Chương 4

*****

Đêm, màn sương mờ bao phủ không gian, hơi lạnh len lỏi qua từng ngóc ngách. Đêm dài, cũng thật tĩnh mịch, là thời điểm để con người ta suy ngẫm về mọi thứ. Đêm nay sẽ có hai con người cùng mất ngủ.

Trằn trọc, xoay chuyển trên chiếc giường lớn, Minh Hoàng không thể chợp mắt. Anh suy nghĩ rất nhiều về mọi chuyện diễn ra trong ngày hôm nay. Có lẽ từ đây, anh sẽ thay đổi cái nhìn về Phương Nhi – cái con bé luôn gây rắc rối và suốt ngày đeo bám anh. Và Minh Hoàng nhận ra rằng cô gái đó rất quan tâm đến anh, chỉ là cách quan tâm ấy có chút thái quá khiến một người vốn cô độc như anh sẽ cảm thấy khó chịu. Những cử chỉ vụng về và hậu đậu, khuôn mặt với đủ loại khung bậc cảm xúc,... tất cả mọi thứ của Phương Nhi, Minh Hoàng đều ghi nhớ rất rõ. Trải qua ngày hôm nay, Minh Hoàng nhận ra mình chưa bao giờ thực sự ghét Phương Nhi. Chỉ là tính cách giữa hai người đều giống nhau, đó là rất ngang ngược và cố chấp, cho nên chẳng ai chịu thua ai. Cứ ngỡ là ghét nhau nhưng lại thân thiết với nhau từ lâu. Đột nhiên Minh Hoàng lại nghĩ đến chiếc bánh sinh nhật mà Phương Nhi làm để dành tặng cho anh, rồi anh bật cười lớn một mình trong căn phòng. Anh lại nhớ đến câu nói của cô lúc vào bếp: “Không cần đâu, tôi muốn tự tay mình làm.” và cả: “Vậy thì điều ước của cậu chắc chắn trở thành sự thật thôi bởi vì tôi sẽ là người thực hiện điều đó.” thì không còn cười nữa. Hồi tưởng lại, Minh Hoàng luôn có cảm giác mỗi khi Phương Nhi nói ra những điều khác lạ như vậy, cô đều nhìn thẳng vào anh, trong đôi mắt đó dường như chất chứa một điều thầm kín gì đó muốn nói ra. Đang miên man suy nghĩ, anh bỗng nhớ lại một câu nói của Lâm Phong ở quán bar khi đó: “Nhưng tao có cảm giác, cậu ấy rất thích mày.” và dường như anh đã tìm ra câu trả lời cho mọi nghi vấn lúc này, Minh Hoàng ngồi bật dậy, thì thầm nói:

– Chẳng lẽ là thật sao?

*****

Ở một nơi nào, cũng có một ai đó không ngủ được. Phương Nhi nằm gọn trên một chiếc giường trong căn phòng nhỏ của cô. Nét mặt trầm tư đang hiện hữu của cô khác hẳn so với khuôn mặt vô tư, hồn nhiên và hay cười hàng ngày. Phương Nhi nhớ về Minh Hoàng – người bạn của cô suốt gần ba năm cấp ba qua. Trong suốt thời gian qua, Phương Nhi không thể hiểu nổi tại sao mình luôn bị cậu bạn đó căm ghét và xa lánh. Cô cũng biết rằng mình khiến cho cậu ấy khó chịu vì sự đeo bám đến dai dẳng, nhưng không biết từ khi nào, điều đó đã trở thành thói quen của cô. Và có lẽ cô sẽ chẳng hiểu nổi bản thân mình cho đến khi Lâm Phong nói: “Yên tâm đi! Tớ sẽ mang “tên điên” ấy trả về nguyên vẹn cho cậu.” vào buổi chiều hôm đó thì mọi chuyện đã thay đổi. Từ khi đấy, Phương Nhi đã suy nghĩ rất nhiều... về Minh Hoàng. Tại sao cô luôn làm những điều ngớ ngẩn ấy, vì ai và vì cái gì. Rốt cuộc thì mọi uẩn khúc cũng đã được giải đáp, bởi vì cô đã hiểu rõ thứ mình muốn là gì.

