Cách đó không xa, trên tấm biển khổng lồ hiện lên quảng cáo mới nhất của công ty Trì Minh Nghiêu với chủ đề "Minh Thái - hiểu rõ", ánh đèn trắng rực rỡ trong thời gian ngắn phủ xuống toàn bộ cây cầu vượt, đẹp như ngân hà trút xuống.
Trì Minh Nghiêu ngẩng đầu nhìn tấm biển kia, tâm niệm xoay chuyển thật nhanh, thu hồi cánh tay đặt trên vai Lý Dương Kiêu, đưa người dựa vào lan can sắt, quay đầu nói với cậu: "Lý Dương Kiêu, tôi theo đuổi cậu có được không?"
Dưới gầm cầu vượt, ô tô phóng vụt qua thật nhanh, đèn xe chói lọi lướt qua trong giây lát, lưu lại vài tiếng bóp còi mang theo dư âm thật lâu chưa tan đi.
Lý Dương Kiêu bị lời tỏ tình đột ngột này làm cho ngây dại cả người, nhất thời giống như pho tượng đất, nửa ngày cũng chưa có phản ứng gì, chỉ nghe được trái tim ở trong l*иg ngực nhảy đến rung trời, vang đến gần như ù tai.
Trì Minh Nghiêu không vội, kiên nhẫn mười phần mà chờ Lý Dương Kiêu đáp lại.
Lý Dương Kiêu bình tĩnh trở lại, hai tay chống lan can đứng thẳng người dậy, cười cười, nói: "Có ai theo đuổi người khác còn phải trưng cầu ý kiến của người đó như anh không? Anh muốn nghe tôi nói được hay không được đây? Nếu tôi nói được, vậy tương đương với việc đáp ứng luôn rồi, anh còn cần theo đuổi cái gì nữa; nếu tôi nói không được, anh cũng không cần phí thời gian trên người tôi nữa, chúng ta mỗi người một phương, vậy thì anh càng không cần theo đuổi nữa."
Lời của cậu nói ra thật sự là rất sát phong cảnh, Trì Minh Nghiêu bị chọc đến bật cười vài tiếng, nói: "Đầu óc cũng rõ ràng nhỉ Lý Dương Kiêu, cho nên cậu phân tích một cách thông suốt như vậy, hồi âm cuối cùng là gì?"
"Anh thích theo đuổi hay không thì tùy." Lý Dương Kiêu trong ngoài bất nhất, miệng nói một đằng nhưng trong lòng nghĩ một nẻo, mặt ngoài thoạt nhìn không thèm để ý, kỳ thật lòng bàn tay lạnh lẽo, gắt gao nắm chặt lan can sắt.
"Cậu còn nhớ rõ lần trước tôi từng hỏi cậu vấn đề này rồi không?" Trì Minh Nghiêu lại hỏi.
Lý Dương Kiêu không hề ấn tượng, nghiêm túc mà hồi ức một chút rồi mới hỏi: "Có sao?"
"Cậu khả năng không nhớ rồi, lần trước cậu uống say đó, tôi có hỏi qua."
"Phải không.....Lần đó tôi đã nói gì?"
Trì Minh Nghiêu trả lời rất thản nhiên: "Cậu nói là không được."
Lý Dương Kiêu cười cười: "Tôi uống say lại thành thật như vậy sao."
"Cho nên câu trả lời lần này dễ nghe hơn lần trước rất nhiều."
Ðèn neon ven đường sáng chói mắt, phản chiếu vào mắt làm cho Lý Dương Kiêu có cảm giác hơi choáng váng. Tay cậu nới lỏng lan can đang nắm, nói: "Ði thôi, ngày mai còn có một cảnh mặt trời mọc phải quay, phải dậy sớm."
"Lại chuyển đề tài khác, " Trì Minh Nghiêu đuổi theo, anh đã bắt bài của Lý Dương Kiêu rồi, "mỗi lần ứng phó không được liền muốn chuyển đề tài."
Lý Dương Kiêu cúi đầu đi về phía trước.
Trì Minh Nghiêu với được tay cậu, cầm lấy, còn nhéo nhéo.
