Trì Minh Nghiêu bảo Diệp Thiêm về, nhưng Diệp Thiêm nào dám lại trở lại bên cạnh Trần Thụy, cậu ta sợ sệt cầm ly đứng tại chỗ, không dám cử động mạnh.
"Mẹ kiếp, Trì Minh Nghiêu, mẹ nó ông đây là nể mặt cậu mới....." Trần Thụy thẹn quá hóa giận mà văng ra một loạt lời tục tĩu, cầm lấy ly trên bàn định ném về phía Trì Minh Nghiêu.
Tào Diệp vội vàng đứng lên ngăn hắn lại: "Ui ui ui, làm gì đấy, đều say rồi đúng không."
"Tào Diệp cậu mẹ nó lăn sang một bên đi, cậu cũng không nhìn xem là ai gây sự trước......"
"Minh Nghiêu, cậu mau xin lỗi Trần tổng đi." Tào Diệp vừa hòa giải, vừa bồi thường mặt mũi cho Trần Thụy, "Trần Thụy, anh đừng chấp nhặt với cậu ấy, cậu ấy vừa từ nước ngoài trở về, học nghệ thuật đến choáng váng cả rồi —— Aizz Minh Nghiêu, cậu rót cho Trần tổng một chén rượu, rồi mau chóng tự phạt ba chén đi, nhanh lên."
Trì Minh Nghiêu nhìn Trần Thụy, ngữ khí không có gợn sóng gì nói: "Tôi vừa mới hất đổ, hình như không chỉ có một ly nhỉ?"
"Mẹ nó, ông đây thích đổ cái gì thì đổ cái đó đấy, mẹ nó mày quản rất rộng nhỉ—— mẹ kiếp Tào Diệp, cậu đừng có chặn tôi!" Trần Thụy hoàn toàn bị chọc giận, từ trong túi áo lấy ra cái bình thủy tinh nhỏ kia, nặng nề vỗ lên bàn, "Diệp Thiêm cậu lại đây, mau uống hết toàn bộ nước trong bình cho tôi!"
Diệp Thiêm nào dám đi qua, trốn sau lưng Trì Minh Nghiêu, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
"Được rồi được rồi, mấy tuổi rồi hả hai con người này! Trần Thụy anh nhanh chóng cất cái bình kia của anh đi, thật sự mà nháo ra mạng người thì chờ ba cậu tới vớt cậu đi." Tào Diệp khuyên xong bên này lại khuyên bên kia, "Minh Nghiêu cậu cũng vậy, bữa tiệc này là tổ chức cho cậu, tài nguyên khách hàng trên tay Trần tổng cũng không ít đâu, đắc tội anh ta, tổn thất này của cậu cũng quá lớn rồi."
Bên cạnh có người đưa tay cầm lấy cái bình nhỏ Trần Thụy đặt trên bàn, nhìn hai cái nói: "Ui, một bình này uống vào thật sự là chết người đấy, chơi lớn như vậy ư Trần Thụy, mau cất đi."
Trần Thụy đang tức giận, nào còn nghe được bất luận kẻ nào khuyên nhủ, hắn giơ tay chỉ vào Diệp Thiêm, hung tợn nói: "Diệp Thiêm, cậu hoặc là từ nay về sau sẽ đi theo Trì tổng của cậu, hoặc là, muốn đi theo tôi, cậu nhất định phải uống hết bình này, một giọt không còn!"
Diệp Thiêm đã bị dọa choáng váng, run rẩy bắt đầu khóc.
Trì Minh Nghiêu nghiêng đầu nói với Diệp Thiêm: "Được rồi, vậy cậu đi theo tôi đi." Nói xong, từ chỗ ngồi đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà đẩy cửa đi.
Diệp Thiêm nào còn lựa chọn khác, chỉ có thể theo ra ngoài, đi theo phía sau Trì Minh Nghiêu khóc một đường.
Trì Minh Nghiêu đẩy cửa đại sảnh ra, bị gió lạnh bên ngoài thổi qua, thổi bớt cơn say vừa rồi một chút, lúc này mới tỉnh táo lại, chuyện vừa rồi xử lý thật sự không ổn.
Đắc tội Trần Thụy là một chuyện, lại còn làm hỏng bữa tiệc Tào Diệp cố ý tổ chức cho anh nữa. Chỉ là, một màn trên bàn vừa rồi quả thật làm cho Trì Minh Nghiêu có chút ghê tởm, không chỉ bởi vì đầu sỏ Trần Thụy, mà còn bởi vì những người khác xem náo nhiệt cũng không ngại lớn chuyện.