Phương Nhi nhắm mắt lại, hình ảnh của Minh Hoàng hiện lên trong tâm trí. Cô chỉ cười nhẹ một tiếng rồi nói nhỏ:

– Tớ thích cậu, Minh Hoàng!

*****

Buổi sáng mùa thu, ánh nắng ban mai rực rỡ len lỏi qua từng ô cửa sổ, chiếu vào những chiếc bàn học sinh được xếp ngay ngắn trong lớp. Bàn cuối cùng phía trong góc lớp, Minh Hoàng đang ngồi một mình ở đó cắm cúi với chiếc máy điện thoại. Mọi tiếng ồn ào trong phòng học đều không làm ảnh hưởng đến sự chuyên chú của anh cho đến khi có một người bỗng nhiên ngồi xuống bên cạnh anh. Quay lại nhìn một lần, Minh Hoàng thấy khuôn mặt tươi cười của Phương Nhi.

– Chào! – Rồi cô giơ tay lên.

Minh Hoàng không nói gì, chỉ quay đi rồi lại gục mặt xuống bàn với chiếc máy điện thoại nhưng trên môi anh là một nụ cười thoáng qua. Phương Nhi chỉ nhún vai, thái độ này cô đã quá quen thuộc rồi nhưng chưa có điều gì có thể khiến cô chùn chân mỏi gối. Phương Nhi nghịch ngợm vài món đồ trên bàn của Minh Hoàng rồi lật xem từng quyển vở của anh.

– Cậu còn chưa chép bài cho cẩn thận được sao? Vậy cậu muốn trực nhật cả tháng hay cả năm? – Phương Nhi đưa quyển vở hôm qua ra trước mặt Minh Hoàng.

– Trẻ con đừng có nghịch ngợm lung tung nữa! Người lớn đang rất mệt mỏi! – Rồi anh giật lại đồ của mình trên tay Phương Nhi.

Phương Nhi tròn mắt, cô thực sự bất ngờ vì đây là lần đầu tiên Minh Hoàng biết nói ra lời trêu trọc người khác. Nhưng thay vào đó Phương Nhi lại hành động bằng phương thức như thường ngày. Cô đứng dậy, bắt đầu sắn tay áo lên, đưa một chân dẫm lên ghế và hùng hổ nói:

– Chắc là hôm nay uống nhầm thuốc rồi cho nên cậu mới ăn nói hồ đồ như vậy có phải không?

Minh Hoàng thấy vậy, anh nhanh chóng đứng lên và chạy ra khỏi chỗ ngồi, tránh xa Phương Nhi bởi vì cô gái này mà tức điên thì chẳng gì có thể ngăn cản được.

– Này Phương Nhi, cô thôi ngay đi! Con gái con đứa gì mà lúc nào cũng giơ nắm đấm ra dọa người khác thế? – Minh Hoàng vừa nói xong liền chạy vội ra khỏi cửa lớp.

– Tôi mặc kệ! Nhưng hôm nay thì cậu chết với tôi rồi! – Phương Nhi vừa nói vừa đuổi theo Minh Hoàng ra ngoài.

Hình ảnh hai cô, cậu học trò với bộ quần áo trắng tinh khôi đang rượt đuổi nhau trên sân trường càng tô đẹp thêm cho một thời tuổi học trò đầy ắp những kỉ niệm.

– Phương Nhi, cô bắt nạt vì tôi là... con trai sao? Thật quá đáng! – Minh Hoàng vừa chạy vừa quay lại nói với cô.

– Gì chứ? Cậu là con trai thì có liên quan gì? – Phương Nhi cũng đang chạy đuổi theo Minh Hoàng.

