Sau khi follow xong, Lý Dương Kiêu tiện đường mà lướt weibo của Trì Minh Nghiêu một vòng.
Cũng chẳng có văn bản gì trên này, tất cả đều là hình ảnh cả, mỗi hình ảnh đều chứa một màu sắc cá nhân mạnh mẽ.
Weibo gần đây nhất là một bản phác thảo. Mặc dù phía trên chỉ qua loa mà phác thảo dáng người, nhưng Lý Dương Kiêu vẫn là liếc mắt một cái liền nhận ra ngay, chính là bức tranh vẽ bóng lưng mà Trì Minh Nghiêu đã gửi kèm cùng ảnh trả cho cậu.
Thì ra bóng lưng kia ban đầu là như thế này, Lý Dương kiêu nghĩ, cho nên sau này mỗi một nét đều là phát triển thêm từ đường nét này sao? Trong đầu cậu hiện ra dáng vẻ Trì Minh Nghiêu từng nét miêu tả bóng lưng mình, còn có vết chai trên ngón giữa tay phải của anh nữa. Cậu cảm thấy cái vết chai nho nhỏ kia rất đáng yêu, bởi vì nó làm cho Trì Minh Nghiêu thoạt nhìn bình dân đi bao nhiêu.
Lướt xuống nữa, là một ít ảnh phong cảnh cùng bản phác thảo thiết kế, cực kỳ giống như việc ghi lại dấu vết cuộc sống hàng ngày.
Yên tĩnh, sâu xa, ý vị thâm trường, là một Trì Minh Nghiêu mà cậu không thường xuyên tiếp xúc.
Lý Dương Kiêu không hiểu sao nhớ tới một cách nói trước kia đã từng nghe qua —— nội tâm của nghệ sĩ thường tràn ngập tính trẻ con.
Trì Minh Nghiêu có tính là nghệ sĩ không nhỉ? Cậu không biết, nhưng cậu có thể cảm giác được, trên người Trì Minh Nghiêu đích xác có một loại trẻ con còn chưa kịp phai đi. Tiếp xúc càng lâu, càng gần, loại cảm giác này càng rõ ràng hơn.
Tùy hứng, ấu trĩ, chuyên chế, kiêu ngạo, thật sự rất giống La Tử Minh do cậu diễn.
Lúc Lý Dương Kiêu nghĩ như vậy, ngón tay lướt đến một bức ảnh khác.
Chính xác mà nói thì, bức ảnh đó là một đôi mắt.
——Là đôi mắt của cậu, cười ra độ cong cong, ý cười tràn đầy.
Lý Dương Kiêu ngây người một chút, cậu không nghĩ tới sẽ nhìn thấy mình trên weibo này. Cậu nhanh chóng nhận ra đây là bức ảnh sáng hôm đó ở trong phòng bệnh, Trì Minh Nghiêu chụp cho cậu.
Trì Minh Nghiêu đã cắt bỏ phần ngoài đôi mắt trong bức ảnh đi, còn đăng weibo nữa.....Lý Dương Kiêu sinh ra một loại cảm giác rất đặc thù, hô hấp của cậu trở nên dồn dập, tim đập cũng bắt đầu gia tốc.
Weibo này thoạt nhìn quá cá nhân, quá riêng tư, đột nhiên xuất hiện dấu vết của mình, ngược lại có vẻ đặc biệt ý tứ, thật giống như......Bắt đầu từ lúc nào đó, cậu bất tri bất giác đi ngang qua trong lòng Trì Minh Nghiêu rồi.
Ngón tay Lý Dương Kiêu dừng một chút trên ảnh, đang định tiếp tục lướt xuống, Ngụy Lâm Lâm đi tới, hỏi cậu có muốn cùng xe đi về hay không.
Cậu cũng không cự tuyệt, nói cảm ơn, sau đó cầm lấy áo khoác, cùng Ngụy Lâm Lâm vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài. Ngụy Lâm Lâm cười nói: "Hôm nay lần đầu tiên tuyên truyền, cậu đã xem weibo chưa? Tôi vừa nhìn qua, đánh giá bên dưới rất tốt."
Lý Dương Kiêu gật đầu nói: "Xem qua rồi, lần này yên tâm hơn nhiều."
"Cậu còn lo lắng gì chứ?" Ngụy Lâm Lâm cười nói, "Không cần lo lắng, rất nhanh nhân khí của cậu sẽ tăng lên thôi. Nhân tiện, đây là bộ phim đầu tiên của cậu, phải không?"
