Ngồi trong xe chờ đợi trận đấu kết thúc gần hai tiếng đồng hồ, tên cận vệ hiếu kỳ nhìn lão Minh nói:
“ Anh Minh, anh không thấy kỳ lạ sao?”
“ Kì lạ gì?” Lão Minh nhíu mày khó hiểu nhìn qua.
“ Thì sếp Việt đó, lúc mới nhìn thấy người phụ nữ này đang ngũ, anh Việt hình như đã thích rồi.”
Lão Minh nghe vậy buồn cười, lấy tay cốc đầu tên cận vệ:
“ Cậu bị ngốc à, cái đó gọi là tiếng sét ái tình đấy. Chưa yêu ai thì nên tập cách yêu đi.”
Tên cận vệ ôm đầu xoa nhăn mặt, lập tức phản bác lại: “ Không phải anh cũng chưa có người yêu à.”
“ Cái gì?”.
“ Cậu mới nói cái gì?”. Lão Minh nghe xong, khuôn mặt tức giận đỏ bừng bừng, ánh mắt sắc lẹm như muốn ăn tươi nuốt sống tên cận vệ, đây là một trong những nỗi đau mà khiến lão không muốn ai nhắc đến.
Tên cận vệ cảm giác được mình chọc phải ong vò vẽ, liền mở miệng cầu xin:
“ Anh Minh tha mạng, em lỡ lời.”
Lão “ Hừ” một tiếng, liếc nhìn ba tên cận vệ còn lại. Bọn họ ngay lập tức hiểu ý, liền kéo tên kia về phía sau ghế hành quyết.
“ Bụp, bụp. A..A..”
“ Nhẹ tay, đồng nghiệp A, A nhẹ tay thôi.” Tên cận vệ đau đớn giơ tay cầu xin.
Nhìn thấy màn này khiến tâm trạng lão vui vẻ trở lại, ra hiệu cho mấy tên đó dừng lại.
“ Thôi được rồi, dừng tay đi.”
Lão quay đầu mỉm cười nói: “ Có muốn nghe vì sao mà sếp các cậu thích cô gái đó nhanh như vậy không?”
Mấy tên cận vệ nghe xong hoang mang không hiểu, nhưng đυ.ng đến chuyện của vị sếp tài giỏi của mình thì vội vàng đồng thanh đáp:
“ Có.”
“ Anh Minh nói đi anh.”
“ Vì sao thế?”. Bốn tên thay nhau mở miệng nhìn lão hết sức tò mò. Ngay cả tên cận vệ vừa bị đánh xong cũng chẳng còn đau đớn gì nửa, hướng mắt nhìn về phía lão chờ đợi câu trả lời.
“ Các cậu thật là nhiều chuyện a.”
“ Anh đừng có úp úp mở mở nửa, nói đi anh.”. Bốn tên cận vệ chồm người đến bên cạnh lão thúc dục.
Lão Minh thấy thế thở dài:
“ Thôi được rồi, vì đây là chuyện cá nhân của thằng em tôi, nên tôi thu mỗi người năm triệu, coi như tôi bán thằng em tôi một lần vậy.”. Nói xong lão xòe tay ra cười khặc khặc.
“ Ặc, lão khốn kiếp.”
“ Sao không ăn cướp luôn đi.”.
“ Khốn nạn, lần nào cũng thế.”. Những tiếng lầm bầm trong miệng từ mấy tên cận vệ, bọn hắn chữi rủa lão có một chiêu xài hoài, cũng thừa biết lão bán em lão đâu chỉ một lần.
“ Không muốn nghe thì thôi vậy, có lòng tốt vậy mà.”. Lão tỏ vẻ tiếc hận không muốn nói nửa.
“ Đừng mà anh Minh, tụi em đưa tiền là được chứ gì.”. Bốn tên cận vệ cắn răng nhìn nhau, từng người xòe tiền đưa cho lão.
Nhận được tiền, trong lòng lão vui như mở hội, cái này gọi là làm giàu mọi lúc mọi nơi, sau đó lão phục hồi lại tinh thần, mỉm cười nhìn bốn tên cận vệ:
“ Có biết Tập Đoàn Trần Thái không?”
“ Hình như chủ tập đoàn này cũng quen biết với ông bà chủ chúng ta.”
Lão gật đầu trước câu trả lời này rồi bùi ngùi kể lại:
“ Đừng nói là quen biết mà còn là rất thân nửa là khác. Chuyện này xảy ra từ rất là lâu rồi.”