Lý Dương Kiêu không tránh thoát, để mặc anh nắm. Cậu chưa bao giờ cảm thấy đêm mùa hè dịu dàng đến như vậy. Kem tan chảy bên trong cơ thể cậy, chính cậu dường như tan chảy cùng nó mất rồi.
Có như vậy trong nháy mắt, cậu rất muốn hỏi Trì Minh Nghiêu, vì cái gì muốn cùng Trần Thụy hợp tác, cùng Diệp thêm lại rốt cuộc là có quan hệ gì, có thể đừng hợp tác với hắn nữa không, có thể hay không đến Diệp Thiêm từ đoàn phim đuổi đi.
Nhưng vấn đề này lại có chút quá ích kỷ, một khi hỏi ra miệng, sẽ bại lộ mặt tối của mình. Lý Dương Kiêu không thích những ý nghĩ này của mình, cậu cảm thấy Trì Minh Nghiêu cũng sẽ không thích Lý Dương Kiêu như vậy.
Ở trước mặt Trì Minh Nghiêu cậu cái gì cũng không có, chỉ có một phần làm bộ thanh cao tự chủ, cậu không biết Trì Minh Nghiêu rốt cuộc thích mình vì cái gì, nói không chừng là thích dáng vẻ kia của mình.
Mà chỉ có cậu biết, mình chính là một con hổ giấy vừa chọc liền rách mà thôi. Khổ sở chống đỡ, là bởi vì một chút tôn nghiêm không dễ dàng kia, có thể làm cho cậu cùng Trì Minh Nghiêu đứng bình đẳng với nhau một chút.
Cậu đột nhiên hy vọng bộ phim này có thể phát sóng nhanh hơn chút nữa—— thời gian cậu im hơi lặng tiếng có chút lâu rồi, lâu đến mức cậu tự hoài nghi mình, rốt cuộc có còn Lý Dương Kiêu khao khát làm diễn viên lúc trước nữa hay không.
"Khách sạn xa không?" Trì Minh Nghiêu hỏi.
"Hả? Không xa", Lý Dương Kiêu hướng về phía trước nâng cằm lên, "Ngay phía trước thôi, băng qua đường là tới."
Trì Minh Nghiêu gật gật đầu nói: "Vậy thì không lái xe nữa."
Hai người một đường nắm tay nhau mà đi, thời tiết mùa hè nóng nực, trong lòng bàn tay đã hơi toát mồ hôi, nhưng ai cũng không buông tay.
Ði tới cửa khách sạn, Trì Minh Nghiêu nói: "Tôi có thể đi lên cùng được không?"
Lý Dương Kiêu ngẩn người: "Gì cơ?"
Cậu căn bản không nghĩ tới lời nói như vậy lại từ trong miệng Trì Minh Nghiêu nói ra —— người này đã từng dùng cớ lấy ổ cứng lừa mình về nhà đây mà.
Trì Minh Nghiêu cười cười, nói: "Tôi đang theo đuổi cậu."
"À, quên mất", Lý Dương Kiêu nói, "Lên phòng sao.....Không thể."
"Lý Dương Kiêu", Trì Minh Nghiêu mưu toan dùng ánh mắt tạo áp lực, "cậu nghiêm túc suy xét một chút đi."
Lý Dương Kiêu nhất thời cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ của việc nắm quyền sinh tử trong tay, cậu giả bộ không dao động mà nói: "Không thể."
"Lại suy xét thêm một chút."
Lý Dương Kiêu cười một chút: "Thật đó, ba giờ sáng tôi đã phải cùng đoàn làm phim đi Linh Sơn rồi." Thấy dáng vẻ Trì Minh Nghiêu có chút bất mãn, cậu lại bổ sung một câu, "Quay cảnh leo núi, sẽ rất mệt đó."
"Được lắm, muốn tôi tới là cậu, muốn tôi đi cũng là cậu." Trì Minh Nghiêu mất hứng nói, dừng một chút, lại nói, "Vậy, tôi có thể hôn cậu ở đây không?"
Lý Dương Kiêu không nghĩ tới cái gọi là "theo đuổi" của Trì Minh Nghiêu lại là như thế này, cậu quả thực không biết nói cái gì cho phải.