"Phim truyền hình thì đúng là bộ phim đầu tiên thật, nhưng trước kia cũng từng diễn qua một số bộ phim khác rồi."
"Gì? Cậu quay những phim gì rồi?"Ngụy Lâm Lâm tò mò hỏi, "Nói thật, lần đâu tiên gặp cậu tôi còn đi lục soát tư liệu của cậu, kết quả cái gì cũng không tìm được..."
Lý Dương Kiêu cười cười nói: "Một ít phim ngắn không hot mà thôi, trên mạng đại khái cũng không tìm được đâu."
"Bây giờ tìm không được thôi, chờ sau này fans của cậu nhiều lên nhớ, các cô ấy cái gì cũng có thể đào ra được đấy." Ngụy Lâm Lâm có chút tâm đắc nói, "Quả thực chính là đào sâu ba thước."
.......
Ðến khách sạn, Lý Dương Kiêu tắm xong, ngồi xuống bên giường, lại bắt đầu mò vào weibo của Trì Minh Nghiêu.
Cậu chưa bao giờ biết lòng hiếu kỳ của mình lại nhiều như này, cư nhiên có kiên nhẫn từng chút một lướt xuống.
Nhưng cậu đột nhiên phát hiện, sau bức ảnh đôi mắt kia, weibo của Trì Minh Nghiêu liền bị ngắt quãng thời gian, lập tức nhảy ngược về tận hai năm trước.
Hai năm trước, weibo, cũng chỉ có một số hình ảnh thuần túy được chụp lại mà thôi.
Phần lớn là một ít tranh sơn dầu và phác thảo còn dang dở, trong đo có một con nai con tràn đầy ý xuân, Lý Dương Kiêu nhớ rõ mình đã nhìn thấy nó trong nhà Trì Minh Nghiêu.
Ngoài ra còn có một số cảnh quan đường phố Paris, các nghệ sĩ bán hàng tinh quái đứng trong mùa đông ảm đạm, ðóng cửa trong ống kính của mình. Ðây hẳn là lúc Trì Minh Nghiêu đang học ở Pháp, cậu nhớ rõ anh đã từng nói với mình.
Từng tấm hình ảnh nhìn xuống, thật giống như đi theo Trì Minh Nghiêu một đường vậy.
Mỗi lần nhìn thấy một tấm ảnh, Lý Dương Kiêu đều theo bản năng liếc mắt nhìn thời gian phát hành, sau đó nhớ lại tại thời khắc đó, mình đang làm gì.
Ðợi đến khi tất cả những bộ phim mình từng quay đều nhớ lại một lần, weibo của Trì Minh Nghiêu cũng lướt xuống dưới cùng.
Lý Dương Kiêu nằm trên giường, nghĩ đến hai năm trên weibo Trì Minh Nghiêu bị đứt quãng, vừa vặn cũng chính là hai năm mình sống binh hoang mã loạn nhất.
Nghĩ như vậy xem ra, quỹ tích thời gian của cậu và Trì Minh Nghiêu trải qua ngược lại có chút tương tự.
Nếu như......có thể ở hai năm trước gặp được thì tốt rồi, có người một đường làm bạn, cũng sẽ không nản lòng thoái chí, sẽ không phát sinh những sự việc sau này nữa.
Poster nhân vật tuyên truyền thật sự là dựng sào thấy bóng, có lẽ là học sinh nghỉ hè nhàn tản ở nhà, mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày đều có fans đặc biệt tới xem Lý Dương Kiêu.
Lý Dương Kiêu lúc trước, khi quay phim, thích ở trong khoảng thời gian mình nhàn rỗi ra ngoài một chút, dạo chơi với cún, thỉnh thoảng cũng hút một điếu thuốc. Mà những fans cả ngày ngồi ở ngoài, phần lớn đều muốn tùy thời bắt chuyện với Từ Cảnh Diệp nổi tiếng, cũng sẽ không tiến lên quấy rầy Lý Dương Kiêu quá nhiều.
Nhưng mấy ngày nay, Lý Dương Kiêu cũng không dám nhàn rỗi không có việc gì đi ra ngoài cùng cún nữa. Mấy tiểu cô nhương vừa thấy cậu liền vây tới nói, phần lớn đều là "chúng em đặc biệt tới đây nhìn anh đó", "tiểu ca ca thật là xinh đẹp", "tiểu ca ca đã có kế hoạch quay chụp gì cho tương lai chưa?", lại còn cho cậu rất nhiều đồ ăn.
