*****
Minh Hoàng đứng tựa lưng vào tường, chăm chú nhìn hình bóng nhỏ nhắn đang hí hoáy trong căn bếp rộng lớn. Quan sát từng cử chỉ hấp tấp, vụng về và có chút hậu đậu của Phương Nhi, rồi cả cái dáng lon ton khi cô chạy qua chạy lại để tìm cái này, kiếm cái nọ, anh chợt bật cười trong vô thức.
– Công tử bột ăn không ngồi rồi như cậu chẳng biết làm gì mà còn dám cười tôi sao? – Phương Nhi nhăn nhó nhìn Minh Hoàng.
– Nếu cô muốn thì tôi có thể phụ giúp. – Rồi anh thầm nghĩ: “Cô ta mà để mình nhàn rỗi thế này sao?”
– Không cần đâu, tôi muốn tự tay mình làm. – Phương Nhi quả quyết.
– Tùy cô! – Nhún vai, nhưng trong lòng lại cảm thấy khó chịu vì anh phát hiện ra rằng đây là lần đầu tiên Phương Nhi nói với anh bằng giọng điệu có chút phũ phàng này.
Minh Hoàng đi vào phòng, rồi đóng cái “sầm” cánh cửa lại. Anh ngả mình xuống giường, bỗng nhiên tầm mắt đảo qua chiếc đồng hồ treo trên tường, bây giờ đã là 5 giờ chiều. Hình như ngày hôm nay thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát đã xế chiều. Dòng suy nghĩ miên man của anh bất chợt xuất hiện hình ảnh của Phương Nhi. Anh ngồi bật dậy, lắc đầu vài cái để xun tan đi những ý nghĩ điên rồ sắp nảy sinh. Minh Hoàng đứng dậy bước ra khỏi phòng, cánh cửa vừa bật mở thì anh thấy Phương Nhi đang đứng đó định gõ cửa.
– Chuyện gì nữa đây? – Minh Hoàng mệt mỏi nhìn Phương Nhi nhưng cô không nói gì, chỉ cười nhẹ rồi lẳng lặng kéo tay anh.
Khung cảnh phòng bếp bỗng sáng rực lên bởi những ngọn nến nhỏ được thắp ở khắp mọi nơi trong màu đen của gian phòng. Trên chiếc bàn là một chiếc bánh kem nhỏ được trang trí rất tỉ mỉ. Minh Hoàng vô cùng bất ngờ.
– Thấy thế nào? Đẹp không? Chắc cậu đang xúc động không nói lên lời hả? – Phương Nhi nói rồi kéo Mình Hoàng ngồi vào bàn ăn. – Trước hết là ngồi xuống đây đã.
– Hôm nay là sinh nhật ai vậy? – Minh Hoàng bỗng nói.
Nụ cười trên môi Phương Nhi chợt tắt.
– Hôm nay là ngày 16 tháng 9 đấy tên ngốc này! – Trong giọng nói Phương Nhi có chút buồn bực.
– Ừ, tôi biết! – Minh Hoàng vẫn thản nhiên.
– Là ngày sinh nhật cậu đấy! – Nói rồi Phương Nhi gõ một cái vào đầu Minh Hoàng.
– Hôm nay… là ngày sinh nhật của tôi sao? – Minh Hoàng nghi hoặc hỏi lại.
– Đúng vậy, chẳng lẽ cậu không nhớ cả ngày sinh nhật của mình sao? – Bỗng khuôn mặt Phương Nhi trở nên nghiêm trọng, ngồi xuống bên cạnh Minh Hoàng.
– Bởi vì nó chẳng có gì đáng nhớ và cũng chẳng có ai nhớ đến nó nên tôi quên mất ngày sinh nhật của mình từ bao giờ không hay. – Rồi một nụ cười nhạt phảng phất nét cô đơn ẩn hiện trên khéo môi.
Một khoảng lặng dài vô tận, Phương Nhi bỗng nhìn Minh Hoàng thật lâu, chưa bao giờ cô cảm thấy anh đáng thương như vậy, có lẽ khoảng cách giữa hai người đã được rút ngắn hơn bao giờ hết.
– Tôi hiểu... – Phương Nhi khẽ nói, Minh Hoàng quay lại nhìn. – Cảm giác này sao tôi lại không hiểu chứ? Cha mẹ tôi mất trong vụ tai nạn lúc tôi 5 tuổi, tôi sống với gia đình bác. Họ nuôi dưỡng tôi suốt 13 năm qua đã là quá đủ, tôi làm sao dám đòi hỏi một bữa tiệc sinh nhật chứ? Vậy nên, cũng chẳng có ai khác nhớ đến ngày sinh nhật của tôi cả. – Phương Nhi vẫn nở một nụ cười có chút gượng gạo, nhưng rồi ngay tức khắc, cô lại phá vỡ cái bầu không khí hoài niệm. – Thôi nào, không nhắc lại chuyện cũ nữa. Cậu nhìn xem cái bánh tôi làm tặng cậu có đẹp không?
