Chương 2

*****

Những ánh đèn Led lập lòe hòa vào một màu đen tuyền khiến không gian trở nên mập mờ, cùng tiếng nhạc DJ với âm lượng cực đại, vũ trường đêm nay trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Minh Hoàng đang ngồi ở quầy bar, trên tay anh là cốc Whisky đã gần cạn. Một bàn tay đập lên vai, anh quay lại, là Lâm Phong.

– Tao vừa gặp Phương Nhi! – Phong cất tiếng mở đầu cuộc nói chuyện.

– Sao mày lại nhắc đến cô ta? – Nghe thấy cái tên này, Minh Hoàng lại cảm thấy sự bực bội trong lòng trào dâng.

– Mày thấy cậu ấy thế nào? – Bỏ qua câu nói của Minh Hoàng, Lâm Phong hỏi tiếp.

– Hừ, không chỉ thích làm phiền người khác mà còn mặt dày, bám dai, nói chung là cực kì đáng ghét. – Minh Hoàng vừa nói, vừa nhăn nhó mặt mày để tỏ rõ thái độ khó chịu của mình.

Lâm Phong bật cười thành tiếng trước hành động và lời phán xét của Minh Hoàng.

– Ghét của nào trời trao của ấy.

Hàng lông mày thẳng tắp bỗng nhíu chặt lại, Minh Hoàng dường như không hứng thú chút nào về điều này.

– Mày đang nghĩ đi đâu vậy? Tao và con bé đó... không thể nào đâu. – Chắc nịch như một lời tuyên bố.

– Không có gì là không thể, bởi vì chẳng ai có thể đoán trước được tương lai.

– Thôi được rồi đấy, tao không muốn nghe...

Còn chưa nói hết câu, Lâm Phong đã xen ngang cắt lời:

– Nhưng tao có cảm giác, cậu ấy rất thích mày.

Cơ thể như cứng lại, Minh Hoàng không thể tin vào điều Lâm Phong vừa nói, làm gì có câu chuyện nào phi lí hơn việc Phương Nhi thích anh chứ.

– Nhưng tao chẳng thấy cái gì cả. Vả lại, tao cũng không có cảm xúc với cô ta, nên nếu đó là sự thật thì... – Minh Hoàng quay lại nhìn thẳng vào mặt Lâm Phong. – Tao sẽ phải dứt khoát.

– Với tính cách của mày, sẽ có người bị tổn thương! – Lâm Phong như nói trong bất lực.

– Chịu thôi! – Minh Hoàng nhún vai một cách thản nhiên. – Đó là cách tốt nhất.

– Nhưng chẳng lẽ, trong suốt ba năm qua, mày thực sự không có tình cảm đặc biệt gì với Phương Nhi sao?

– Không! – Nói ra mà không chút đắn đo suy nghĩ. – Cô ta, hay nhưng đứa con gái khác, đều như nhau cả thôi. – Rồi anh định đứng dậy bước đi.

– Tao hỏi mày một câu nữa thôi! Đối với mày, Phương Nhi là gì? – Trong lời nói của Lâm Phong vẫn còn đọng lại chút hi vọng.

– Chỉ là không khí thôi. – Không quay lại, Minh Hoàng vẫn tiếp bước.

– Vậy mất đi không khí, mày có thở được không?

Thời gian như ngưng đọng, không gian như đóng băng và những âm thanh ồn ào, xập xình của vũ trường như bị gạt bỏ ra khỏi tâm trí của hai người họ. Cả hai đều im lặng một hồi lâu dài tựa hàng thế kỉ. Minh Hoàng suy nghĩ rất nhiều, bởi vì chưa bao giờ anh để ý rằng: tuy không khí là vật chất vô hình, vô vị nhưng nó lại là thứ để duy trì cuộc sống của con người và nếu thiếu nó, tất cả các sinh vật sẽ chết, tất cả. Nhưng có lẽ, lòng tự trọng quá cao và sự cố chấp quá lớn trong một người đàn ông đã khiến anh phủ nhận lại mọi suy nghĩ phức tạp và mớ cảm xúc hỗn độn hiện tại.

– Thôi đủ rồi! Lâm Phong, mày đừng nói về câu chuyện vô vị này nữa, tao không muốn nghe, cũng không muốn biết gì hết.

Minh Hoàng nói như hét lên để sự khó chịu vô cớ trong lòng có thể được xua tan đi. Rồi anh bước đi vội vàng, hòa vào đám đông phía trước.