Lý Dương Kiêu bị vây đến di chuyển cũng khó khăn, nói chuyện cũng cảm thấy xấu hổ, đồ ăn cũng không thể nhận không mãi được, lại không thể làm trò hút thuốc trước mặt các cô bé được, liền không dám ra cửa nữa, thành thành thật thật mà ngồi ở chỗ nghỉ trong phim trường.
Tình huống cứ tiếp diễn như vậy ba ngày, Diệp Thiêm tiến tổ.
Diệp Thiêm tuổi không lớn, phô trương cũng không nhỏ, phía sau đi theo gần mười nhân viên công tác, đi đâu mang đến đó. Ðoàn làm phim còn đặc biệt dành phòng trang điểm chung ra làm phòng nghỉ cho cậu ta, lại ở bên cạnh tạm thời dựng một phòng trang điểm khác —— dù sao mấy diễn viên chủ chốt đều trang điểm trong phòng nghỉ của mình, các diễn viên khác cho dù có ý kiến, cũng không có chỗ nói.
Sau khi Diệp Thiêm vào tổ, lại không thường xuyên ở lại trường quay. Lịch trình của cậu ta sắp xếp diễn xuất rất dày đặc, mỗi ngày quay xong liền đi, trên cơ bản cũng không lưu lại nhiều.
Cho dù là trong lúc quay phim, cậu ta cũng không thường xuyên nói chuyện với Lý Dương Kiêu. Cậu ta có vẻ càng thích ở cùng một chỗ với Ngụy Lâm Lâm và Từ Cảnh Diệp hơn, còn gọi Ngụy Lâm Lâm là "Lâm Lâm tỷ", gọi Từ Cảnh Diệp là "Diệp ca". Lý Dương Kiêu khi nghe cậu ta xưng hô với bọn họ như vậy, có chút tò mò sẽ xưng hô với mình như thế nào, nhưng Diệp Thiêm ngẫu nhiên cùng cậu nói chuyện, cũng không mang theo xưng hô gì.
Có thể gọi là Dương Kiêu ca không? Cậu lại nhớ tới tiếng "Minh Nghiêu ca" kia.
Thì ra mình lại để ý xưng hô này như vậy.
Diệp Thiêm không nói chuyện với cậu, chính cậu cũng vui vẻ thanh nhàn, cậu ước gì Diệp Thiêm từ đầu đến cuối cũng đừng tới nói chuyện với mình —— cậu cũng không phản cảm Diệp Thiêm như ban đầu nữa, nhưng vẫn là thích không nổi.
Về sau Lý Dương Kiêu nghĩ, có lẽ là bởi vì Diệp Thiêm một đoạn trải nghiệm nào đó giống với cậu, mà cậu lại không hề thích đoạn trải nghiệm kia.
Lý Dương Kiêu ngay từ đầu còn có chút phòng bị Diệp Thiêm, về sau thấy Diệp Thiêm có thái độ như vậy, liền dần dần buông lỏng đề phòng.
Nhưng có một lần quay xong, cậu muốn quay đầu lại hỏi Hồ Dịch vừa rồi có xuất hiện hình ảnh hay không, chợt quay đầu lại, lại bất ngờ đυ.ng phải ánh mắt Diệp Thiêm.
Không thể nghi ngờ, lúc đó Diệp Thiêm đang nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, hơn nữa mặt không chút thay đổi, làm cho Lý Dương Kiêu trong nháy mắt kinh hãi.
Sau khi ánh mắt đυ.ng phải, Diệp Thiêm phản ứng không kịp, lập tức dời ánh mắt, điều này càng có vẻ là cậu ta cố ý nhìn Lý Dương Kiêu cậu.
Diệp Thiêm quay đầu lại nói với trợ lý một câu gì đó, sau đó liền dẫn đoàn người rời khỏi trường quay.
Lý Dương Kiêu nhớ lại ánh mắt kia —— tựa hồ cũng không mang theo tình cảm gì, ngược lại có vẻ có chút trống rỗng, giống như theo bản năng nhìn chằm chằm mình.
—— Cậu ta nhìn chằm chằm mình, là bởi vì Trì Minh Nghiêu sao? Lý Dương Kiêu tự hỏi.
