Chương 8: Hết

*****

... Trở về thực tại...

I’m stand alone in the darkness

The winter of my life came so fast

Memories go back to childhood

Today I still recall

...

I’m still there everywhere

I’m the dust in the wind

I’m the star in the Northern sky

I never stay anywhere

I’m the wind in the tress

...

Will you wait for me forever?

Tôi đứng một mình trong màn đêm lạnh lẽo

Mùa đông của cuộc đời tôi đến nhanh làm sao

Và kí ức thời ấu thơ lại hiện về trong tôi

Cho đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ

...

Tôi vẫn ở bên dù bất cứ nơi đâu

Tôi sẽ là hạt bụi bay theo gió

Tôi sẽ là ngôi sao trên bầu trời phương Bắc

Tôi sẽ không bao giờ dừng chân ở một nơi nào đó

Tôi sẽ là ngọn gió thổi qua các nhành cây

...

Em sẽ mãi đợi tôi chứ?

[Trích lời bài hát “Forever” – Stratovarius]

Tiếng chuông điện thoại reo, đánh thức Minh Hoàng ra khỏi giấc mơ dài đêm qua. Trên khéo mi anh vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt. Anh đưa tay tìm kiếm chiếc điện thoại. Áp điện thoại vào tai nhưng anh không nói gì, chờ đầu dây bên kia mở lời trước.

– Alo, Minh Hoàng à? Tao, Lâm Phong đây! – Một giọng nói người đàn ông cất lên.

– Ừ! Rất lâu rồi không gặp mày. – Minh Hoàng đáp lại bằng một chất giọng khàn, chứa đựng sự mệt mỏi.

– Mày không quên hôm nay là ngày gì chứ? – Giọng nói Lâm Phong bỗng trở nên xa xăm.

Một hồi im lặng thật lâu, tưởng chừng thời gian tắc nghẽn.

– Tao... không quên!

– Vậy chút nữa gặp mày ở nơi đó!

Cúp máy! Minh Hoàng đứng lên, đi tới phòng ngủ rồi tùy tiện tìm một bộ quần áo. Đứng trước gương, anh nhìn thấy khuôn mặt hốc hác, đôi môi nứt nẻ và cả đôi mắt thiếu sức sống của mình. Nhưng anh chỉ bật cười, cười nhạo chính mình. “Đã bảy năm kể từ khi cô ấy rời bỏ tôi để đến với thế giới khác, tôi không biết bản thân mình đã sống như thế nào trong suốt khoảng thời gian dài như vậy. Tôi chỉ biết rằng từng ngày trôi qua đối với tôi thật dài và vô nghĩ. Cái gì đã đi đến hồi kết cũng không thể nào quay ngược để viết lại từ đầu. Câu chuyện của tôi cũng vậy, tôi đã không thể thay đổi điều gì được nữa. Vì vậy mà cảm giác đau đớn và hối hận luôn âm ỉ trong trái tim tôi. Những kí ức ấy dù có đau khổ đến nhường nào nhưng tôi không bao giờ dám lãng quên, bởi vì đó là những thứ duy nhất mà cô ấy để lại cho tôi.”

Thay quần áo xong, Minh Hoàng bước ra khỏi phòng, nhìn khắp căn nhà chỉ còn lại đống tàn thuốc là và những mảnh sành vỡ vụn vì sự đập phá ngày hôm qua. Rồi đi qua căn bếp, anh chợt khựng lại, nhìn vào đó, hình ảnh của Phương Nhi lại thoắt ẩn thoắt hiện ở nơi đó. Nhớ lại cô gái đã làm chiếc bánh sinh nhật lần thứ 18 tặng cho anh, rồi cả câu nói chữa cháy của cô khi sản phẩm của mình không hoàn hảo: “Đồ ngốc, chiếc bánh của tôi không bị méo mà là nó có hình elip.”. Minh Hoàng bật cười, một nụ cười của hồi tưởng mang theo hạnh phúc hay một nụ cười của hiện tại mang theo chua xót?

Rời khỏi nhà, Minh Hoàng đi tới cửa hàng hoa bằng một chiếc BMW.

– Bán cho tôi một bó hoa cúc trắng!

Và đi tiếp đến một nơi, nơi mà anh và Lâm Phong sẽ cùng đi tới.

Men theo đường quốc lộ, rồi rẽ vào một con đường nhỏ hẹp và vắng vẻ. Đi một quãng khá xa rồi Minh Hoàng đỗ xe lại, nơi đây là một nghĩa trang nằm ở ngoại thành. Anh thấy Lâm Phong đã đứng ở bên kia đường từ lâu. Hai người đều nở một nụ cười, nụ cười của những người bạn lâu năm gặp lại nhau. Minh Hoàng bước tới, nói với Lâm Phong:

– Về từ khi nào vậy?

– Mới hôm qua thôi! – Lâm Phong nói. Kể từ khi Phương Nhi mất, Lâm Phong đã ra nước ngoài du học theo nguyện vọng của cha mẹ.

– Mày không khác xưa là mấy! – Minh Hoàng cười, một nụ cười nhợt nhạt.