– Sao lại không? Con trai không được phép đánh con gái, nhưng con gái thì hoàn toàn có thể. Đó không phải là điều vô lí sao? Thật không ngờ cô lại ngốc nghếch như vậy! Ha ha ha... – Minh Hoàng nói một lèo rồi tự cười to, âm thanh vang lên khắp sân trường.

Phương Nhi lúc này mới hiểu ra, thật không ngờ tên này lại có thể nói năng một cách chọc xoáy người khác như vậy. Điều đó khiến cô càng tức điên lên, cố gắng chạy thật nhanh hơn nữa để bắt kịp Minh Hoàng.

– Oái! – Và cuối cùng Minh Hoàng đã bị tóm gọn trong tay Phương Nhi.

– Xem cậu chạy đi đâu! – Phương Nhi nở nụ cười đắc ý, nhưng bàn tay thì vẫn đang túm chặt áo của Minh Hoàng.

– Đầu hàng! – Minh Hoàng giơ hai tay lên đầu quay lại nói với Phương Nhi.

Phương Nhi bật cười một cái, buông tay trả “tự do” cho Minh Hoàng, còn anh thì mở to mắt ngạc nhiên.

– Hôm nay tâm trạng tôi cựa kì tốt! – Nói rồi Phương Nhi đưa tay vươn vai. – Nên tôi sẽ tạm tha cho cậu lần này! Cậu hãy cảm thấy mình thật may mắn đi. Ha ha...

Minh Hoàng bỗng nhiên cũng cười, nhưng cái anh buồn cười chính là sự trẻ con trong lời nói của Phương Nhi.

Trong một góc khuất nơi hành lang, Lâm Phong đang đứng đó quan sát tất cả mọi chuyện. Dù đứng cách khá xa nhưng anh lại nghe thấy rất rõ tiếng cười đùa của Phương Nhi và Minh Hoàng. Khoanh tay trước ngực, Lâm Phong nhìn hai người họ với một ánh mắt chứa đầy sự nghiêm túc đến khó hiểu. Bỗng nhiên thở dài, rồi anh quay người bước đi.

*****

Ánh nắng mặt trời buổi hoàng hôn cuối ngày đã yếu dần. Giờ tan trường, từng lớp, từng lớp học sinh kéo nhau ra về. Phương Nhi đứng giữa sân trường, trên vai cô là chiếc cặp sách của mình còn trên tay là một chiếc cặp sách quai chéo màu đen khác, đó là của Minh Hoàng. Anh trốn tiết học cuối cùng khiến cô bây giờ phải đi tìm kiếm một cách khổ sở. Đi qua từng dãy hành lang đến vườn hoa sau khu nội bộ nhưng vẫn không thấy bóng dáng của anh ở đâu. Vẫn còn một nơi nữa, đó là sân bóng. Sân thể thao nằm sau dãy nhà cuối cùng của trường, buổi chiều sân bóng thường rất náo nhiệt và đông đúc nhưng không hiểu sao khi cô đến đó, nơi đây lại có chút vắng vẻ và tĩnh lặng. Đảo mắt qua một vòng, Phương Nhi có thể nhận ra ngay Minh Hoàng đang nằm ở góc sân. Chạy đến đó, Phương Nhi dùng chân đá vào người Minh Hoàng vài cái, đánh thức anh ra khỏi giấc ngủ:

– Cậu thật là, nơi nào không chọn, lại chọn nơi này để ngủ.

Minh Hoàng mở mắt, đã thấy khuôn mặt của Phương Nhi. Anh thở dài, dù có ở bất kì xó xỉnh nào thì cô gái này cũng sẽ tìm ra anh một cách dễ dàng.

– Có sao đâu! Nơi này rất dễ chịu, có cỏ ở dưới đất, có mây ở trên trời! Vậy nên tôi thích nơi này. – Minh Hoàng vẫn nằm đó, ung dung nói.

