Chương 12: Mất khống chế

Gần câu lạc bộ là khu đại sứ quán, xe vừa đi vào một con đường hẹp, Thẩm Phong ngồi thẳng lưng, nói: “Tiểu Lâm, cậu có thể tan làm rồi.”

Tiểu Lâm bị đuổi ra khỏi xe, chuyện này không hỏi cũng biết. Trước khi cửa đóng chặt, cậu nghe thấy giọng nói của Doãn Tang: “Thẩm Phong, bỏ tay ra, người anh toàn mùi rượu, đừng dí sát mặt em như thế.”

Tiểu Lâm ngơ ngác nhìn bầu trời. Mùa đông, cảnh sắc hoang tàn, tâm trạng của một kẻ độc thân như cậu ta lại càng tồi tệ.

Thẩm Phong nhoài người qua, nửa thân trên như đang che lấy Doãn Tang, đầu tựa vào cổ cô, sốt ruột khám phá cô. Cô bị vây vào một góc, thở khó nhọc, vặn vẹo không ngừng.

“Đừng cử động.” Anh thở hổn hển, đột nhiên nói: “Em gầy quá.”

Giọng nói ở ngay bên tai cô, rất nhẹ, giống như đang thì thầm.

Doãn Tang sững người một lúc, đầu và cổ anh dán chặt vào cô hơn, sau đó anh kéo cổ áo len của cô xuống, hôn lên đó.

Bàn tay anh bao bọc lấy cô, siết chặt: "Không sao đâu."

Cô run rẩy nói: “Anh mượn rượu làm bậy phải không?”

Anh thẳng người dậy, đối diện với cô, chóp mũi gần như chạm vào nhau, nhìn chằm chằm vào cô, "Lần này chúng ta thay đổi không khí một chút."

Trong xe tối om, anh ở quá gần nên cô không thể nhìn thẳng vào mắt anh. Doãn Tang còn đang nghĩ xem ý anh là thay đổi cái gì thì môi anh đã dán tới.

Thẩm Phong hôn cô rất vội, mυ"ŧ chặt môi dưới của cô, day nhẹ, sau đó lại trút xuống những nụ hôn ngắn.

Lần đầu tiên họ hôn nhau, Doãn Tang đã không tiếc lời khen ngợi Thẩm Phong.

Doãn Tang rất thích đôi môi của anh, từ cảm giác cho đến hình dáng đôi môi, cô đều thích, tất nhiên, cô cũng thích cơ thể của anh, không quá mập cũng không quá gầy, chỉ đơn giản là khỏe khoắn và rắn chắc, mang theo sự cuồng dã của đàn ông, tất cả đều khiến cô bị mê hoặc.

Mọi thứ của Thẩm Phong đều đúng với tiêu chuẩn cô đề ra, vì vậy chỉ cần anh chủ động, Doãn Tang liền giương cờ trắng đầu hàng.

Lần đầu tiên họ hôn nhau là trong phòng làm việc.

Thẩm Phong đang chép phạt nội quy của gia đình, Doãn Tang được ông nội nhờ giám sát anh. Lúc ấy Thẩm Phong mặc áo sơ mi trắng và quần kaki, anh vừa tắm xong nên tóc vẫn hơi ướt, tay áo anh xắn lên để lộ ống tay rắn chắc, lộ rõ đường tĩnh mạch.

“Mang cho tôi ly nước.” Anh nói.

Khi đó Doãn Tang đã lâu không đến nhà lớn, hai người cũng ít có cơ hội nói chuyện với nhau, mặc dù trong lòng không phục, cô vẫn đi lấy cho anh ly nước.

“Cảm ơn.” Anh nhấp một ngụm rồi đặt ly sang một bên mà không ngẩng đầu lên.

Doãn Tang tựa người vào bàn, bình tĩnh nói: "Anh đang cảm ơn ai?"

Thẩm Phong sau đó nhìn cô, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của cô trong hai giây rồi nói: "Cảm ơn."

Nói xong lại cúi đầu viết. Doãn Tang nhếch môi cười: “Em vừa mới kiểm tra nhiệt độ ly nước.”