Trì Minh Nghiêu vừa từ nước ngoài trở về, nghiên cứu sinh còn chưa học xong, cũng chưa bao giờ chính thức bước vào xã hội, càng đừng nói đến việc tham gia bữa cơm chướng khí mù mịt này, anh trẻ tuổi khí thịnh, hăng hái, cho tới bây giờ cũng chưa từng đem người nào chân chính để vào mắt, trước khi làm việc nào còn nghĩ đến hậu quả?
Hơn nữa, cái bình nhỏ trong tay Trần Thụy, anh vừa vặn đã từng nhìn thấy ở nước ngoài, thứ kia gọi là thuốc mê kí©ɧ ɖụ©, sau khi uống không chỉ sẽ làm cho người ta sinh ra hưng phấn tìиɧ ɖu͙© cùng ảo giác khó có thể khống chế, đồng thời còn có tính nghiện mãnh liệt. Trước kia Trì Minh Nghiêu cũng có người bạn đã bị người ta hạ thuốc này, tiền đồ tốt từ nay về sau bị hủy hoại, có một đoạn thời gian mỗi ngày đều bị phản ứng cai nghiện tra tấn đến sống không bằng chết. Hôm nay lại gặp phải loại tình huống này, Trì Minh Nghiêu làm sao có thể ngồi yên không để ý?
Diệp Thiêm khóc không dứt, khóc đến Trì Minh Nghiêu tâm phiền ý loạn, anh nghiêng đầu nói: "Được rồi, đừng khóc nữa, nếu cậu thật sự uống chén rượu kia, tối nay chờ bị cưỡиɠ ɧϊếp đi."
"Nhưng tôi, tôi, " Diệp Thiêm khóc nứt nói, "Tôi không diễn được nữa."
"Đó là ma túy lỏng, sẽ nghiện, hiểu không?" Trì Minh Nghiêu nhíu mày nói, "cậu uống vào ngược lại sẽ có phim để diễn, nhưng sau này thì cậu làm sao bây giờ?"
Diệp Thiêm không nói lời nào, chỉ lo khóc, khóc đến nức nở, thở không ra hơi.
Trì Minh Nghiêu thở dài, đưa tay mở cửa xe ở một bên ghế lái, trước khi ngồi vào nói: "Lên xe đi, tôi đưa cậu về nhà trước, về phần chuyện đóng phim, sau này tôi lại xem xét giúp cho."
Diệp Thiêm ngồi ở ghế phụ, khóc đến gần như không thở nổi. Trì Minh Nghiêu bị cậu ta khóc đến mức đau hết cả đầu, đã lớn như này rồi, cho đến tận lúc này, anh mới cảm nhận được cái gì gọi là biến khéo thành vụng.
Chuyện tối nay, thật sự dạy cho nhị thiếu gia Trì gia một bài học —— không cần biết trước kia có tiêu sái tự tại thế nào, sau khi về nước, nhất là sau khi tiếp nhận sản nghiệp gia đình, anh thật sự là không thể tùy hứng tiếp tục như vậy nữa.
"Nhà cậu ở đâu?" Trì Minh Nghiêu hỏi.
Diệp Thiêm lau nước mắt không nói lời nào, dần dần nín khóc. Câu nói vừa rồi trước khi Trì Minh Nghiêu lên xe nhắc nhở anh —— chỗ dựa vững chắc Trần Thụy đã mặc kệ cậu ta rồi, hiện tại cậu ta chỉ có thể dựa vào Trì Minh Nghiêu. Hơn nữa, tuy rằng Trì Minh Nghiêu nhìn qua có chút hung dữ, nhưng tựa hồ so với Trần Thụy tốt hơn nhiều, ít nhất cũng sẽ không làm ra loại chuyện hϊếp da^ʍ tập thể với cậu ta.
Cậu ta một chút cũng không dám nghĩ, vừa rồi nếu như mình thật sự đem chén rượu kia uống thì sẽ ra sao.
"Em, em không dám về nhà," Diệp Thiêm sụt sịt nói, "Thụy ca biết nhà em ở đâu, hắn sẽ tới đánh chết em mất."
Trì Minh Nghiêu bực bội châm một điếu thuốc, hút vài hơi, đưa tay ra ngoài cửa sổ xe búng tàn thuốc nói: "Nào đến mức đó."