– Cái này, là tặng cho tôi sao? – Minh Hoàng nhìn vào chiếc bánh sinh nhật rồi bỗng nhớ lại lời nói của cô: “Không cần đâu, tôi muốn tự tay mình làm.” và mỉm cười.
– Phải! – Rồi cô hài lòng nhìn thành quả của mình.
– Nhưng mà sao tôi thấy chiếc bánh này bị méo thì phải? – Minh Hoàng tỏ vẻ đăm chiêu nói.
Phương Nhi cũng nhìn lại, đúng thật là chiếc bánh không được tròn trĩnh, cũng phải thôi, bởi vì đây là lần đầu tiên cô làm một chiếc bánh kem thì làm sao có thể đẹp được. Tuy nhiên cô lại phản ứng lại bằng cách đánh “bốp” một cái vào đầu Minh Hoàng.
– Đồ ngốc, chiếc bánh của tôi không bị méo mà là nó có hình elip.
– À, thì ra là vậy! – Minh Hoàng gật gù nhưng anh thừa biết rằng đó là cách chữa cháy của Phương Nhi. Cũng không nói gì thêm vì anh chẳng thể nào tranh luận được với cái lí sự của cô.
– Nào, bây giờ là phần rất quan trọng, cậu hãy ước và sau đó thổi nến?
– Hả? Ước, ước cái gì? – Minh Hoàng khó hiểu, chỉ là ăn một cái bánh sinh nhật cũng có nhiều thủ tục dườm dà như vậy sao?
– Như vậy này! – Phương Nhi vừa nói vời nhắm mắt rồi chắp tay. – Và cậu hãy nói ra điều mà cậu mong muốn nhất.
– Hừ, đúng là trẻ con! – Minh Hoàng tỏ vẻ coi thường.
Phương Nhi nhăn nhó:
– Cậu chẳng hiểu cái gì cả? – Rồi quay mặt đi.
– Được rồi, nghe lời cô. – Minh Hoàng chịu thua, rồi anh cũng bắt chước Phương Nhi, chắp tay rồi nhắm mắt. – Tôi muốn năm nào cũng có người tổ chức sinh nhật cho tôi. Vậy đã được chưa? – Anh hướng về phía Phương Nhi dò hỏi.
Phương Nhi quay lại, ngạc nhiên nhìn Minh Hoàng:
– Điều ước của cậu chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Minh Hoàng chợt cười:
– Đối với người khác là vậy, nhưng với tôi thì khác.
– Vậy thì điều ước của cậu chắc chắn trở thành sự thật thôi bởi vì tôi sẽ là người thực hiện điều đó. – Phương Nhi nhìn thẳng vào mắt Minh Hoàng, chắc nịch nói ra từng chữ.
Ngây người một lúc, Minh Hoàng không thể tin cô gái này lại nói ra nhưng lời như vậy với anh. Dường như bắt đầu từ giây phút đó, mọi chuyện đã thay đổi.
– Tại sao? – Một câu hỏi bất ra trong vô thức, nhưng bản thân anh cũng rất muốn biết câu trả lời của cô là gì.
– Không rõ nữa! Chắc là vì tôi thích làm vậy. – Phương Nhi hồn nhiên trả lời, rồi cô lấy con dao để cắt bánh, đặt một miếng lên chiếc đĩa và đẩy đến trước mặt Minh Hoàng. – Cậu đừng hỏi linh tinh nữa. Nào, giờ thì ăn thôi! – Rồi nở một nụ cười thật tươi.
– Ừ! – Rồi Minh Hoàng đưa một miếng bánh lên miệng, vừa cảm nhận được mùi vị thì anh suýt nữa nôn chúng ra ngoài nhưng vẫn cố gắng chịu đựng bằng cách ngậm chặt miệng.
– Ngon không? – Phương Nhi háo hứng hỏi.
Nhìn thấy khuôn mặt mong đợi ấy, Minh Hoàng không nỡ nói toẹt ra sự thật mà miễn cưỡng gật đầu một cách cứng nhắc, khuôn mặt nhăn nhó. Anh thầm nghĩ trong đầu: “Bánh ngọt đây sao? Bánh đắng thì có.”.
– Thật sao? Vậy cậu nhất định phải ăn hết chiếc bánh này nhé! – Phương Nhi càng trở nên vui vẻ.
Minh Hoàng nghe như sét đánh ầm trời, gió bão l*иg lộng: “Không, không phải đâu! Phương Nhi, cô định đầu độc tôi tới chết sao?”, nhưng đã “phi lao thì phải theo lao” nên anh vẫn lắp bắp nói:
– Tất... tất nhiên rồi! Nhưng... nhưng có nhiều quá không? Tôi nghĩ...
