Chương 42: Ôm

Để giảm bớt sự xấu hổ vừa rồi, Trì Minh Nghiêu tự châm cho mình một điếu thuốc, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, từng ngụm từng ngụm hút thuốc.

Lý Dương Kiêu vừa ngồi dậy, liền nhìn thấy Trì Minh Nghiêu để trần nửa người trên đứng trước mặt cậu, trong nháy mắt liền tỉnh táo, thần kinh đại não nhanh chóng căng thẳng: vừa rồi sao cậu lại không nghĩ tới Trì Minh Nghiêu cùng cậu về nhà là có động cơ không thuần khiết!

Lý Dương Kiêu nuốt một ngụm, trong đầu nhanh chóng tính toán tiền gửi trong thẻ ngân hàng của mình, sau đó rất nhanh héo hon: Trước khi được thanh toán thù lao của bộ phim này, cậu căn bản không có đủ 20 vạn trả lại cho Trì Minh Nghiêu.

Lý Dương Kiêu nhìn đường cong cơ bắp trên người Trì Minh Nghiêu, suy nghĩ trong đầu nổi lên: Một giây trước muốn tìm cớ trốn tránh quá khứ, một giây sau lại muốn dứt khoát làm đi, dù sao cũng là lần cuối cùng, tuy dạ dày còn có chút khó chịu, trước mắt cảm xúc cùng bầu không khí cũng không đúng lắm, nhưng bản thân làʍ ŧìиɦ mang đến kɦoáı ƈảʍ có thể làm cho người ta đắm chìm trong đó.

Vậy thì không bằng....Cứ che đậy tất cả ý nghĩ khác, không nghĩ đến chuyện khác nữa, hưởng thụ một lần cho tốt đi, dù sao cái mạng này của mình cũng coi như là Trì Minh Nghiêu giúp cậu nhặt về, nếu không hiện tại còn không biết đang dạo chơi chốn nào ở quỷ môn quan rồi.

Nhưng cậu lại mơ hồ cảm thấy có chút khổ sở, ngay cả chính cậu cũng không rõ vì sao mà khổ sở. Dưới thần kinh căng thẳng, Lý Dương Kiêu đã không còn sức lực đi tìm hiểu những cảm xúc dâng lên trong vài phút này.

Cậu đơn giản dịch chuyển thân thể về phía sau một chút, tựa vào trên thành giường, hướng về phía sau lưng Trì Minh Nghiêu, làm bộ không chút để ý hỏi một câu: "Hiện tại muốn làm không?"

Ðộng tác hút thuốc của Trì Minh Nghiêu dừng một: "Hửm?"

"Ý tôi là, nếu anh hiện tại muốn làm....Tôi cũng không có vấn đề gì."

"....."

Một mảnh yên lặng.

Lý Dương Kiêu giống như chờ đợi lăng Trì, thấp thỏm nhìn lưng Trì Minh Nghiêu. Thân thể trước mắt này thoạt nhìn trẻ tuổi mà cực kỳ có cảm giác sức lực dồi dào, làm cho cậu có thể rõ ràng cảm nhận được khí thế bức người cùng với.....Cảm giác đau đớn.

Cậu nhìn thấy động tác hút thuốc của Trì Minh Nghiêu dừng lại, qua vài giây, anh mới đưa tay kéo gạt tàn ở đầu giường, búng tàn thuốc, sau đó dập tắt hẳn nửa điếu thuốc còn lại.

Trái tim Lý Dương Kiêu tức khắc nhảy tới cổ họng, kinh hồn táng đảm mà chờ Trì Minh Nghiêu xoay người.

Trì Minh Nghiêu quay lại, không mang theo biểu tình gì nhìn Lý Dương Kiêu, sau đó dịch lại gần, mặt tiến đến vị trí rất gần Lý Dương Kiêu, hạ thấp thanh âm hỏi: "Cậu muốn làm như thế nào cơ?"

Khoảng cách giữa bọn họ quá gần, thế cho nên Lý Dương Kiêu có thể cảm giác được hơi thở của Trì Minh Nghiêu phả vào mặt mình, cậu nghiêng mặt đi một chút, đại khái là muốn tránh đi cái cảm giác áp bách này.

