Tione Tower một trong những tòa nhà nỗi tiếng bật nhất thành phố, không chỉ nổi bật ở độ cao 64 tầng, bề rộng diện tích ôm trọn gần nửa ven sông, mà nó còn nổi bật ở phong cách thiết kế hoành tráng, hiện đại, bề dày thương hiệu nỗi tiếng bao quát các ngành nghề rộng lớn trên thế giới. Tòa nhà này chính là công ty mẹ, trung tâm điều phối và quản lý các chi nhánh công ty con tại các quốc gia. Góp phần đưa quận 2 trở thành khu đắc địa cao cấp với hàng loạt tổ hợp dự án mọc lên san sát nhau như các vệ tinh bao quanh.
Tại tầng 62 Tione Tower.
Có một sự khác biệt so với các tầng còn lại, ở tầng cao nhất này chỉ duy nhất có một căn phòng rộng lớn. Đó chính là phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Tione.
Trong không gian yên tĩnh, Gia Lâm mặc chiếu áo sơ mi màu trắng, được đính trên cỗ áo hình logo chữ T bắt mắt, anh ngồi phân tích các văn bản báo cáo vừa mới họp triển khai sáng nay. Ánh mắt tập trung dường như không bỏ sót một chi tiết nào, chỉ cần đảo qua các số liệu thống kê cũng đủ cho anh biết có vấn đề tồn tại hay là bất cập.
Trên thương trường Gia Lâm là một con người cực kỳ giỏi và quyết đoán, nhưng trong tình yêu anh lại là kẻ tay trắng. Không chinh phục được người mình yêu, không thể bày tỏ hết cảm xúc cho người mình yêu biết, chỉ đành ngậm ngùi nhìn cô ấy yêu người đàn ông khác. Nỗi đau ấy cứ tồn tại trải qua nhiều năm, tạo nên tính cách một Gia Lâm thâm trầm, dần dần trở nên khô khốc xem thường phụ nữ. Nhưng hôm nay, tất cả mọi thứ đã xoay đổi chiều, nỗi đau ấy bây giờ được thay thế bằng một niềm tin mãnh liệt, một hi vọng mới bắt đầu nhen nhói xâm chiếm trong tim anh, vì anh biết.
“ Mạn Xuân đã trở về “.
“Bíp”. Toàn bộ bức tường bên cạnh Gia Lâm đồng bộ phát sáng, dần dần chuyển thành cái màn hình hiện lên khuôn mặt của người phụ nữ, anh quay mặt qua nghe thư ký Phương Nghi thông báo:
“ Thưa sếp, anh Hoàng đang đứng chờ trước cửa”.
“ Vào đi”.
“ Dạ vâng”, cô nhẹ nhàng đáp lời rồi tắt hệ thống liên lạc.
Không lâu sau, trợ lý Hoàng đi vào trước mặt Gia Lâm vội vàng nói:
“ Sếp, em đã liên hệ cô Thái chiều nay anh đến nhà rồi, cô ấy tỏ ra rất vui và dặn anh đến sớm một chút”.
“ Uh, tôi biết rồi “. Gia lâm trả lời với khuôn mặt hơi mệt mõi, hai tay đưa lên vận động sau quãng thời gian làm việc, anh bước ra đi thẳng tới khu vực phòng khách. Tay cầm ly trà, vừa uống vừa xoay xoay thưởng thức. Minh Hoàng ngồi xuống đối diện, rút ra tập hồ sơ rồi đưa cho Gia Lâm:
“ Đây là hồ sơ của Tiểu Đào đã được xác minh, cô ấy đúng là trẻ mồ côi tại mái ấm tình thương Thiện Đàn, những thông tin trong sơ yếu lý lịch của cô ấy cũng hoàn toàn chính xác”.
