- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chạm Mặt Sở Khanh
- Chương 51: Phụ chap 4. Rất nhiều điều chúng ta chưa làm
Chạm Mặt Sở Khanh
Chương 51: Phụ chap 4. Rất nhiều điều chúng ta chưa làm
Phụ chap 4. Rất nhiều điều chúng ta chưa làm
Nghe nói Giai Mỹ lại mới đi du lịch với chồng. Tuy thế ngày nào cũng không quên gọi điện về kể lể với cô trên trời dưới biển, mỗi lần như thế lại nấu cháo rõ lâu. Ngô Khanh thiệt tình rất phiền não.
Đã chờ mất gần một tiếng đồng hồ rồi mà có vẻ như cuộc nói chuyện của cả hai vẫn chưa có biểu hiện của kết thúc. Anh sốt ruột ngồi trên sofa đã giày vò cái gối sắp nát được rồi. Kết quả đến phút thứ 60, anh quyết định quăng cái gối sang bên cạnh, lầm lừ tiến lại phía cô. Dương Mẫn không hay biết gì sự khó chịu của anh vẫn vui vẻ nghe câu chuyện dài ơi là dài của Giai Mỹ.
Lúc này anh đang ôm ngang eo cô, hư đốn ngậm chặt vành tai, khiến cô quá nhột bất giác không kiềm chế được mà khẽ kêu lên một tiếng khiến Giai Mỹ phía bên kia lo lắng hỏi.
"Mẫn sao thế?"
-À... không, cậu nói tiếp đi.
Rồi khẽ quay sang lườm anh một cái. Ý nghĩa gì chứ, giờ anh không nghe không thấy, cũng không hề muốn. Cô cứ quan tâm chuyện của cô bơ anh đi, anh cũng chuyên tâm chuyện của anh mặc kệ cô.
Nhưng Dương Mẫn thiệt tình tập trung không nổi vào câu chuyện của Giai Mỹ nữa, anh cứ quấy nhiễu hết tai lại cổ cô, tay thì sờ mó các kiểu biếи ŧɦái, cuối cùng quá đáng nhất là cô đang nói với Giai Mỹ lại ngang nhiên phá rối chặn miệng cô, sự quấn quýt giữa hai đôi môi phát ra thứ âm thanh xấu hổ không chịu nổi. Cô cố gắng đẩy anh ra, vẫn thản nhiên tiếp chuyện Giai Mỹ. Tuy nhiên Giai Mỹ tinh ý không phải là không nhận ra, liền thâm thúy giả đò.
"Mẫn bận gì à?"
-Đâu có.
Câu nói này ngay lập tức đả kích tự trọng của Ngô Khanh. Anh ép luôn cô vào người mình, kiên quyết bắt giữ môi miệng. Cô không đồng tình, cũng kiên quyết phản kháng, lại rất ngại Giai Mỹ phía bên kia đã liên tưởng ra được những gì càng thấy tức anh hơn. Anh bị sao thế? Nhưng rồi kết quả chung cuộc là anh đã thắng, bàn tay anh thay cô tắt luôn điện thoại quẳng vào góc sofa, bản thân vẫn say sưa hôn cô không ngừng, dần dần cũng thu phục được cô nằm xuống.
Giai Mỹ cúp máy xong thì quay sang Hà Duy Khánh suốt từ lúc cô nấu cháo đến giờ vẫn chỉ chăm chăm dán mắt vào quyển sách. Tủi thân thật đấy. Sao trên đời lại có kẻ lấy được vợ đẹp lại chỉ để không như anh, cố tình vì anh mà ăn mặc thật hấp dẫn cuối cùng lại chẳng bằng sức hấp dẫn của vài tờ giấy ghép lại với nhau thành tập. Coi vợ chồng nhà người ta hạnh phúc ngọt ngào thế nào, có chờ một cuộc điện thoại kết thúc cũng không nổi bắt người vợ khổ tâm như cô phải chịu đựng nghe hai người âu yếm. Thật tức chết.
