..."

Đám đông reo hò, một con ngựa đã đuổi được đối thủ và giành chiến thắng, Doãn Tang dừng phần giới thiệu để chúc mừng con ngựa và đấu sĩ kia.

Lúc này, bí thư đi tới, đưa danh sách cho cô, cười vỗ vai cô: "Đây là thí sinh tiếp theo nghênh chiến,."

Doãn Tang gật đầu, liếc nhìn danh sách rồi nhướng mày.
« Chương TrướcChương Tiếp »