*****

Sáng hôm sau, trong một căn phòng bừa bộn, người con trai đang nằm bẹp trên chiếc giường lớn. Không gian tĩnh lặng đã bị phá vỡ bởi bản nhạc chuông trong điện thoại, bài hát “Happy” của ca sĩ Pharrell Williams: “Because I’m happy. Clap along if you feel like a room without a roof. Because I’m happy. Clap along if you feel like happiness is the truth.” và cũng kéo anh ra khỏi giấc ngủ sâu. Tỉnh dậy, Minh Hoàng cảm thấy đầu đau như búa bổ, toàn thân rã rời mệt mỏi. Đưa tay ra với lấy chiếc điện thoại, hiển thị trên màn hình cảm ứng là một dãy số. Số lạ! À không, mặc dù không lưu trong danh bạ nhưng dãy số này chẳng còn lạ lẫm gì với Minh Hoàng khi ngày nào cũng bị chủ thuê bao này làm phiền 23 trên 24 giờ. Chán nản, Minh Hoàng nhấn tắt.

Bên đầu dây kia, tiếng tút dài kết thúc cuộc gọi vang lên. Đôi mắt trợn lên không chớp của Phương Nhi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Tức tối, cô vừa nghiến răng kèn kẹt vừa nói:

– Tên điên này, hắn dám ngắt điện thoại của mình sao? Có biết tôi lo lắng cho cậu nhiều lắm không? Chết tiệt, tôi bị “tẩu hỏa nhập ma” vì cậu rồi? Aaa... – Hét lên thật to rồi vò đầu dứt tóc.

– Không được, phải gọi lại cho hắn, lỡ như hắn chưa về nhà thì sao? – Rồi cô định ấn nút gọi vào số máy của Minh Hoàng.

– Nhưng cũng có thể máy hắn hết pin! Phải làm gì đó, phải làm một cái gì đó. – Phương Nhi đi đứng ngồi không yên rồi vò đầu bứt tóc.

*****

Minh Hoàng sinh ra trong một gia đình tầng lớp thượng lưu với một cuộc sống đầy đủ về vật chất nhưng thiếu thốn về tình cảm. Cái gì không có thì cũng sẽ không cần, vậy nên anh luôn coi tình cảm con người là một cái gì đó rất thừa thãi trong cuộc đời này. Năm 16 tuổi, anh quyết định rời khỏi ra căn nhà to lớn mà hiu quạnh ấy để đến một thành phố mới bắt đầu lại cuộc sống. Rời đi mà không ai đoái hoài một câu, cho tới tận vài tháng sau cha anh mới biết chuyện nhưng cũng chỉ gọi cuộc điện thoại, nói vài câu ngắn gọn: “Con phải biết tự chăm sóc bản thân đấy!” rồi cúp máy, anh còn chưa kịp nói lời nào. Nghe cái tiếng tút dài, Minh Hoàng chỉ độc thoại: “Không chết là được!”. Nhà mới của anh là một căn hộ sang trọng của toàn chung cư cao cấp Parkson, nơi đây cũng không khác nhà cũ là bao nhiêu, đều chỉ có anh và... cái bóng của mình. Rồi, Minh Hoàng lại lao đầu vào những cuộc chơi xa hoa trong vũ trường, quán bar cùng với Lâm Phong – người bạn thân của anh. Vì vậy, căn phòng này cũng trở nên lạnh lẽo.

Đang mơ màng trong giấc ngủ, Minh Hoàng nghe thấy loáng thoáng tiếng chuông cửa. Anh nhăn mày khó chịu, nhưng vẫn phải bước xuống giường một cách miễn cưỡng rồi loạng choạng bước ra khỏi phòng, tiến về phía cửa. Cánh cửa vừa bật mở, một giọng nói nhí nhảnh cất lên:

– Chào buổi sáng!

Minh Hoàng thấy người con gái trước mặt, mắt trợn ngược lên, định đóng sập cửa lại không cho cô gái đi vào nhưng điều đó là không thể vì đôi chân của cô đã nhanh hơn bàn tay của anh. Minh Hoàng ôm mặt thở dài, hôm nay sẽ là một ngày vất vả rồi.

– Này, con bé kia, sao cô biết nhà tôi mà tới đây? – Minh Hoàng đi vào phòng khách đã thấy Phương Nhi ngồi vắt chân chữ ngũ trên chiếc ghế sofa.

– Này Minh Hoàng, hôm nay tôi thấy cậu... rất quyến rũ đấy! – Bỗng nhiên Phương Nhi nói ra một câu không ăn nhập, đôi mắt cũng nhìn chằm chằm vào cơ thể của Minh Hoàng.