“ Trước khi làm công việc giúp việc hiện tại, thì cô ấy đúng là đã từng đi làm những việc khác, bao gồm phụ bếp ở nhà hàng, tiệm giặc ũi, quản lý tiệm bánh. Tất cả đều được ghi lại chi tiết trong hồ sơ “. Lúc Gia Lâm giao xác minh, Minh Hoàng cảm thấy ngạc nhiên khó hiểu: “ Gia Lâm muốn anh làm việc này để làm gì, tò mò để ý cô ta à? ”, theo như anh biết thì chưa hề có người giúp việc nào phải xác minh kỹ đến hai lần như thế này.
“ Sếp thấy thế nào “. Minh Hoàng trêu trọc hỏi xem thử biểu hiện của Gia Lâm.
“ Thế nào là thế nào”. Gia Lâm đang đọc hồ sơ, liếc mắt lên đáp trả, anh còn không hiểu ý mà Minh Hoàng muốn hỏi.
“ Thì người giúp việc mới đó “. Dễ gì mới bắt được điểm yếu của sếp mình, Minh Hoàng tiếp tục hỏi nhây.
“ Chú mày muốn hỏi anh, tại sao lại bắt xác minh lại chứ gì?”
“ Hì hì”. Minh Hoàng cười tươi nhìn Gia Lâm, thầm mắng: “ Đúng là không qua mặt được cáo già”.
Gia Lâm khẽ cười nói ngắn gọn: “ Thật ra sáng nay cảm thấy đồ ăn nấu rất ngon, rất hợp khẩu vị, muốn tìm hiểu xem nguyên do thôi ”.
“ Ồ”. Minh Hoàng bất ngờ, không nghĩ: “ Tiểu Đào lại giỏi như vậy, để được sếp mình khen không phải là điều dễ dàng đâu”. Nói về độ khó thì anh nghĩ Gia Lâm đúng là số một, để có thể tuyển được con bé Tình về làm việc, thì trước đó anh ta đuổi việc không biết bao nhiêu đầu bếp rồi. Thoát ra dòng suy nghĩ, khuôn mặt Minh Hoàng bất giác trở nên nghiêm túc nhìn thẳng Gia Lâm:
“ Sếp, em có chuyện muốn nói”.
“ Chuyện gì, lại xin chuyện trừ lương đúng không”.
“ Khà khà, ủa sao sếp biết hay vậy “. Nhận thấy mình bị bắt bài, anh cười huề.
Gia Lâm cười như không cưởi rồi gật đầu lấy tay xua đuổi, tâm trạng anh bây giờ đang khá hưng phất, anh đếm từng giây từng phút để chuẩn bị đến nhà Mạn Xuân, hơi đâu quan tâm đến chuyện khác. Minh Hoàng thấy vậy hiểu ý bắn nhanh khỏi tầm mắt, sợ sếp đổi ý thì hao tổn công sức nãy giờ. Bước ra khỏi phòng Minh Hoàng vui vẻ đi đến trước mặt Phương Nghi.
“ Nghi ăn gì không anh mời “. Phương Nghi nhìn về phía Minh Hoàng, đang tính đồng ý, rồi lại thở dài trả lời:
“ Thôi, em không ăn đâu, hôm trước hai anh em mình ăn trong giờ làm việc, bị sếp chữi cho một tăng vuốt mặt không kịp không nhớ à”.
Minh Hoàng nghe vậy mỉm cười, chống hai tay trên bàn làm việc của cô, cúi xuống nhìn đối diện nói đầy vẻ tự hào:
“ Nhưng hôm nay lại khác “. Phương Nghi nghe vậy thì bổng giật mình nhớ ra điều gì, sau đó hỏi ngược lại:
“ Bửa trước em nghe lão Trương kể, người yêu sếp vừa trở về là thật à”.
Minh Hoàng nhướng mày đáp ngắn gọn: “ Chuẩn”
Phương Nghi nghe vậy như nở hoa trong lòng, khuôn mặt xinh đẹp cười híp cả mắt lại, cô chồm người tới áp sát khuôn mặt Minh Hoàng, cả hai cùng thì thào:
“ Pizza, pizza hí hí “.