Dậy Đi - Dậy đi Dậy đi Dậy đi Lẹ lên mày lì hả Dậy đi Dậy đi Dậy đi Lẹ lên mày lì hả……
Tiếng chuông báo thức buổi sáng reo lên với âm thanh vui nhộn, đánh thức Nguyễn Hoàng Quân vào sáng thứ Hai. Là một sinh viên mới tốt nghiệp từ Ðại học Pennsylvania ở Mỹ, Hoàng Quân quyết tâm trở về Việt Nam để theo đuổi ước mơ tại một trong những tập đoàn lớn nhất của Thành phố Hồ Chí Minh - KingGroup. Cậu mong muốn thăng tiến lên vị trí quản lý và sẵn sàng nỗ lực để đạt được điều đó. Mặc dù có vẻ ngoài nhẹ nhàng và lời nói nhỏ nhẹ, nhưng Hoàng Quân lại sở hữu tính cạnh tranh bẩm sinh và quyết tâm không để bất kỳ ai hay điều gì cản trở mình.
Rời khỏi chiếc giường êm ái, Hoàng Quân xỏ chân vào đôi dép lê đặt sẵn bên cạnh và đứng dậy, vươn vai để kí©h thí©ɧ tuần hoàn máu. Theo thói quen, cậu cẩn thận dọn giường, mở rèm đón ánh nắng ban mai, rồi tắm nước ấm, đánh răng trước và sau bữa sáng. Bộ vest đen ôm vừa vặn quanh chân tay cậu. Việc điều chỉnh độ dài quần giờ đây cho phép cậu đi mà không sợ vấp ngã và làm mình xấu hổ.
Hoàng Quân đeo chiếc túi đựng đồ làm việc rỗng không lên vai, sẵn sàng trở về nhà với một núi giấy tờ. Cậu không quan tâm. Dù sao thì đây cũng là giấc mơ của cậu. Nhìn lại mình trong gương lần cuối, cậu vén lại vài sợi tóc con vào đúng chỗ trước khi rời khỏi căn hộ nhỏ của mình để bắt đầu ngày làm việc đầu tiên tại King.
Ông Hoàng Minh là CEO của King, tuy nhiên, đừng để điều đó đánh lừa bạn. Ông Hoàng Minh xuất thân là trai Bắc và cực kỳ tự phụ và bất cứ điều gì ông muốn, ông đều có được. Khi công ty mở ra những vị trí mới, Nguyễn Hoàng Quân mới tốt nghiệp đã nhanh chóng nộp đơn, và may mắn thay, cậu đã trúng tuyển. Sau khi giành được một vị trí thành công trong công ty, Hoàng Quân háo hức mong muốn làm hài lòng mọi đồng nghiệp và đặc biệt là ông Hoàng Minh mặc dù bản tính tàn nhẫn và coi thường của ông.
Một tiếng chuông vang lên từ túi Hoàng Quân và cậu rút điện thoại ra để đọc tin nhắn trên màn hình. Ðó là tin nhắn của Thành Đạt, giám đốc nhân sự phụ trách quá trình tuyển dụng của công ty.
"Quân ơi, nay ngày đầu nhớ đến đúng giờ nhé em. Anh sẽ đợi em ở lối vào cổng chính. Vui lòng tìm anh khi em đến nhé. Trân trọng, Giám đốc nhân sự, Thành Đạt."
Như thể tin nhắn đó đã làm cho thực tế của tình hình trở nên rõ ràng hơn với Hoàng Quân. Tim cậu đập thình thịch trong l*иg ngực và lòng bàn tay cậu bắt đầu đổ mồ hôi. Ngày đầu tiên của cậu chỉ còn cách vài phút nữa và đây là cơ hội để cậu làm tốt và thể hiện tiềm năng của mình.