Quả nhiên, anh lại ngẩng đầu lên, cau mày nhìn ly nước, rồi nhìn cô, “Em uống rồi à?” Anh đặt bút xuống, quay người đứng đối diện với cô, cúi đầu nhìn cô.

Sự ghê tởm gần như tràn ra khỏi mắt anh.

Lúc này cô chỉ vừa cao tới ngực anh, cố nín cười, lặng lẽ nhìn lại, không dời mắt. Sau đó, cô kiễng chân, đưa tay móc lấy cổ anh, dán môi tới.

“Cảm giác khá tốt.” Sau nụ hôn nhẹ nhàng, Doãn Tang vẫn ôm cổ anh, nhỏ giọng nói.

Khi đó, cô nói tiếng phổ thông không sõi lắm, biết lưỡi mình dẹt nên cô cố gắng phát âm tròn vành rõ chữ nhất có thể. Thực ra cô còn muốn nói nhiều hơn nhưng lại quyết định ngậm miệng, chỉ tự mình cảm thán: môi Thẩm Phong tuyệt thật.

Ngày đó, Doãn Tang 15 tuổi cưỡng hôn Thẩm Phong 20 tuổi.

Sau đó cô lấy nội quy gia đình do Thẩm Phong chép phạt mang đi, không quay đầu lại nhìn anh một lần.

Thật ra là vì cô sợ hãi.

Từ đó Thẩm Phong và cô không còn tiếp xúc nữa, cho đến đêm đó.

"Cảm giác khá tốt."

Giọng Thẩm Phong vang lên bên tai cô.

Doãn Tang bối rối mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt nửa say nửa tỉnh của Thẩm Phong. Anh nhìn Doãn Tang, ánh mắt có chút tự hào.

Cô nhẹ nhàng ậm ừ: “Thân thể vẫn rất thật thà."

Vai Doãn Tang hơi rụt lại, không biết lúc này có nên chọc giận Thẩm Phong hay không. Thẩm Phong tiến lại gần cô. Doãn Tang vô thức nghiêng người sang một bên, tay trượt vào mép ghế, anh nhanh tay chụp lấy cổ tay cô.

Toàn bộ cả xe rung chuyển.

"Binh binh,” tiếng ai đó gõ cửa, là nhân viên công vụ.

"Chỗ này không cho phép đậu xe."

Doãn Tang quay người nhìn, là một nhân viên bảo vệ của đại sứ quán. Thẩm Phong mỉm cười kéo Doãn Tang nằm trên ngực anh. Cô đẩy anh ra với ánh mắt hằn học, mặt nóng bừng vì xấu hổ.

Cô mở cửa bước xuống xe, nói xin lỗi rồi đi lên phía trước, ngồi vào ghế lái rồi lái đi.

Nhìn qua gương chiếu hậu, cô thấy anh vẫn đang cười. Thẩm Phong nhìn cô, nói: “Sao em lại căng thẳng?”

Anh còn mặt dày mà hỏi cô.

Doãn Tang không hề nhượng bộ: “Sợ "độ bền bỉ" của ai đó bị đặt dấu chấm hỏi thôi mà.”

Từ lúc đậu xe cho tới lúc bị đuổi đi chỉ khoảng 15 phút, như vậy từ bên ngoài nhìn vào, có vẻ sức bền của ai đó không ổn lắm.

Doãn Tang mỉm cười, lần này lại cãi thắng anh rồi.

Về tới Ngũ Đào Viên, Doãn Tang đỡ Thẩm Phong đi vào, quán cà phê đang chuẩn bị đóng cửa.

“Em không định đến giúp một tay à?"

Mễ Thụy vội vàng chạy tới giúp đỡ. Vừa chạm vào cánh tay Thẩm Phong, anh đã hất tay cô bé ra, mắt nhìn chằm chằm hai người trước mặt.

Cả người Thẩm Phong như treo trên người Doãn Tang, Mễ Thụy cúi đầu cười khúc khích, "Khách hàng gọi, em đi nhé."

“Này!” Doãn Tang hét lên, khiến vài người khác tò mò nhìn sang bên này.

Trên đường đi anh vẫn ổn, nhưng khi cô thông báo sắp đến nhà thì anh gần như không trả lời nữa, chỉ nghe tiếng anh thở đều đều.

Doãn Tang bước xuống xe và nhận được tin nhắn của Tiểu Lâm trước khi vào cửa hàng.