Nói tiếp về vợ chồng Ngô Khanh quấn quýt nhau trên chiếc sofa nhỏ bé hồi lâu vẫn chưa thỏa mãn, định đi tới cùng thì chợt nhớ ra cô đang đến tháng, bao nhiêu hưng phấn không cánh mà bay. Đỡ cô ngồi dậy xong, bỗng anh đề cập tới một vấn đề hết sức mới lạ mà giờ đã sắp tròn ba mươi nghe vẫn không hết hứng thú.
-Chúng mình hẹn hò đi em!
Hai người đến với nhau đã trải qua biết bao nhiêu đau khổ, không hề giống với những đôi bình thường khác, giờ có lẽ là lúc tận hưởng cảm giác đích thực của những con người yêu nhau. Hẹn hò chính là việc đầu tiên kể đến. Cô không khỏi xúc động sáng lên trong ánh mắt, lặng lẽ gật gật đầu.
Cô không ngờ khi mặc áo phông, quần ngắn trông anh lại cool ngầu đến vậy, cứ như đã trẻ đi cả chục tuổi. Người ngoài nhìn vô ai mà nghĩ anh là một Giám đốc lạnh lùng, thành đạt, đã ba mươi tuổi. Nhìn ánh mắt của mọi người cô lại nghĩ có khi nào trông cô giống chị gái đi chơi với em trai không?
Càng chẳng ngờ điều đó rõ ràng thế, đến anh còn xấu tính nói thêm vào.
-Việc hẹn hò là dành cho bọn trẻ trâu em cũng nên ngụy trang chút chứ, sao ăn mặc trang điểm trông cứ như bà cô vậy?
-Giờ anh chê tôi già phải không?
-Anh chỉ là comment chút ý kiến.
Nhìn bộ dạng dè chừng của anh, cô cũng như được an ủi phần nào. Đâu có biết trong lòng anh đang nghĩ thầm cô đã già còn khó tính. Anh nam chính thật hỗn đản quá đi mà.
Công viên giải trí đông vui náo nhiệt. Kể từ khi ba mẹ mất, Dương Mẫn đã không còn muốn tới những nơi có thể dễ dàng khiến người cô độc như cô phải tủi thân như vậy nữa, vô tình có chút không thoải mái hiện diện trên gương mặt. Anh không hiểu thực ý lại cứ tưởng mình đã quá lời. Ừ thì dù gì phụ nữ cũng ghét nhất là bị chê bai nhan sắc của mình mà, trong khi cô thực sự rất xinh đẹp, anh lại là người yêu thương cô, trêu chọc cô như thế làm sao cô có thể không buồn bực cho được.
Ngô Khanh tiến lại dụi dụi mũi vào mũi cô, cái hành động nũng nịu này của anh từ đâu ra mà lại đáng yêu không chịu nổi a.
-Vợ là đẹp nhất mà, chẳng qua tại anh cũng đẹp nữa.
Cô không nín được, bật cười. Rồi lại thấy hai người giữa đám đông thế này thật không nên. Chẳng ngờ anh thể hiện ngay quan điểm, lại gọi hồn những người không liên can.
-Thằng Hạ với vợ nó thân mật còn chẳng ngại, vợ chồng mình ngại cái gì?
-Anh xấu tính, cứ kì thị người ta như thế, em họ em đó.
-Hay người yêu cũ của em?
-Ghen rồi hehe.
Cô biết thừa cách công kích anh rồi nhá, cãi qua cãi lại chi bằng kết luận ngắn gọn luôn câu đó, anh sẽ phải ngoan ngoãn nín lặng, dù có cay đắng nhìn cô không cam thì cũng thấy hả lòng hả dạ.