– Được! Vậy tôi cũng sẽ thích nơi này. – Phương Nhi nói một hồn nhiên, rồi cô cũng bỏ hai chiếc cặp sách ra và nằm xuống bên cạnh anh.

Minh Hoàng ngay lập tức quay lại nhìn Phương Nhi, lại là chuỗi những hành động và lời nói kì lạ khiến anh không thể hiểu nổi.

– Sao cậu lại nhìn tôi như vậy? Còn không chớp mắt nữa. – Phương Nhi nhìn Minh Hoàng.

– Không có gì! – Minh Hoàng tỏ rõ vẻ lúng túng. – Tôi ngủ tiếp đây!

Phương Nhi không nói gì nữa, một khoảng lặng lại bao trùm giữa hai người. Bỗng nhiên, Phương Nhi đặt một bên của chiếc headphone vào tai Minh Hoàng, bên còn lại đã trên tai cô.

I’m stand alone in the darkness

The winter of my life came so fast

Memories go back to childhood

Today I still recall

...

I’m still there everywhere

I’m the dust in the wind

I’m the star in the Northern sky

I never stay anywhere

I’m the wind in the tress

...

Will you wait for me forever?

Minh Hoàng vừa định giật ra khỏi tai, nhưng lại nghe thấy giai điệu nhẹ nhàng của bài hát, điều đó khiến anh có chút tò mò.

– Bài gì đây? Sao mà buồn thế này?

– Hay đúng không? Đây là bài hát “Forever” của ca sĩ Stratovarius. – Phương Nhi nói nhỏ, cô đang chìm đắm vào từng ca từ của bài hát.

– Con gái như cô mà cũng thích loại nhạc như vậy sao? – Minh Hoàng cười khuẩy.

Phương Nhi bĩu môi, rồi không nói gì nữa. Đừng nên chấp nhặt nhưng lời nói vớ vẩn này của Minh Hoàng, không chừng hai người lại cãi nhau một lần nữa.

Miệng lẩm bẩm hát, Phương Nhi vừa nhìn lên trời, ngắm những đám mây bồng bềnh nhẹ nhàng trôi. Thỉnh thoảng, có vài cơn gió nhẹ thổi lướt qua, thổi bay những sợi tóc đang lòa xòa trước mặt cô. Cảm thấy có ánh mắt luôn chăm chú nhìn mình, Phương Nhi quay sang bên cạnh, đúng thật là như vậy, Minh Hoàng đang chằm chằm nhìn vào cô. Sự ngượng ngùng bao trùm lấy hai người, Minh Hoàng thấy mình bị phát hiện liền quay mặt đi luôn. Nhưng bỗng nhiên Phương Nhi hét thật to, phá vỡ sự ngượng ngùng:

– Thôi chết rồi! – Rồi bật dậy như lò xo.

– Sao vậy? – Minh Hoàng thấy vậy, cũng ngồi dậy và hỏi Phương Nhi.

– Cậu quên rồi sao? Trực nhật... một tuần. – Rồi cô quay sang nhìn Minh Hoàng một cách khổ sở.

– Ừ! Cô không nói tôi cũng quên luôn. – Minh Hoàng nói một cách đăm chiêu.

– Cậu đừng ở đó mà nói những lời nhảm nhí nữa. Còn không mau về lớp. – Phương Nhi kéo tay Minh Hoàng, cũng không quên hai chiếc cặp sách, rồi hai người khẩn trương chạy về lớp. Nhớ lại chuyện bị cô giáo phạt, Phương Nhi càng thêm giận Minh Hoàng. Tất cả đều do cậu ta, còn khiến cô bị vạ lây.

Mọi hình ảnh của Phương Nhi và Minh Hoàng đều được thu vào tầm mắt của Lâm Phong đang ngồi trên khán đài. Anh đứng lên và lặng lẽ rời đi.