Về phần Trì Minh Nghiêu, đêm đó sau khi từ phụ cận cầu vượt trở về, liền trực tiếp gõ wechat của nhà sản xuất đoàn làm phim, hỏi ông ta tại sao Diệp Thiêm lại đột nhiên vào tổ.
Nhà sản xuất cũng là một bụng ủy khuất, lập tức gõ tới mấy dòng chữ: "Trì tổng, việc này thật sự không trách được tôi, là Trần tổng nhất định muốn nhét Diệp Thiêm lại đây, nói là nếu tôi không đồng ý, thì sẽ rút đầu tư cho một bộ phim khác của tôi ngay lập tức. Tôi cũng không có cách nào, rất xin lỗi với diễn viên trước đó, nhưng nếu không cho cậu ta vào, bộ phim khác phải chịu tổn thất nhiều hơn."
Trì Minh Nghiêu vốn định hỏi ông ta, vì sao chuyện tạm thời đổi diễn viên này không nói trước với các nhà đầu tư khác, nhưng nghĩ lại, nhà sản xuất có lẽ đã muốn đi con đường tiền trảm hậu tấu này —— dù sao diễn viên cũng đã thay ðổi, sau này nói cái gì cũng không dùng, nếu nói trước, ngược lại sẽ đợi không được.
Trần Thụy hơn một năm trước đang wechat kia, tương đương với việc đem chuyện của Lý Dương Kiêu công khai cho mọi người, phàm là nhân sĩ kỳ cựu trong ngành, hẳn là đều biết lịch sử không vinh quang của Lý Dương Kiêu cùng Trần Thụy.
Phỏng chừng hiện tại, bọn họ đang đàm luận đồng thời còn có thể lôi cả Trì Minh Nghiêu vào.
Bất quá, Trì Minh Nghiêu cũng không quan tâm những thứ này. Lý Dương Kiêu không phải như những người đó nói, anh rất rõ.
Nhưng Trì Minh Nghiêu có chút tò mò, Trần Thụy nhét Diệp Thiêm tới đây là vì sao? Anh đặt di động xuống suy nghĩ, chẳng lẽ là chuyên môn gây khó khăn cho Lý Dương Kiêu? Hay là.....hắn ta đã chuẩn bị hành động nào khác?
Anh nhíu nhíu mày, châm cho mình một điếu thuốc, có chút phiền não nghĩ, loại khối u ác tính trong ngành như Trần Thụy làm sao có thể lăn lộn trong giới này như cá gặp nước mãi thế.
Ðiện thoại trên bàn rung lên một chút, Trì Minh Nghiêu cầm lên xem, nhà sản xuất lại xoay vòng bán cho anh một nhân tình: "Lúc ấy Trần tổng nói muốn cắt bớt phân cảnh của Lý Dương Kiêu, tôi không làm. Phân cảnh của Dương Kiêu rất nặng, trên danh nghĩa là nam thứ, kỳ thật độ quan trọng cũng không khác gì phân cảnh nam chính là mấy.
Trì Minh Nghiêu bình thường rất lười đáp lại, nhưng nhân tình này có liên quan đến Lý Dương Kiêu, vừa lúc gãi đúng chỗ ngứa, cho nên anh vẫn trả lời "cảm ơn".
Trì Minh Nghiêu hút thuốc, mở một tài liệu biểu mẫu trên máy tính đặt trên bàn ra, trên đó ghi lại số liệu sắp xếp chi tiết của truyền thông Hòa Thụy hai năm gần đây, ngày hôm qua anh và Tào Diệp đã gặp nhau, hai người có nghiên cứu một chút, cảm thấy trong đó rất có nhiều điểm bất hợp lí.
Mua phòng vé gì đó cũng thôi đi, quan trọng nhất là, Hòa Thụy hai năm gần đây đầu tư rất nhiều phim dở, thế nhưng xếp hạng lượt công chiếu lại rất cao, không bình thường tí nào —— hẳn là ở sau lưng đã làm một số giao dịch.
Trì Minh Nghiêu lại nhìn lướt qua số liệu, sau đó đóng tài liệu lại.
Buổi chiều muốn đi họp một công ty bên B ở ngoại ô, Trì Minh Nghiêu dự định trước đó tới thăm Lý Dương Kiêu một chút.
—— Cũng liếc mắt Diệp Thiêm một cái xem thế nào.
Tuy rằng anh một chút cũng không muốn nhìn thấy Diệp Thiêm.