"Tôi đúng là lấy ơn báo oán mà, Lý Dương Kiêu," Trì Minh Nghiêu nhìn chằm chằm cậu, nở nụ cười một chút, "cho nên trong mắt cậu thì tôi chính là một con ngựa giống tùy thời tùy chỗ đều phát tình?"

Lông mi Lý Dương Kiêu run rẩy vài cái.

Trì Minh Nghiêu vươn tay, xoay cằm cậu, hỏi: "Có phải không?"

Lý Dương Kiêu không nói gì, cậu chỉ nhìn anh, đáy mắt lộ ra một tia khẩn trương không dễ phát hiện.

Trì Minh Nghiêu vươn ngón tay cái, nhẹ nhàng vuốt ve phía dưới mắt Lý Dương Kiêu, tựa như lau nước mắt cho cậu, sau đó vỗ vỗ đỉnh đầu cậu, nói: "Ðừng suy nghĩ lung tung, ngủ một lát đi, tôi rất buồn ngủ, hôm qua cả đêm không ngủ."

Trì Minh Nghiêu nói xong, đưa tay kéo gối đầu sau Lý Dương Kiêu, ý bảo cậu nâng người lên.

Lý Dương Kiêu hơi cúi người xuống, lấy gối đầu dựa vào phía sau lưng ra, đặt sang một bên, sau đó một tay chống giường, nói: "Vậy anh ngủ ở đây đi, tôi ra sô pha ngủ."

"Ra sô pha làm gì, đã nói tôi sẽ không làm gì cậu." Trì Minh Nghiêu rất tự nhiên chỉnh điều hòa trong phòng Lý Dương Kiêu, hỏi, "Chỉ có một cái gối sao?"

"Ừm," Lý Dương Kiêu xoa xoa tóc nói, "Chỉ có một cái, anh ngủ đi."

"Mỗi người một nửa đi." Trì Minh Nghiêu đặt gối đầu ở giữa, sau đó nằm xuống, gối một nửa, nhắm mắt lại.

Lý Dương Kiêu không nói thêm gì, cũng trầm mặc nằm xuống.

Sau đó cậu phát hiện chính mình căn bản là ngủ không được. Trì Minh Nghiêu cách cậu quá gần, thế cho nên cậu không có cách nào xem nhẹ việc bên cạnh còn có người khác.Cậu có thể ngửi thấy mùi dầu gội đầu trên tóc, sữa tắm trên cơ thể cùng mùi thuốc lá như ẩn như hiện. Mùi dầu gội đầu và sữa tắm đều là của cậu, cậu quá quen thuộc hai mùi huơng này, thế nên mùi thuốc lá xen lẫn trong đó có vẻ đặc biệt ái muội.

Cậu có chút tâm phiền ý loạn, rõ ràng rất mệt mỏi, lại làm sao cũng không thể ngủ được.

Bởi vì bên cạnh là Trì Minh Nghiêu.

Trong đầu cậu lại hiện lên tất cả những gì đã xảy ra đêm qua, từ lúc đi vào khách sạn kia, đến khi Trì Minh Nghiêu cùng mình ngồi xuống trước mặt Tống Sưởng, đến việc anh giúp mình đỡ rượu, cùng với tất cả những gì đã xảy ra trong khoang xe chật hẹp kia...

Giống như hết thảy đều là bởi vì Trì Minh Nghiêu mà ra. Nhưng cậu lại không có cách nào đem tất cả tức giận đều phát tiết lên người Trì Minh Nghiêu ðýợc, cậu còn nhớ rõ lúc mình tựa vào vai anh khóc, bàn tay kia từng chút từng chút nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu, còn có bát cháo buổi sáng kia, cùng với các loại vụng về cứng rắn quan tâm.....Trì Minh Nghiêu giống như một nhóc gấu gây họa vừa hao hết tâm tư bù đắp lại hết thảy, bởi vì thái độ quá mức thành khẩn mà làm cho người ta cảm thấy không đành lòng trách móc.