"Bà chủ, tối nay sếp uống không nhiều, chỉ là rượu pha chế nên dễ say hơn bình thường, xin lỗi vì đã làm phiền chị."

...

Cô quay lại, kéo anh ra khỏi xe.

Cuối cùng cũng đến được phòng, cánh tay của Doãn Tang mỏi nhừ, cô đẩy anh nằm xuống giường, sau đó nằm cạnh anh thở dốc.

Nằm nghỉ ngơi một lúc, cô định đứng dậy đi vệ sinh thì thấy anh còn chưa cởi giày nên quay lại cởi cho anh, hai má cô đỏ bừng, có lẽ do vừa mệt vừa nóng.

"Thực sự coi mình như tổ tông mà bắt người ta hầu hạ như vậy à." Cô vừa nói vừa quỳ bên giường cởϊ áσ khoác cho anh.

Một tay giơ lên, tay còn lại kéo áo anh, nhưng trọng lượng của anh lớn hơn cô quá nhiều, Doãn Tang đi vòng qua phía bên kia, định thử kéo từ hướng này thì mất đà, suýt té nhào khỏi giường. Cổ tay cô bỗng bị siết chặt, Thẩm Phong chồm người dậy, dùng tay trái đè cô xuống giường, cô nằm ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt anh rõ ràng không hề say.

Cô bị lừa rồi.

Doãn Tang định nhấc chân đá anh nhưng bị anh khống chế gọn ghẽ. Chuỗi động tác của anh hoàn toàn chứng tỏ anh không hề say chút nào.

Anh vén váy cô lên, không vội cởi ra mà chầm chậm kéo nó lên, sự kí©h thí©ɧ dường như bị kéo căng.

Doãn Tang không thích điều này, cảm giác như hai người đang lén lút nɠɵạı ŧìиɧ: "Thẩm Phong, anh sao vậy?"

Anh cúi người, dùng miệng mình không cho cô nói thêm.

Bàn tay anh thăm dò phía dưới, xoa nắn nhẹ nhàng, sau đó lại vuốt ve nơi nhạy cảm, động tác lặp đi lặp lại một cách từ tốn.

Bụng Doãn Tang co lại.

“Thân thể của ai thành thật hơn?” Anh ngẩng đầu hỏi, nhưng Doãn Tang không thể mở mắt được nữa, môi cô hé ra, hơi thở gấp gáp như mời gọi.

Khóe miệng cô ẩm ướt.

Thẩm Phong dừng tay cởϊ qυầи áo cô, Doãn Tang phối hợp rất tốt, cô cong người cởi nút áo của anh, sau đó khẽ hôn lên yết hầu của anh.

Thẩm Phong hưng phấn, bàn tay bóp eo cô mạnh đến mức Doãn Tang rên lên vì đau, anh nhoài người nuốt chửng tiếng kêu kia.

Lần này không có ai thắng ai thua, cả hai người đều thiếu kiên nhẫn. Sau khi giải quyết được rào cản cuối cùng, Thẩm Phong lùi lại, nắm lấy eo cô, thẳng thắn xâm nhập. Từng ngón chân của Doãn Tang co quắp, cô túm chặt tấm khăn trải giường.

Doãn Tang không thể kiềm chế, tiếng rêи ɾỉ bật ra khỏi miệng: "Đeo bao!"

Thẩm Phong dường như không chú ý, anh chăm chỉ với tiết tấu của chính mình.

Không đợi cô phản ứng, anh xoay người ôm eo cô, một tay cô ôm chặt lấy anh để tìm chỗ dựa, mỗi lần Doãn Tang không chịu nổi mà ngã xuống giường, Thẩm Phong lại đưa tay kéo cô dính chặt vào mình.

Khi Doãn Tang bị anh làm cho thở dốc, anh mới lật cô lại và nói: “Tổ tông của anh cũng là tổ tông của em.”

Nói xong, Thẩm Phong dừng lại.

Doãn Tang thực sự chưng hửng, rõ ràng là cô sắp lêи đỉиɦ, vậy mà Thẩm Phong lại không tiếp tục, anh bỗng nhiên thả chậm tiết tấu, vờn cô như vờn một con mồi, gần như đẩy cô đứng chênh vênh ở vách núi.