"Em có thể trở về với anh không, Minh Nghiêu ca, " Diệp Thiêm đáng thương rơi nước mắt nói, "chỉ một đêm." Thấy Trì Minh Nghiêu không có phản ứng gì, câu ta lại thăm dò bổ sung một câu, "anh bảo em làm cái gì cũng được..."
Nghe cậu ta nói như vậy, Trì Minh Nghiêu càng thêm phiền não: Thằng nhóc này cũng không đơn thuần như vẻ bề ngoài, ngược lại có chút muốn bám vào anh. Nhưng có biện pháp gì chứ, việc này dù sao cũng là tự anh làm hỏng.
Trì Minh Nghiêu vẫn không nói gì, im lặng khởi động xe, sau đó lái xe lên đường.
Diệp Thiêm cho rằng anh chấp nhận, liền không nói thêm gì nữa, cứ một lát lại sụt sịt cái mũi vì khóc mà ngạt mũi.
Trì Minh Nghiêu đang suy nghĩ về hậu quả của chuyện này, nếu sự tình đã không thể vãn hồi, vậy thì xem có biện pháp khắc phục hay không. Chuyện tối nay tạo thành ba hậu quả đáng lo ngại: Một là đắc tội Trần Thụy, chuyện này cũng chẳng sao cả, Trì Minh Nghiêu anh cũng không nên vì chuyện làm ăn, mà cùng một tên cặn bã hao hết tâm tư để xây dựng quan hệ.
Hai là làm hỏng bữa cơm này của Tào Diệp —— cái này cũng dễ nói, Tào Diệp là người bạn từ nhỏ của anh, thời điểm hai người gây rắc rối tuổi dậy thì còn sống chết có nhau được cơ mà. Lúc Lạc Mông truyền thông mới thành lập thì Trì Minh Nghiêu cũng hỗ trợ, bỏ ra không ít tiền, không đến mức vì chút chuyện phá hỏng đêm nay mà tuyệt giao, huống chi Tào Diệp cũng hiểu rõ tính tình của Trì Minh Nghiêu, phỏng chừng lúc này, hắn đã dựa vào bản lĩnh đối nhân xử thế của mình để trấn an một bàn người. Xong việc chỉ cần mình tự tới cửa nhận lỗi liền giải quyết được.
Việc thứ ba tương đối khó làm, chính là hại Diệp Thiêm mất đi tài nguyên. Tuy rằng Trì Minh Nghiêu cũng không cảm thấy mình làm sai cái gì —— đóng phim có thể tìm cơ hội khác, nhưng một khi dính vào ma túy, đó chính là chuyện cả đời. Nhưng Diệp Thiêm tựa hồ cũng không nghĩ như vậy, khóc như trời sắp sập đến nơi rồi.
Bỏ đi, giúp người thì phải giúp đến cùng, Trì Minh Nghiêu tính toán, ngày mai nhận sai với Tào Diệp, hỏi cậu ấy xem trong tay có tài nguyên sẵn có hay không. Thật sự không được nữa, vậy thì hỏi anh trai một chút, tuy rằng Trì Minh Nghiêu một chút cũng không muốn đi làm phiền Trì Minh Khải.
Lúc đó Trì Minh Khải còn chưa yêu đương, mỗi ngày đều ở trong giới kinh doanh sát phạt chinh chiến, vững vàng khống chế hai ngành công nghiệp bất động sản và giải trí của Minh Thái. Từ sau khi nghe nói Trì Minh Nghiêu từ nước ngoài trở về tiếp nhận nghiệp vụ gia đình, suốt một thời gian dài hắn cứ như gặp phải kẻ thù mạnh, bề ngoài quan tâm đến em trai cùng cha khác mẹ như anh đây, nhưng sau lưng cũng không ít lần giúp chú hai ngáng chân Trì Minh Nghiêu.
Trì Minh Nghiêu về nước còn chưa tới nửa tháng, đối với ngành công nghiệp giải trí trong nước không hề tiếp xúc, chỉ bằng chính mình khẳng định không lấy ra được tài nguyên gì. Nhưng nếu mở miệng với Trì Minh Khải, chắc hắn cũng sẽ không cự tuyệt —— hắn còn ước gì em trai mình trầm mê thanh sắc, không làm việc đàng hoàng, hoàn toàn mất đi sức cạnh tranh với hắn.
Trì Minh Nghiêu tính toán kỹ hết thảy, cuối cùng cũng không lo lắng như vậy. Anh đỗ xe trước cửa một khách sạn năm sao, dẫn Diệp Thiêm đi vào.