Lý Dương Kiêu lại mơ hồ cảm thấy mình có chút ỷ lại vào Trì Minh Nghiêu, có đôi khi cậu cảm thấy căng thẳng đối với sự tồn tại của anh, có đôi khi lại cảm thấy có chút an tâm.....Ðại khái một người ở sâu trong tuyệt vọng cùng bóng tối, ngẫu nhiên cảm nhận được một chút hành động ôn nhu, giống như người sắp chết đuối dốc hết toàn lực trèo lên được một cây cọc gỗ. Trì Minh Nghiêu có đôi khi đối với cậu quá ôn nhu, thế nên làm cho cậu suýt nữa lầm tưởng mình luôn được đối xử dịu dàng tử tế, lầm tưởng mình có thể có được cọc gỗ của riêng mình.

Nhưng Trì Minh Nghiêu làm sao có thể cam lòng làm một cọc gỗ trôi dạt đây? Anh căn bản là người trên bờ, có thể kéo cậu lên bờ, cũng có thể tùy thời buông tay, quyền chủ động toàn bộ ở chỗ anh.

Trì Minh Nghiêu nằm bên cạnh Lý Dương Kiêu, cũng cách một hồi lâu mới ngủ.

Trên người Lý Dương Kiêu phiếm hơi nước làm anh nhớ tới đoạn ngắn trong 《 xa xôi 》, cậu ngồi ở trên người của người kia vặn vẹo vòng eo, phát ra giọng mũi không kiềm chế được, còn có điệu múa cột mà cậu múa trong phim, thắt lưng của cậu nhìn qua rất nhỏ lại rất mềm mại, lúc thắt lưng lộ ra một đoạn, thoạt nhìn cực kỳ mê người. (editor: tôi cũng muốn nhìn các cô ạ, gớt nước miếng.)

Trì Minh Nghiêu cảm thấy mình có chút phản ứng, không, là phản ứng rất rõ ràng. Lý Dương Kiêu ngủ bên cạnh anh, chỉ cần anh xoay người là có thể ôm lấy cậu, cũng có thể cùng cậu làʍ ŧìиɦ —— dù sao Lý Dương Kiêu cũng sẽ không phản kháng, nếu không thì cậu ấy vừa rồi cũng sẽ không hỏi ra câu nói kia.

Nhưng anh lại nghĩ tới đêm qua, Lý Dương Kiêu cũng là thực thuận theo mà ngồi trên đùi anh, mặc cho anh tiến vào thân thể cậu. Cậu ấy giống như trước nay đều sẽ không phản kháng, nhưng lại luôn đối với loại chuyện này biểu hiện một chút căng thẳng.

Cậu ấy không phản kháng.....Là bởi vì cảm thấy vô dụng đi? Trong đầu Trì Minh Nghiêu lại vang lên câu nói kèm tiếng khóc nức nở kia của Lý Dương Kiêu tối qua "tôi sẽ chết", lúc ấy anh vẫn là kiên trì làm tiếp, sao bản thân mình lại có thể khốn nạn như vậy?

Anh nhíu mày, đem du͙ƈ vọиɠ của chính mình đè ép xuống —— anh quyết định thời điểm lần sau làm, nhất định phải là ở trong tình huống Lý Dương Kiêu cam tâm tình nguyện. Anh không muốn nhìn thấy cậu căng thẳng như vậy, anh muốn để Lý Dương Kiêu cầu anh tiến vào thân thể cậu —— Lý Dương Kiêu đối với du͙ƈ vọиɠ của bản thân từ trước đến nay luôn rất thành thật, điều này cũng không phải là cái gì khó.

Trì Minh Nghiêu ngủ thϊếp đi trong lời thề son sắt —— anh thật sự quá mệt mỏi, hôm qua lăn lộn cả đêm không ngủ, lại lái xe một buổi sáng xe, thể lực đã cạn kiệt.

Trì Minh Nghiêu đi vào giấc ngủ rất nhanh, nhưng ngủ lại không yên ổn, không đến vài phút đã ngã vào một giấc mộng.

Trong mộng anh trở lại trong chiếc xe kia, Lý Dương Kiêu ngồi trên đùi anh, đầu dựa vào bờ vai của anh, thuận theo mà mặc cho anh một lần lại một lần dùng sức mà đi vào thân thể cậu, thân thể cậu mềm như bông, trên eo có một tầng mồ hôi mỏng, giọng mũi khó kiềm chế ở trong xe có vẻ vô cùng rõ ràng.

