Buổi tối hôm ấy, Gia Lâm trở về nhà, ngồi một mình trong phòng khách, anh đeo đôi kính màu bạc như một vị thầy giáo tri thức. Một tay đưa ly lên miệng uống trà, một tay cầm điều khiển bật màn hình TV trước mặt. Đầu dựa trên chiếc ghế salon sang trọng, khuôn mặt bình thản nhìn vào màn hình đón nhận tin tức về mình và Mạn Xuân.
Sau khi quay được đoạn phim và những hình ảnh ở sân bay, phóng viên đã phát tán ngay sau đó, tin tức đã trở thành tâm điểm của tối nay, cả nước giống như một siêu bão quét ngang qua. Chưa bao giờ độc giả lại đón nhận tin tức nhiều và nhanh đến như vậy. Bởi lẽ đây là lần đầu tiên trong lịch sử, đời tư của nhà tài phiệt Đặng Gia Lâm mới được công chúng biết đến, hình ảnh người phụ nữ bí ẩn của tỷ phú bấy lâu nay luôn thắc mắc trong sự tò mò của độc giả, cuối cùng cũng đã xuất đầu lộ diện. Xem xong, tâm trí anh nghĩ ngay đến Văn Trường. Liên tưởng anh ta đang khó chịu vì tin tức này khiến anh bật cười. Mặc dù tiếng cười rất nhỏ và nhẹ nhàng, nhưng thực chất trong ánh mắt Gia Lâm đang nhìn xa xăm, dường như âm mưu lợi dụng truyền thông nhằm cố tình công kích.
Hai con mắt Tiểu Đào cứ liên tục nhìn ngang dọc, miệng trầm trồ qua các giang nội thất bên trong căn nhà. Tiểu Đào chẳng thèm nghe Minh Hoàng đang nhắc nhở cái gì cả. Lúc này chỉ muốn được bay chạy quanh tất cả các phòng, hai tay đang chấp lại ao ước mình là một nàng công chúa và sống trong dinh thự tuyệt đẹp với một chàng thiếu gia đẹp trai, hạnh phúc bên nhau đến suốt cuộc đời. Thầm hi vọng chẳng được bao lâu, một cánh tay quơ qua quơ lại trước mặt đưa cô trở về với hiện tại.
“ Mơ tưởng đủ chưa, cô bị gì vậy?, nãy giờ tôi nói cô có nghe không thế “, Minh Hoàng bực mình chống nạnh nhìn cô.
Tiểu Đào mềm như một cọng bún, thỏ thẻ trả lời: “ Đâu có, tôi vẫn nghe mà, chỉ là lần đầu tiên tôi mới được bước vào căn nhà sang trọng như thế”. Trong đầu cô giờ đây là sự nhẫn nhịn, cô trách thầm bản thân mình hồi sáng không đá cho anh ta thêm vài cái nữa, để giờ đây phải ân hận như thế này.
Càng nói khuôn mặt cô càng giả nai ngây thơ đến tội nghiệp, nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt ân hận của Tiểu Đào, anh cũng chẳng lỡ mắng thêm câu nào, nhẹ nhàng căn dặn:
“ Từ nay, cô sẽ là quản gia của căn nhà này, ban ngày có 4 người giúp việc làm công việc của họ, công việc của cô là đôn đốc, chỉ bảo họ làm việc đúng nhiệm vụ của mình, ban đêm thì tự do thoải mái hơn, cô có thể đi đâu tùy thích, nhưng khi có ông chủ có mặt ở nhà thì cô cũng phải vậy, buổi tối chỉ có cô và ông chủ thôi, cố gắng lên, đã nhớ rõ chưa? “.
“ Ah quên, còn nửa “, Minh Hoàng tiếp tục nói:
“ Sáng sớm 5 giờ, cô phải thức dậy pha cà phê và nấu bửa sáng cho ông chủ, tuyệt đối đừng quên mỗi ngày đều phải như vậy “.
Anh ta ngân nga một tràng giang đại hải, cô nghe muốn cái đầu lắc lư theo, mắt chăm chú nhìn mà hoa cả tai, chóng hết cả mặt. Nhưng đến khi nghe Minh Hoàng nhắc đến tiền lương năm mươi triệu một tháng, thì tai cô nghe rất nhanh, ánh mắt cũng tập trung vượt mức cần thiết, đôi môi trở nên lập bập khó diễn tả thành lời:
“Cái gì, năm mươi triệu?, anh nói thật chứ? ”.
“Cô có biết cô đang giúp việc cho ai không vậy, hừ ”. Ánh mắt anh ta nghiêm nghị nói, là cô biết không phải đùa rồi.
Vậy là từ nay cô sẽ có nhiều tiền làm những gì cô thích, cô có thể dư được một khối tiền để mua thêm vài bộ quần áo mới, mua quần áo cho Thùy Dương và mẹ Vân ở mái ấm. Mua thêm cho mấy đứa nhỏ đồ dùng học tập, nghĩ đi nghĩ lại vẫn còn dư rất nhiều tiền”. Trong lòng đang cảm giác sướиɠ run cả lên, cô mong rằng đây không phải là giấc mơ để ngày mai mở mắt mọi chuyện vẫn như cũ. Không, cuộc đời cô, Phương Tiểu Đào hôm nay sẽ bước sang trang mới, một động lực mạnh mẽ giúp cô hiên ngang bước đi trong niềm vui tột cùng.