Chương 1: Kiếm tì

Yến Ký là giang hồ đệ nhất kiếm khách, không ai có thể sống sót dưới thanh Ô Sao Kiếm của hắn, chưa từng có đối thủ.

Tử Ninh may mắn được giữ kiếm giúp hắn.

Nàng xuất thân hồng trần, là tỳ nữ mà Yến Ký bỏ ra ba ngàn lượng bạc mua về, đi theo Yến gia cũng chỉ học được một ít công phu đơn giản, thắng ở dung mạo hơn người, có thể nói là minh diễm thiên hạ.

Nàng còn nhớ rõ cái ngày mà nàng được mua về, đứng trên lầu cao chịu người soi xét, dưới lầu ánh đèn lập lòe, khắp sảnh đều là vàng ngọc, hương thơm ngào ngạt cùng mùi rượu say nồng.

Nam nhân dung mạo tuấn mỹ một thân huyền y đi ngang qua hoa lâu.

Có lẽ là trùng hợp, hắn ngước lên nhìn thoáng qua, sau đó duỗi tay chỉ vào nàng.

Sau đó Tử Ninh liền bị mang đi, từ danh kỹ chưa phá thân đứng đầu bảng - Chẩm mộng cơ biến thành kiếm tì.

Ban ngày hầu kiếm, ban đêm hầu người.

Nhưng dù đã hầu hạ bên cạnh Yến Ký được một năm, ban đêm nàng cũng chỉ là giúp Yến Ký thay quần áo lau người, rửa chân mát xa, tuy đã chạm vào cơ thể chủ tử, nhưng nàng vẫn còn tấm thân xử nữ.

Có lẽ Yến Ký cũng cảm thấy nàng xuất thân phong trần, dơ, nên chỉ xem nàng như tỳ nữ hầu hạ hắn.

Đêm nay cũng không ngoại lệ.

Theo đoàn người cùng Yến Ký vào khách điếm, trải ra chăn đệm tự mang - Công tử xuất thân tôn quý không thiếu được nuông chiều từ nhỏ cho nên hắn chỉ ngủ duy nhất chăn đệm của chính mình.

Nàng mới vừa trải ra ga giường, liền nghe thấy thị nữ Thiển Bích nhỏ giọng nói: “Chủ tử gọi ngươi, đi đi.”

Tử Ninh buông khăn trải giường ra, nhẹ nhàng đi qua, vừa bước qua bình phong liền thấy dáng người nam tử cao to rộng lớn, thân thể trần trụi ngồi trong thùng gỗ, vài sợi tóc đen nhánh dính hơi nước, dán ở trên mặt hắn.

Đôi mắt hắn khép hờ, dưới ánh nến mờ ảo càng khiến làn da của hắn trắng như ngọc, tuấn mỹ hút hồn, không chút tì vết, tự phụ bất phàm.

Tử Ninh quay lưng về phía Yến Ký, dùng tảo đậu* nàng rửa tay.

(Tảo đậu* : xà phòng cổ đại)

Tiếng nước vừa khẽ vừa nhỏ, nhưng lỗ tai nam nhân vẫn hơi động.

Hắn kiếm thuật cao cường, nội công thâm hậu, ngũ quan nhạy bén, hắn nhắm mắt lại, trước mắt dù không có ánh sáng, lại dường như vẫn có thể thấy bọt tuyết trắng xóa trong lòng bàn tay nàng, thấy nước chảy rửa sạch đôi tay tinh xảo mềm mại kia.

Nàng rửa tay xong liền dùng khăn lau khô, lại cầm lấy một chiếc khăn khác, ngâm khăn vào nước ấm rồi vắt khô, đi đến phía sau hắn.

Nàng hô hấp rất nhẹ, động tác cũng thật nhẹ, tay nàng dần dần từ ngực hắn lau xuống dưới, mang theo khăn nhúng vào trong nước.

Tiếng nước chảy róc rách, hương thơm ngọt ngào cùng hơi ấm của nàng phả vào mặt hắn.

Yến Ký mở mắt, liền thấy đôi tay mảnh khảnh trắng nõn của nàng bị nước nóng làm cho đỏ lên, ống tay áo xắn lên lộ ra cánh tay trắng ngần như ngó sen.

Trên cổ tay nàng có một nốt thủ cung sa đỏ tươi.

Tử Ninh cúi đầu dùng khăn ướt lau làn da trần trụi của hắn.

Cơ bắp vạm vỡ, xương quai xanh sâu, bờ vai rộng, cổ thon dài, còn có sống lưng thẳng tắp.

Nước nóng cùng hơi nước bốc lên làm mọi thứ đều có vẻ cực kỳ ám muội, Tử Ninh bị xông đến đỏ mặt, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, an an phận phận mà lau.

Yến Ký thoải mái khép hờ mắt, ngẩng đầu lên.

Tử Ninh nhẹ nhàng lau mặt cho hắn.

Hắn chớp chớp mắt, trông có vẻ mơ màng buồn ngủ.

Tử Ninh thấy thế liền tăng nhanh tốc độ, nàng lau cánh tay cùng nách hắn, hắn phối hợp mà giơ hai tay lên.

Lại mặc cho nàng lau cơ bụng, phía sau lưng hắn.

Sau đó hắn ào một tiếng, từ trong nước đứng lên, bước ra thau tắm.

Tử Ninh mím môi, nàng cúi đầu lau tiếp.

Yến Ký không có bất kỳ phản ứng đặc biệt gì, hắn thật bình tĩnh, vô cùng phối hợp, tùy ý nàng lau người.

Nàng cúi đầu, hơi ngẩn người, còn tưởng rằng mình đang tắm cho mấy con ngỗng trắng mà nhà hàng xóm nuôi lúc nhỏ.

Trắng mịn, trơn nhẵn, ngoan ngoãn, tinh tế.

Tuy rằng nàng đều hầu hạ Yến Ký tắm rửa mỗi ngày suốt một năm nay, nhưng vẫn không khỏi mà cảm thán.

Tử Ninh xoay người lấy tảo đậu, hòa tan với nước, chà thành bọt xốp mịn, rồi cúi đầu xoa lớp bọt tuyết trắng lên trên người hắn.

Mỗi lần xoa bọt lên trên người hắn như vậy, đều khiến đầu ngón tay Tử Ninh tê dại.

Chủ tử vẫn luôn không gần nữ sắc, không ai biết nguyên nhân, cũng không ai dám hỏi.

Tử Ninh từng thấy hắn liếc nhìn những nữ nhân có ý đồ quyến rũ hắn, ánh mắt lúc ấy lạnh băng, tựa như kiếm của hắn đều khiến người ta sợ hãi.

Nhưng không hiểu sao nàng lại có thể đến gần hắn...

Nàng chưa bao giờ cảm thấy mình cùng mấy nữ nhân đó có gì khác nhau.

Giây trước có thể vẫn yên ổn không có chuyện gì, giây sau nói không chừng đã bán nàng ra ngoài.

Giữ được mạng, cũng không phải chuyện gì tốt.