Cũng là không muốn anh tự mình suy diễn linh tinh, cô không dám nghĩ những chuyện buồn khổ nữa, hạnh phúc tươi cười nắm tay anh hưởng thụ hương vị tuyệt vời của một đôi yêu nhau đích thực.
Nhận ra có rất nhiều, rất nhiều thứ mà cả hai chưa làm. Rồi tự hỏi tại sao hai người lại có thể ngốc nghếch, ương bướng làm khổ nhau đến tận bây giờ, lãng phí mất mười ba năm không được hạnh phúc. Nếu như biết sẽ có ngày nhịn không được mà yêu nhau thế này, nhất định không ngược luyến tàn tâm, làm cả độc giả cũng phải khó chịu một thời gian dài.
-Lại ngẩn ngơ cái gì rồi?
Cô giật mình, lắc lắc đầu.
-Muốn chơi gì đây, chỉ cần vợ muốn thì chồng chiều.
Còn cô lại muốn nói: chỉ cần có anh, gì cũng được. Nhưng ngượng ngùng không nói nổi đành chỉ bừa một trò.
Quả là anh thực sự chiều ý cô, cô muốn cái gì anh lập tức đáp ứng cái đó. Cảm giác như cô đã biến thành một nàng công chúa quyền quý được anh hết mình cung phụng vậy. Phải làm sao đây, anh khiến cô cảm động chết mất.
Chắc cũng bởi trước kia chưa từng được anh đối xử như thế nên giờ đột nhiên mức độ dịu dàng, chân thành tăng gấp bội bội lần cô vô tình chưa kịp tiếp nhận. Liệu có nên yêu cầu anh từ từ thôi không haha.
Cả ngày hẹn hò mệt mờ mắt, toàn thân như sắp nhũn ra tới nơi. Vừa vào trong nhà, Dương Mẫn lập tức thả rơi tự do xuống sofa. Bụng lại bắt đầu giở chứng, cô chả quan tâm cái gì nữa, nhắm hờ mắt nghỉ ngơi, nhẹ nhàng đưa tay xoa xoa.
Bỗng tiếng cười của anh thích thú vang lên, cô giật mình, tò mò mở mắt nhìn. Anh đang chăm chú coi lại xấp ảnh hai người chung với nhau ở công viên giải trí. Cô nhớ lại buổi hẹn hò, anh đã cười rất nhiều, lại là cười rất tươi. Bất giác cô cũng nhoẻn miệng cười.
-Ô, em đang đau bụng sao? – Chợt anh nhìn sang cô, hơi nhăn mặt lo lắng. – Để anh xoa bụng cho em nhé!
Thoáng ngỡ ngàng, bàn tay cô liền chựng lại, hai mắt rưng rưng xúc động, nói không nên lời. Rồi anh thực sự ngồi xuống bên cạnh sofa, bàn tay dịu dàng hết mức, đều đặn từng nhịp khiến cô thoải mái vô cùng. Cơn đau dần dần lắng xuống, mệt mỏi cũng đã tan đi phần nào, cô khẽ nắm lấy bàn tay anh, nước mắt đã không chịu yên chảy ra mất rồi. Cô còn chưa kịp nói anh đã rối rít.
-Đau tới vậy à? Hay để anh lấy thuốc giảm đau cho em? Đợi...
Anh toan nhổm dậy đã liền bị cô giữ lại. Anh như thế càng làm cô thấy cảm động hơn, khóc toáng lên, nức nở câu được câu không.
-Anh... anh dịu dàng... chăm sóc... em... huhu... em rất... hạnh phúc...
Trời ơi, hạnh phúc tới phát khóc luôn á hả? Anh không muốn phá mất bầu không khí lãng mạn này nhưng mà... nhìn cô khóc anh chịu không nổi chỉ muốn cười. Kết quả, cô không khóc nổi nữa thật, nước mắt lưng chừng, nhìn anh kinh ngạc. Anh cười???
-Anh xin lỗi, cơ mà... anh cũng hạnh phúc lắm, không khóc được nên cười, hahaha...