Diệp Thiêm ngẩng đầu nhìn thấy tấm biển hiệu lấp lánh giữa bầu trời đêm, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống đất —— Trì Minh Nghiêu chịu ngủ với cậu, chứng tỏ mình còn có thể diễn kịch.
Không nghĩ tới Trì Minh Nghiêu mở phòng ở quầy lễ tân, trực tiếp đưa thẻ phòng cho Diệp Thiêm: "Được rồi, cậu tự lên đi, thích thì cứ ở vài ngày, trả phòng ở quầy lễ tân thì sẽ trừ vào tài khoản của tôi."
Diệp Thiêm trợn tròn mắt —— Trì Minh Nghiêu để cậu tự mình lên lầu, anh muốn bỏ lại cậu, không quản cậu nữa! Diệp Thiêm liều mạng lắc đầu, khóe miệng mếu máo, nói cái gì cũng không chịu nhận thẻ phòng.
Sự kiên nhẫn của Trì Minh Nghiêu sắp cạn kiệt, có chút không chịu nổi nữa, nói: "Cậu còn như vậy, tôi thật sự mặc kệ cậu đấy."
Diệp Thiêm lại bắt đầu xoạch xoạch mà rớt nước mắt, khóc hu hu.
Trì Minh Nghiêu có thể coi như phục sát đất rồi đấy, anh yêu đương cũng chưa từng cảm thấy phiền như lúc này —— các cô gái theo đuổi Trì Minh Nghiêu đều là những người độc lập mà có can đảm, sao lại đáng thương rơi nước mắt như vậy? Trì Minh Nghiêu cũng không thích nhìn người khác khóc, càng lười dỗ dành người khác, bởi vì ngại phiền toái —— ví dụ như bây giờ, đối mặt với Diệp Thiêm toàn là nước mũi nước mũi, anh liền cảm thấy thập phần khó giải quyết.
Bởi vì không muốn ở lại đại sảnh tiếp tục mất mặt, Trì Minh Nghiêu đành phải cầm thẻ phòng, định đưa Diệp Thiêm lên, nhét vào trong phòng rồi vội vàng rút lui.
Lên thang máy, Trì Minh Nghiêu dùng thẻ phòng mở cửa, lại cắm thẻ phòng vào trong khe tường lấy điện. Khi đèn sáng lên, anh cầm tay nắm cửa định rời đi. Không nghĩ tới Diệp Thiêm nhào tới gắt gao ôm lấy anh, đầu vùi vào ngực anh, nghẹn ngào nói: "Minh Nghiêu ca, anh để em đi theo anh đi, em...em cái gì cũng chịu làm, anh bảo em làm cái gì cũng được, anh đừng mặc kệ em có được hay không?"
Vừa mới ở trên xe, Diệp Thiêm cũng đã tính toán xong, đêm nay nói cái gì cũng phải ngủ với Trì Minh Nghiêu —— Trì Minh Nghiêu cũng đã vô duyên vô cớ giúp mình đỡ chén rượu kia, vậy chỉ cần ngủ một giấc với anh, mình cũng sẽ không thiệt thòi. Hơn nữa, dáng vẻ Trì Minh Nghiêu so với Trần Thụy đẹp hơn nhiều, so với Trần Thụy, cậu ta sẽ càng vui vẻ đi theo Trì Minh Nghiêu hơn.
Trì Minh Nghiêu bị cậu ta đè lên, sau lưng dán vào cửa, trong lòng mắng một câu thô tục, nói ra miệng lại là: "Cậu cảm thấy tôi có thể bảo cậu làm cái gì?"
"Cái gì cũng được, Minh Nghiêu ca, em cái gì cũng có thể làm." Diệp Thiêm nói xong, đưa tay muốn sờ hạ thân Trì Minh Nghiêu.
Trì Minh Nghiêu xách cổ áo sau gáy Diệp Thiêm, giống như xách gà con mà vứt đi. Anh đối với Diệp Thiêm một chút hứng thú cũng không có —— không phải nguyên nhân giới tính, Trì Minh Nghiêu tuy rằng từng có bạn gái, nhưng anh đối với thân thể nam giới cũng có thể thưởng thức được, là một người học nghệ thuật, Trì Minh Nghiêu hoàn toàn có thể lý giải được những tác phẩm điêu khắc nam Hy Lạp cổ đại kia có được sức mạnh cùng mỹ cảm. Anh không thích Diệp Thiêm, là bởi vì mục đích Diệp Thiêm toát ra quá rõ ràng.