– Còn mày thì... khác trước quá nhiều! – Giọng Lâm Phong trầm buồn.

Minh Hoàng ngừng cười, anh vẫn luôn nhìn vô định về phía trước.

– Tao còn có thể như trước được nữa sao? – Nỗi buồn man mác chợt ùa đến trong lòng.

Lâm Phong im lặng một lúc, rồi lại nói:

– Đi thôi, tao muốn đến thăm cô ấy!

Hai người đàn ông cùng nhau sánh bước, đi bộ một đoạn đường dài, Minh Hoàng và Lâm Phong dừng chân lại trước một ngôi mộ. Cả hai cùng đặt bó hoa xuống trước ngôi mộ. Trùng hợp thay hai người đều đem đến cho Phương Nhi hoa cúc trắng. Lâm Phong cúi xuống, phủi sạch đi bụi bẩn trên ngôi mộ và nhổ những cây cỏ dại xung quanh đó. Vừa làm những công việc này, anh vừa cất tiếng nói:

– Đã bảy năm rồi, cậu ở phương trời nơi ấy có tốt không? Ở đây mọi người vẫn sống rất tốt. – Lâm Phong nói rất nhẹ nhàng, chất giọng mà chỉ dành riêng cho một người con gái.

Minh Hoàng vẫn đứng đó, ánh mắt đượm buồn nhìn vào khung ảnh đặt trước bia mộ. Trong đó, Phương Nhi đang nở một nụ cười, đó cũng là bức ảnh duy nhất mà Minh Hoàng có được. Lâm Phong nghĩ rằng Minh Hoàng sẽ không nói được lời nào với Phương Nhi nhưng bỗng nhiên, một giọng nói vang lên:

– Tôi... rất hối hận! Tôi... rất nhớ em! – Dường như bấy nhiêu con chữ ấy cũng không đủ để bộc lộ được tình cảm thầm kín nhất trong lòng anh.

Lâm Phong thở dài một tiếng.

Hai người cùng ngồi xuống dưới một gốc cây cổ thụ ở gần đó. Lâm Phong nói trước:

– Mày thật sự yêu Phương Nhi sao?

– Yêu, tao yêu rất nhiều! Nhiều tới mức ám ảnh đến hết cuộc đời này. – Minh Hoàng nói, giọng nói như đang kìm nén.

– Mày rất hối hận phải không?

– Tao đã từng muốn “đi tìm” cô ấy!

Lâm Phong ngạc nhiên nhìn Minh Hoàng, “đi tìm” tức là...

– Mày có biết trước khi phẫu thuật, Phương Nhi đã nói với tao câu gì không? – Dừng lại một lát rồi Phong nói tiếp. – “Sống bao lâu không quan trọng, quan trọng là tớ đã không còn bất cứ nuối tiếc nào trong cuộc đời này nữa.” Vậy đấy! Bởi vì cô ấy đã bày tỏ tình cảm với mày, nên không còn tiếc nuối bất kì điều gì nữa.

– Những nuối tiếc của tao đã quá muộn màng, không thể vãn hồi lại được nữa. – Minh Hoàng nhắm chặt mắt đau đớn, anh không xứng đáng với tình cảm của cô ấy.

– Mày có biết đến ngày cuối cùng của cuộc đời, Phương Nhi vẫn chờ đợi và muốn gặp mày hay không? – Lâm Phong nhìn sâu vào người đang ngồi kế bên.

Minh Hoàng mở mắt ra, nhìn Lâm Phong.

– Bởi vì mày chính là động lực để Phương Nhi tiếp tục sống! Bảy năm, đã quá đủ cho một cuộc sống bê tha rồi. Hãy thức tỉnh đi, mày sống tốt chính là sống tiếp cho cô ấy.

Rồi Minh Hoàng mỉm cười một cách lặng lẽ với Lâm Phong.

Thời gian trôi qua, con người sẽ trưởng thành và thay đổi, nhưng có những thứ sẽ không bao giờ thay đổi, “Trước kia, anh là động lực sống của em thì bây giờ, em chính là động lực để anh tiếp tục sống. Cảm ơn em, vì tất cả!”.

***** The end *****

Lời tác giả: Xin chào, tôi là Zest, tác giả của truyện ngắn “Chậm một bước”. Đây có thể coi là truyện đầu tay của tôi, để hoàn thành câu chuyện này, tôi đã dành ra khoảng thời gian hơn nửa năm trời để viết và đánh máy. Truyện ngắn này tôi đã gửi gắm vào trong đó rất nhiều thời gian cũng như công sức của mình. Tuy nhiên, không có cái gì là hoàn hảo, tác phẩm của tôi cũng vậy, không ít thì nhiều nó cũng sẽ có những lỗ hổng hay thiếu sót nào đó. Vậy nên, tôi rất mong sẽ nhận được nhiều sự quan tâm và thảo luận cũng như góp ý của các bạn. Cuối cùng, chân thành cảm ơn các bạn đã đọc đến dòng chữ cuối cùng này. Cảm ơn!