Thấy cô sắp nổi giận rồi, anh mới bình thường trở lại, cúi xuống hôn nhanh một cái, cười cười xoa dịu.
-Trên thế gian này, chỉ có em là người duy nhất được thấy con người thế này của anh.
Anh không thích cười, nhưng vì quá hạnh phúc do cô mang lại, anh đã cười nguyên một ngày.
Anh không thích phải hầu hạ, nhún nhường với người khác, nhưng anh vì cô sẵn sàng biến mình trở nên ôn nhu đến xa lạ.
Và vì cô, anh không thích những trò hẹn hò nhàm chán đã chẳng ngần ngại kéo cô tới chốn đông người làm những thứ giản đơn thông thường nhất của một đôi yêu nhau.
Tóm lại, chính anh cũng sắp không còn nhận ra bản thân mình nữa. Tất cả đều chỉ như thế trước mặt cô, một mình cô.
-Anh hứa nhé.
Tình yêu của anh đối với cô dẫu đã biết rất dạt dào sâu rộng, nhưng cô vẫn cảm giác chưa quen được điều đó, thậm chí thấy bản thân có khi không đủ sức đón nhận nó, lo sợ sẽ để tràn mất nên chỉ ham muốn nắm giữ tuyệt đối. Có phải cô quá tham lam rồi không?
-Em có thể tin trên đời này còn có người yêu em hơn anh sao?
Nói cũng phải. Và thế là cô lại toe toe cười.
Thật ra anh cũng không nghĩ người đã từng luôn lạnh lùng nhìn anh như cô lại có thể trở nên ngọt ngào như thế này, chính anh mới là vẫn chưa thể tiếp nhận được, vô tình thường ngẩn người ngắm nhìn cô mãi không thôi.
-Mai em muốn đi coi phim.
Anh đồng ý luôn mà chẳng nghĩ. Được nước lấn tới cô đòi hỏi thêm cơ số thứ.
-Em muốn cũng đi du lịch như vợ chồng Giai Mỹ.
-Ừ, anh cũng muốn. – Rõ ràng anh không mấy hứng thú.
-Em muốn học một lớp nấu ăn.
-Anh sẽ tìm lớp tốt nhất cho em. – Rõ ràng anh chẳng rảnh tới thế.
-Em ít quần áo quá.
-Dẫn em đi mua được không? – Cứ như vệ sĩ vậy á?
-Em... em...
Thật tức chết, sao anh chả có chút ý kiến nào vậy. Muốn cô cảm động mà chết có phải không?
-Anh đã nói rồi mà, chỉ cần em muốn anh sẽ chiều.
-Nhưng mà...
Cô cũng thương anh chứ, đâu có muốn anh vất vả vì cô như vậy.
Nhưng cô phải biết rằng...
-Em chỉ cần yêu anh, còn lại tất cả cứ để anh lo.
Trên đời này anh đã từng có mọi thứ, chỉ không có tình yêu của cô, cho nên giờ dù cho anh không có mọi thứ cũng chỉ cần có tình yêu của cô thế là đủ rồi.
Cuối cùng, anh và cô, hai người ở hai chiến tuyến hoàn toàn trái ngược nhau tưởng chừng như mãi mãi sẽ đối đầu lại hợp thể cùng nhau, có muốn hay không cũng không tránh được những cảm xúc mới lạ. Và vì thế có rất nhiều thứ hai người chưa làm. Nhưng tương lai nhất định sẽ làm.
Còn một ngoại truyện cuối cùng nữa hoy là chính thức say goodbye nhau nhá, nhắc lại nữa là còm men cả vốt mạnh lên nha các chế!!!!! Sao cứ bắt tuôi phải thúc dục ấy nhờ, tự giác đi chớ huhuhu......
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Chạm Mặt Sở Khanh
- Chương 51: Phụ chap 4. Rất nhiều điều chúng ta chưa làm