"Cậu hay khóc quá." Trì Minh Nghiêu đưa tay chỉnh lại cả cổ áo nói, "Tôi không thích người hay khóc, phiền toái."
Diệp Thiêm vội vàng đưa tay lau nước mắt: "Em sẽ không khóc, sau này cũng sẽ không."
"Cậu nghe cho kỹ đây, cũng không phải tất cả mọi người đều ghê tởm như Trần Thụy, nhất định phải ngủ với cậu rồi mới chịu giúp cậu, tôi giúp cậu, chỉ là bởi vì cảm thấy cậu đáng thương mà thôi, đối với việc lăn giường với cậu một chút hứng thú tôi cũng không có." Trì Minh Nghiêu từ trên cao nhìn xuống anh nói, "chuyện diễn xuất tôi đã nói sẽ giúp cậu, về phần Trần Thụy cậu cũng không cần quản anh ta nữa, nếu chuyện tối nay có nguyên nhân của tôi, vậy tôi khẳng định sẽ không để chuyện này ảnh hưởng gì đến cậu. Điều kiện tiên quyết là," Trì Minh Nghiêu gập ngón tay lên, gõ hai cái vào cánh cửa sau lưng, "đừng sán vào người tôi nữa lại. Nếu cậu khiến tôi cảm thấy ghê tởm, tôi sẽ rất hối hận vì đã giúp cậu."
Trì Minh Nghiêu nói xong liền đẩy cửa rời đi, Diệp Thiêm cuối cùng cũng không đuổi theo.
Ngày hôm sau, Trì Minh Nghiêu đến cửa tìm Tào Diệp – bị Tào Diệp giáo huấn một trận, thái độ Trì Minh Nghiêu rất tốt, tiếp thu toàn bộ, biểu hiện giống như một đứa trẻ phạm sai lầm. Mặc cho Tào Diệp có nóng nảy đến đâu, đối mặt với nhị công tử Trì gia đã nhận sai, cũng nói không nên lời ác độc gì.
Huống chi, Tào Diệp cũng rất chướng mắt Trần Thụy, Trì Minh Nghiêu ra tay hắt một cái, không thể không nói, thật sự rất hả dạ. Ngoại trừ Trì Minh Nghiêu, phỏng chừng cũng không ai có thể làm ra loại chuyện này.
Tào Diệp phát tiết cảm xúc xong, lật xem tài nguyên trong tay một chút, suy nghĩ một chút, cho Trì Minh Nghiêu một vai nam số ba trong phim truyền hình: "Diệp Thiêm tuổi hơi nhỏ, trừ khi kịch bản đặc biệt thích hợp, còn không thì nam chính với nam thứ phỏng chừng không thể diễn nổi đâu, cái này rất tốt, ekip không tệ, đạo diễn cũng thích chỉ bảo cho người mới, nếu cậu ta thật sự muốn học hỏi, diễn cho tốt khẳng định có thể ngóc đầu lên được đó."
Trì Minh Nghiêu nhìn tổ làm phim và dự án, cũng cảm thấy Tào Diệp không lừa gạt mình, liền đáp ứng, bảo người bên phía Tào Diệp đi thông báo cho Diệp Thiêm —— anh không muốn cùng Diệp Thiêm sinh ra liên quan gì.
"Trần Thụy sẽ không làm gì để ngáng chân đấy chứ?" Trì Minh Nghiêu trước khi đi hỏi.
"Không có việc gì đâu, bộ phim này tôi chủ đầu tư, Trần Thụy không nhúng tay vào được." Tào Diệp dựa vào bàn nói, "nhưng mà Minh Nghiêu này, Trần Thụy nói có một câu là thật đấy, thằng nhóc kia là vội vàng muốn bám vào hắn, cũng không tính là đứa tốt đẹp gì đâu, cậu cũng đừng thật sự coi trọng cậu ta."
"Coi trọng cậu ta sao? Đêm đó tôi bị phiền không chịu nổi, cậu ta vẫn khóc, khóc đến mức làm tôi đau hết cả đầu tôi, còn muốn tôi ở lại lăn giường với cậu ta, tôi xách cổ áo lên ném cậu ta đi luôn."
Tào Diệp bị lời miêu tả của Trì Minh Nghiêu làm cho cười không ngừng được: "Cậu hơi bị được đấy, lời này của cậu cũng quá không hiểu phong tình rồi, chẳng trách mấy cô bạn gái kia của cậu không một ai duy trì nổi một tháng."