Trong mộng anh liên tục tiến vào, một lần lại một lần gọi tên cậu: "Dương Kiêu, thoải mái không? Dương Kiêu, Kiêu Kiêu, nói chuyện đi bảo bối."

Lý Dương kiêu nói cái gì cũng không nói, hiếm khi ngoan ngoãn như vậy.

Anh đưa tay xoay cằm cậu lại, muốn tiến lại gần hôn cậu, nhưng đến gần mới phát hiện, Lý Dương Kiêu nhắm mắt lại, đã ngủ thϊếp đi.

"Kiêu Kiêu?" Anh nhẹ nhàng vỗ mặt câu, "Lý Dương Kiêu, lúc làʍ ŧìиɦ mà cậu dám ngủ, không muốn sống nữa đúng không?"

Nhưng Lý Dương Kiêu không hề phản ứng, an tĩnh tựa như...đã chết.

Trì Minh Nghiêu đột nhiên nảy sinh ý nghĩ rất không tốt, đưa ngón tay đến chóp mũi Lý Dương Kiêu để thăm dò hô hấp của cậu, đầu ngón tay không kìm được run rẩy.

Không có hô hấp!

Anh hoảng hốt gọi tên cậu: "Kiêu Kiêu? Kiêu Kiêu? Dương Kiêu? Lý Dương Kiêu cậu tỉnh lại!!"

Trì Minh Nghiêu như phát điên lên, lay lay thân thể Lý Dương Kiêu, nhưng Lý Dương Kiêu không hề phản ứng.

Trì Minh Nghiêu mở choàng mắt, tỉnh giấc.

Anh kịch liệt hô hấp, trên ngực lên xuống phập phồng, trong mơ cái cảm giác sợ hãi cực độ ấy vô cùng rõ ràng, làm cho anh cảm giác một hồi tim đập rất nhanh.

Trì Minh Nghiêu nghiêng nghiêng đầu, rũ mắt nhìn Lý Dương Kiêu ngủ ở bên cạnh. Cậu ấy thoạt nhìn an tĩnh như vậy, thật giống một màn trong mộng kia, thật giống như...

Trì Minh Nghiêu trái tim cấp tốc mà nhảy lên, anh nhìn Lý Dương kiêu, ma xui quỷ khiến mà vươn ngón tay ra thăm dò hô hấp của Lý Dương Kiêu.

Lý Dương Kiêu còn chưa ngủ, cậu cảm giác được có thứ gì đυ.ng vào chóp mũi của mình, vừa mở mắt ra liền thấy Trì Minh Nghiêu đang đặt tay ở chóp mũi cậu, tựa hồ....kiểm tra hô hấp của cậu?

Lý Dương Kiêu đã quên chính mình cũng từng làm hành động tương tự như này đối với Trì Minh Nghiêu, nội tâm mắng câu "ấu trĩ", mặt không biểu tình mà nhìn Trì Minh Nghiêu hỏi: "Còn hô hấp không?"

Trong lòng Trì Minh Nghiêu chưa bình tĩnh lại được, yên lặng nhìn Lý Dương Kiêu, sau đó nói: "Tôi vừa mới mơ thấy cậu....."

"Ðã chết?" Lý Dương Kiêu bình tĩnh hỏi.

Trì Minh Nghiêu thu hồi ngón tay, nằm trở lại trên giường, nặng nề mà thở ra một hơi.

"Ðúng là ác mộng", Lý Dương Kiêu không mặn không nhạt mà đùa một câu, "tôi bệnh nặng mới khỏi, có thể hay không mong tôi tốt lên một chút, thiếu gia ơi."

Trì Minh Nghiêu không nói gì, trầm mặc một hồi, đột nhiên xoay người, mặt hướng về phía Lý Dương Kiêu, vươn một cánh tay ôm cậu, sau đó nhắm mắt lại.

Lý Dương Kiêu rũ mắt nhìn cánh tay khoác lên người mình, nó có trọng lượng, trọng lượng rõ ràng rơi vào ngực cậu, làm nhịp tim cậu đột nhiên trở nên rất nhanh.