– Sao? – Minh Hoàng khó hiểu nhìn Phương Nhi, rồi nhìn vào chính mình và anh phát hiện ra rằng trên người mình chỉ có vỏn vẹn chiếc quần đùi hoa. Minh Hoàng vội vàng chạy vụt vào phòng ngủ với gương mặt đỏ bửng vì quá xấu hổ. Đằng sau là giọng cười to của Phương Nhi...

– A ha ha ha... rất “quyến rũ” đấy!

– Dừng ngay cái điệu cười khả ố của cô lại đi! – Vài phút sau, Minh Hoàng bước ra với một bộ quần áo kín đáo. Trên khuôn mặt anh còn vương sự ngượng ngùng nhưng vẫn mạnh miệng mà lớn giọng.

Phương Nhi im bặt, nhưng vẫn không nhịn được mà tủm tỉm cười, Minh Hoàng vô cùng lúng túng.

– E hèm, cô tìm tôi có việc gì không?

– Nếu tôi kể cho lũ con gái trong lớp về chiếc quần hoa xanh, đỏ, tím, vàng của cậu thì sao nhỉ? Chắc sẽ vui lắm đây! – Phương Nhi cười cợt nói với Minh Hoàng rồi nháy mặt một cái rất tinh nghịch.

Minh Hoàng nuốt nước bọt cái “ực” một cách khó khăn, thật sự chưa bao giờ anh cảm thấy nhục nhã như thế này trước một đứa con gái. Và cũng chẳng còn cách nào khác để cứu vãn tình hình ngoài việc hạ mình.

– Tôi sẽ làm một việc theo yêu cầu của cô, nhưng cô không được nói cho bất cứ ai nghe về chuyện... cái quần.

– Được thôi, yêu cầu của tôi đơn giản lắm, chỉ cần cả ngày hôm nay cậu làm osin cho tôi. – Rồi cô lại nở nụ cười trong trẻo.

– Osin? Cô điên à? – Minh Hoàng đứng bật dậy rồi hét lớn.

– Một là osin, hai là...

– Vậy thì tùy cô! – Minh Hoàng chán nản.

– Yeah, vậy đi thôi, tôi cần đến siêu thị mua ít đồ.

*****

Đến siêu thị, Phương Nhi kéo Minh Hoàng đi qua hết các gian hàng thực phẩm. Anh nhìn cả đống đồ cô chọn mà ngao ngán.

– Chậc chậc, tôi không ngờ cô lại là heo!

– Gì chứ? Cậu thử nói lại lần nữa xem! – Phương Nhi quay đầu lại, liếc xéo Minh Hoàng.

– Thôi, tôi không nói nữa, heo thì làm sao hiểu được tiếng người.

Phương Nhi tức tối trừng mắt lên với Minh Hoàng, nhưng vẫn cố kìm nén cơn tức giận.

– Quân tử không chấp kẻ tiểu nhân. Hôm nay là ngày đặc biệt nên tôi tha cho cậu, không thì cậu chết chắc rồi! – Phương Nhi đanh giọng dọa nạn.

Minh Hoàng nhún vai, coi lời nói vừa rồi như gió thoảng qua tai.

*****

Bước ra khỏi khỏi siêu thị, hai người trở về tòa chung cư Parkson. Minh Hoàng bước đi mệt nhọc với trên tay là hàng chục túi đồ thực phẩm của Phương Nhi.

– Khoan đã, tại sao chúng ta lại về nhà tôi?

– Tôi sẽ làm những thứ này ở nhà cậu! – Nói rồi Phương Nhi chỉ đống đồ.

– Không được! Cô bày bừa ra đó ai mà dọn dẹp đây? – Minh Hoàng cuống cuồng phản đối.

– Cậu xem tôi là trẻ con hay sao? Có osin nào cãi chủ như cậu không?

– À không, nhưng tại sao lại là ở nhà tôi? – Nhắc lại chuyện đó, Minh Hoàng bỗng giật mình.

– Không ở nhà cậu thì ở đâu chứ?

– Thì ở nhà cô!

– Không được! Điện nước bây giờ tăng giá nhanh lắm, phải tiết kiệm chứ? Vậy nên tôi quyết định chọn nhà cậu. – Nói rồi cô nháy mắt.

Anh lắc đầu: “Tiết kiệm cho nhà cô còn hoang phí cho nhà tôi đấy hả?”