Hoàng Quân nhanh chóng đi ra phố, đối mặt với bầu không khí nhộn nhịp của những con đường đông đúc ở Sài Gòn - điều mà cậu không quen mặc dù đã trải nghiệm nó một vài ngày khi quay trở về Việt Nam. Thân hình nhỏ bé của cậu bị xô đẩy bởi những người vội vã đi làm. Công ty cách căn hộ của cậu 10 phút đi bộ nên cậu đặt chân về phía tòa nhà Landmark 82 chọc trời lớn cao chót vót trên thành phố. Cậu nhìn vào tòa nhà sừng sững ở đằng xa, cậu mỉm cười với chính mình và nghĩ về cách cậu sẽ giới thiệu bản thân với những đồng nghiệp mới.
Dòng suy nghĩ của cậu đã biến đổi thời gian và trước khi cậu kịp nhận ra, Hoàng Quân đã đứng trước cánh cửa xoay dẫn đến ước mơ cả đời của mình. Cậu bước vào cánh cửa một cách tao nhã, di chuyển theo những cánh tay uốn lượn của nó và bước vào môi trường mát mẻ của quầy lễ tân văn phòng hiện đại. Sảnh đợi rộng rãi với nhiều khu vực ngồi và sàn lát gạch. Những cây cột lớn đảm bảo tòa nhà còn nguyên vẹn và hàng chục bức tranh được vẽ cẩn thận treo trên tường. Mọi thứ trông cực kỳ đắt tiền, cùng với những con người vô cùng thanh lịch. Có những doanh nhân đang vội vã chạy quanh với những chồng giấy tờ trên tay và những túi cà phê đầy ắp cho các thành viên trong nhóm. Không khí rất bận rộn và nhộn nhịp, đúng như Hoàng Quân mong đợi.
Cậu dành một chút thời gian để chiêm ngưỡng mọi thứ trước khi … ĐÙNGGGGGGGG!
Tư thế tao nhã của cậu giờ đã bị phá vỡ khi cậu nằm dài trên sàn thành một đống. Da cậu bắt đầu nóng ran khi đầu cậu quay cuồng vì bối rối.
"Cái gì vừa...?"
"Ôi trời chết rồi! Tôi rất, rất xin lỗi! Bạn ổn chứ? Bạn có sao không?" một giọng nói khàn khàn với giọng điệu hoảng loạn điên cuồng hỏi Hoàng Quân, liên tục nói với cậu một loạt lời xin lỗi.
Giọng nói bí ẩn đã nắm lấy cánh tay Hoàng Quân và giúp cậu ngồi thẳng dậy.
"Ôi trời ơi, tôi xin lỗi vì đã đυ.ng phải bạn. Tôi sơ ý quá. Chết rồi. Cà phê đó, để tôi giúp bạn dọn dẹp. Tên bạn là gì? Bạn ở phòng nào thế ?"
Cà phê? Cà phê! Cà phê nóng bỏng đang ngấm vào da Hoàng Quân không thương tiếc. Cảm giác bỏng rát không thể tha thứ khiến làn da nhạy cảm của cậu nóng đỏ khi chất lỏng màu nâu thấm vào bộ vest đen và áo sơ mi trắng. Nếu ngày hôm nay không bắt đầu một cách khó khăn, một tia nước mát lạnh đã dội lên Hoàng Quân từ đầu đến chân, giờ khiến cậu cảm thấy (và có thể trông giống) một chú chó ướt sũng.
"Bạn ổn chứ, tôi rất xin lỗi?" giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau xô nước.
Hoàng Quân ngước lên với đôi mắt mở to, kinh hoàng tràn ngập nỗi sợ hãi khi chợt nhận ra cậu đang đối mặt với vợ của CEO Hoàng Minh, bà Lan Ngọc. Làn da nhợt nhạt của cô được trang điểm nhẹ nhàng làm nổi bật đôi mắt đen của cô. Mái tóc nhuộm vàng của cô được buộc gọn gàng thành một búi tóc và được trang trí bằng những chiếc kẹp tóc. Chiếc váy đỏ đắt tiền của cô chắc chắn là một món quà từ CEO.