Chưa kịp nói hết câu, Minh Hoàng đã bị Phương Nhi cắt xén lời:
– Không cần nhưng nhị, suy nghĩ gì cả. Cậu cứ ăn nhiều vào, tôi sẽ không tranh giành với cậu đâu.
– Tôi... tôi... – Minh Hoàng dở khóc dở cười nhưng cũng chẳng biết phải nói thế nào, “Ngay ngay bây, tôi cần sự tranh giành của cô hơn lúc nào hết.”
Phương Nhi đưa một miếng bánh đến gần miệng Minh Hoàng, “ép” anh ăn bằng được. Đành phải miễn cường một lần nữa. Nhưng đến miếng thứ hai thì vị giác của anh không thể chịu đựng nổi thêm nữa, Minh Hoàng chạy vội vào nhà vệ sinh để nôn ẹo hết tất thẩy ra khỏi dạ dày rồi lảo đảo bước ra với một khuôn mặt đã tái xanh. Thấy tình hình không ổn chút nào, Phương Nhi hốt hoảng:
– Cậu bị làm sao vậy?
Minh Hoàng chỉ giơ tay lên ám hiệu rằng anh không sao nhưng rồi lại quay trở lại nhà vệ sinh với cái bụng đau quằn quại. Phương Nhi chạy đến gần cưởi nhà vệ sinh, gõ cửa vài lần nhưng anh chỉ trả lời lại bằng những âm thanh như: “ụ”, “ọe”, “ợ”...
... Mười lăm phút sau...
Cánh cửa bật mở, Minh Hoàng bước ra, Phương Nhi vội hỏi:
– Cậu sao thế?
Minh Hoàng chỉ tay vào chiếc bánh trên bàn:
– Cô nghĩ gì mà thứ đồ kia tôi có thể nuốt trôi! Thật là kinh khủng. – Rồi anh nhăn mặt.
Phương Nhi lại gần, đưa một miếng lên thử, vị đắng lan tỏa lên đầu lưỡi. Rồi cô quay lại nhìn Minh Hoàng ở phía sau với ánh mắt vô cùng đồng cảm và hối lỗi:
– Xin lỗi! Tôi không ngờ nó lại tệ đến mức này.
– Haiz... – Nhưng anh chỉ thở dài ngao ngán.
*****
Phương Nhi ngồi trên phòng khách xem TV, cô đang cười nắc nẻ với bộ phim hoạt hình trên Cartoon Network. Còn Minh Hoàng thì phải dọn dẹp căn bếp bừa bộn mà cô bày ra. Nghe thấy tiếng cười vui vẻ của cô, anh không khỏi cảm thấy tức giận.
– Cái cô kia! Cô cảm thấy tình trạng hiện tại của tôi và cô có công bằng không? – Minh Hoàng từ trong nói vọng ra.
– Có gì mà không công bằng! Chẳng lẽ anh quên ngày hôm nay anh là gì của tôi sao? Osin, là osin đấy! Có osin nào đi đòi công bằng với chủ không? – Từ ngoài nói vọng vào, rồi cô bỗng nhiên cười to vì đoạn phim hoạt hình. – A ha ha...
Minh Hoàng hết lí lẽ, không nói gì được nữa. “Không quên! Tôi không quên được cơn tức này.”
... Một lúc sau...
– Xong việc rồi chứ, hoàng tử lọ lem? – Phương Nhi đứng ở cửa gian bếp, nhìn Minh Hoàng đang làm việc một cách rất “chăm chỉ”.
– Chưa! Cô nhìn xem, có xong được không? – Anh không thèm nhìn cô.
– Vậy thì làm việc tiếp đi nhé! Tôi phải về rồi.
– Khoan đã! Về sớm như vậy sao? – Không hiểu sao Minh Hoàng lại bật ra câu nói như vậy, chẳng lẽ... anh không muốn cô về.
– Sớm? Cậu nhìn đồng hồ xem, 7 giờ tối rồi đó! Tôi còn chưa nghĩ ra lí do gì để thanh minh với bác tôi, cậu còn nói vậy. – Phương Nhi trừng mắt lên với Minh Hoàng – Thôi, tôi về, tạm biệt! – Rồi cô giơ tay lên vẫy chào.
Minh Hoàng vẫn tỉnh bơ, không chào lại cũng không nói gì thêm, vờ như không nhìn thấy, quay mặt đi tiếp tục làm việc. Đây đúng là cái cách mà anh luôn đối xử với cô hàng ngày. Phương Nhi thấy vậy, tức tối dậm chân xuống đất rồi bỏ đi, cô không quên mạnh tay đóng “sầm” cách cửa lại. Cô vừa đi, Minh Hoàng nhìn ra ngoài cánh cửa rồi mỉm cười:
– Đừng cau có, sắp thành bà già rồi!