Với chút sức lực cuối cùng, cô vòng tay qua cổ anh, đưa lưỡi rà dọc tai anh, khẽ cắn dái tai anh, sau đó lại nhón người hôn lên cổ anh. Nhiều năm hầu hạ "tổ tông" này, cô không nhiều thì ít có thể đọc được ham muốn của anh.

Quả nhiên, Thẩm Phong thấp giọng chửi thề, cô không nghe rõ anh nói gì, bởi vì cơn cuồng nộ của anh làm cô không còn tỉnh táo để suy nghĩ điều gì khác. Cảm giác run rẩy gần như co giật kéo đến, ở giây phút cuối cùng, cô cảm thấy toàn bộ móng tay ngắn ngủi của mình đang cắm vào da thịt Thẩm Phong.

Trước khi Doãn Tang chìm vào giấc ngủ, cô thầm tính toán ngày mai phải nhớ uống thuốc, còn suy tính xem có cách nào chế ra cái máy đeo bαo ©αo sυ tự động để không xảy ra "tai nạn" như hôm nay không.

Xuất sắc, ý tưởng này nên được viết thành sách.

Đây là lần thứ hai cô và Thẩm Phong làʍ t̠ìиɦ mà không dùng bαo ©αo sυ. Lần trước là lần đầu tiên hai người làm chuyện đó.

Lịch sử lặp lại, lần đó Thẩm Phong uống say, nhưng điểm khác biệt là lúc đó cô cũng say.

Hôm đó là sinh nhật ông cụ, Thẩm Phong vội vàng từ Mỹ về dự tiệc mừng thọ, Doãn Tang cũng đến chung vui, hai người uống hết ly này đến ly khác.

Mẹ Thẩm muốn ngăn cản nhưng ông cụ lại cho phép: "Cũng sắp tốt nghiệp rồi, vui thì uống đi, sẽ không có vấn đề gì đâu."

Doãn Tang muốn uống rượu, nhưng cô cũng muốn khống chế bản thân, không cho phép người khác nhìn ra mình đang say.

Thẩm Phong đã dạy cô điều này.

Trong bữa tiệc tri ân năm cuối cấp, cô say khướt, anh được cử đến đón cô. Suốt chặng đường về, anh cằn nhằn cô không ngừng, nói rất nhiều đạo lý, nhưng đó là điều duy nhất Doãn Tang còn giữ trong đầu.

“Nếu em sợ mọi người nói mình không hoà đồng thì cứ việc uống, nhưng phải có chừng mực, có thể hành động giống như mình đang say dù sự thực là em không hề say."

Anh luôn khôn ngoan và tỉnh táo, nếu anh muốn lừa cô thì dễ như trở bàn tay, nhưng mà, Thẩm Phong không thèm làm vậy.

Đêm đó, cô đúng là giả vờ say, nhón chân hôn anh, còn táo bạo cầm tay anh áp vào trong áo mình.

Đêm đó, có lẽ anh say thật, không hề kháng cự, vội vã đẩy cô xuống giường.

Mọi việc diễn ra đúng như kế hoạch, một nam một nữ, quấn quýt bên nhau, say sưa làʍ t̠ìиɦ.

Ngày hôm sau, Thẩm Phong đi tắm rồi bước ra nhìn cô.

Anh ngồi ở mép giường, nói: “Chúng ta lấy nhau đi.”

Doãn Tang không thể nhớ nổi phản ứng của mình lúc đó. Có lẽ khi đó quá kinh ngạc, bây giờ nghĩ lại chỉ cảm thấy vô cùng mờ nhạt.

Doãn Tang cười: “Anh rảnh lắm à, đùa gì thế?”

“Em không thích anh à?” Thẩm Phong hỏi: “Không thích tại sao lại quyến rũ anh?”

"Tại anh dễ bị dụ thôi, chỉ là tình một đêm, có cần nghiêm trọng vậy không? Chẳng lẽ do em cướp đi trinh tiết của anh à?"

Thẩm Phong nheo mắt nhìn lên khăn trải giường, ngoài sự lộn xộn tuyệt nhiên không có dấu vết gì khác.

Vết đỏ kia không hề xuất hiện.