Sự xấu hổ hiện rõ trên khuôn mặt Hoàng Quân khi cậu nhìn xuống:
"Tôi xin lỗi bà, tôi đã không nhìn đường. Tôi nên chú ý hơn."
Bà Lan Ngọc quỳ xuống bên cạnh cậu và nhẹ nhàng vỗ vai cậu, móng tay đỏ sẫm của bà khẽ cào xước làn da anh qua lớp vải ẩm ướt:
"Không sao đâu. Tôi là người gây ra chuyện này mà. Cậu còn nóng không? Cậu mới à? Tôi chưa từng gặp cậu."
"Dạ, tôi tên là Nguyễn Hoàng Quân..." giọng cậu khàn khàn thì thầm.
Cậu không thể gian dối lúc này được. Nhưng có lẽ đó là lựa chọn tốt hơn khi cậu mới chỉ bắt đầu ngày làm việc đầu tiên.
" Quân... Có chuyện gì vậy em?"
Người đàn ông nhìn ra từ phía sau bà Lan Ngọc với vẻ mặt đầy tội lỗi. Anh ta cúi chào thật sâu và đưa tay ra:
"Chào bà Lan Ngọc, sao bà lại ở đây?”
Bà Lan Ngọc không trả lời mà nhìn thẳng vào mắt Hoàng Quân đầy ẩn ý. Hoàng Quân sợ hãi lúng túng quay sang nhìn vào mắt Thành Đạt và những ánh mắt hiếu kì của những người xung quanh đang nhìn chằm chằm vào 3 người. Quả thật, Thành Đạt thật là người thông minh và nhận lỗi ngay lập tức dù không phải là anh gây ra.
“Xin lỗi bà Lan Ngọc. Tôi đã tuyển dụng cậu này, tôi xin lỗi vì khi nãy vội quá đã dội cà phê nóng lên người Quân. Thật là một cách tuyệt vời để bắt đầu ngày đầu tiên của Quân, tôi nói đúng chứ?"
Khuôn mặt của bà Lan Ngọc tối sầm lại khi bà đứng dậy và quay mặt lại đối mặt với Thành Đạt. Bà nắm chặt tay, các đường gân trên cổ nổi rõ khi bà nhìn chằm chằm vào người quản lý nhân sự. Hoàng Quân nhanh chóng đứng dậy:
"Không sao đâu, thật đấy. Tôi đi giặt quần áo đây..."
"Ðây có phải là cố ý không, anh Đạt?" Giọng cô sắc nhọn đến nỗi có thể làm vỡ kính.
Thành Đạt mở to mắt:
"Không hề, thưa bà. Chỉ là một tai nạn đáng tiếc thôi."
"Anh có vẻ rất bình tĩnh khi mà anh vừa làm bỏng một tân binh tội nghiệp. Anh có phép lịch sự gì thế hả?"
Bà Lan Ngọc thật là biết cách diễn xuất, ra hiệu về phía thang máy:
"Báo cáo với chồng tôi ngay lập tức. Còn cậu..." bà quay sang Hoàng Quân, "Tôi sẽ hộ tống cậu đến phòng vệ sinh ở trên tầng trên cùng. Hãy coi đó là lời xin lỗi từ tôi vì hành vi kinh khủng của anh ta."
Hoàng Quân vô cùng sợ hãi nhưng cũng nhanh chóng nhặt chiếc túi rơi của mình lên và chạy theo vợ của CEO. Cô ấy đi với tốc độ cực nhanh so với một người đi giày cao gót. Cậu theo cô vào một trong những thang máy khi anh quay lại và thấy người quản lý nhân sự đang nhìn cậu với vẻ mặt ngượng ngùng khi anh được đưa cho một cây lau nhà để lau sạch vết đổ do chính bà Lan Ngọc gây ra.
Ngày đầu tiên đã không diễn ra như mong đợi. Bây giờ bà Lan Ngọc lại hộ tống cậu vào phòng vệ sinh. Hôm nay còn có thể xảy ra chuyện gì nữa đây?