"Ba giây không nói lời nào liền đại biểu chấp nhận."
Lý Dương Kiêu còn chưa kịp nói câu tiếp theo, đã bị Trì Minh Nghiêu câu lấy cổ, ấn đến một góc tối phía sau cầu thang.
Ðôi môi mang theo nhiệt độ nhanh chóng phủ lên.
Nụ hôn này mang theo lực đạo cùng mùi thuốc lá, nghiền qua môi cậu, sau đó đầu lưỡi thăm dò, rất nhanh môi lưỡi liền dây dưa cùng một chỗ.
Lý Dương Kiêu bị đè lên tường, sau lưng chống lên vách tường cứng rắn, sau khi môi lưỡi tách ra, cậu có chút thở dốc, dưới ánh đèn lờ mờ nhìn Trì Minh Nghiêu. Cậu cảm thấy Trì Minh Nghiêu nếu hỏi thêm một câu có thể đi lên hay không thì cậu khả năng sẽ nói không nên lời mất.
Ba giây đại biểu cam chịu, cậu hiểu quy tắc.
Nhưng Trì Minh Nghiêu chỉ là duỗi tay xoa xoa tóc cậu, nói: "Ði ngủ sớm một chút, tôi đi đây."
Lý Dương Kiêu dựa vào tường gật gật đầu, lấy ra một điếu thuốc, đưa lên miệng nói, "Tôi hút một điếu thuốc rồi lên, nhìn anh đi."
Trì Minh Nghiêu đưa tay lấy điếu thuốc mà cậu đang ngậm, nói: "Cái này thuộc về tôi." Sau đó liền xoay người rời đi.
Lý Dương Kiêu lại đưa tay sờ hộp thuốc lá, lúc này mới phát hiện đã trống rỗng, cậu lấy hộp thuốc lá rỗng ra lắc lư, sau đó buông tay xuống.
Cậu nhìn bóng lưng Trì Minh Nghiêu, không hiểu sao sinh ra một loại ý nghĩ: có chút hâm mộ.
Thích, lại thực hâm mộ.
Muốn làm gì thì làm, muốn thích ai thì thích. Dứt khoát lưu loát, thẳng thắn, không hề bị dao động bởi ý nghĩ khác.
Nếu cậu có thể giống như Trì Minh Nghiêu thì tốt rồi, hoặc là giống như Lương Tư Triết, đứng ở độ cao giống nhau, nói về một mối tình bình đẳng, không có bất kỳ tạp niệm nào, thì tốt rồi.
Lý Dương Kiêu bóp hộp thuốc, ném vào thùng rác, sau đó lên lầu.
===
Thời gian phát sóng được ấn định,《 nếu như mây biết 》 đã bước vào nhịp điệu tuyên truyền chính thức.
Mấy diễn viên chính trong đoàn làm phim đã chụp mấy bộ ảnh trước, phối hợp các bước tuyên tuyên chính thức tiếp theo.
Hình ảnh nhân vật của Từ Cảnh Diệp và Ngụy Lâm Lâm được công bố trên Weibo đầu tiên, khiến người hâm mộ hoan hô, fans Từ Cảnh Diệp gióng trống khua chiêng "thiết lập nhân vật hoàn mỹ phù hợp", fans ngụy Lâm Lâm thì âm thầm thổi "chế tác tinh xảo bức người."
Cùng lúc đó, các tiêu đề như "bộ phim truyền hình đầu tiên trong nước vừa phát sóng vừa quay", "bộ phim truyền hình phát sóng hàng tuần" cũng được tung ra, tạo ra xu hướng tuyên truyền cho "Nếu như mây biết". Nhưng tuyên truyền rốt cuộc cũng là chứa đựng không ít sự phóng đại, đợi đến ngày bộ phim này phát sóng hết, phân cảnh của các diễn viên đã sớm đóng máy xong, nào còn có một chút bóng dáng "vừa phát sóng vừa quay", nhiều nhất là ở công đoạn cắt nối biên tập thay đổi đôi chút mà thôi.
Poster nhân vật mà Lý Dương Kiêu thủ vai được công bố thứ 3, trên poster cậu mặc một chiếc áo thun màu nâu ấm áp chất liệu rất tốt, ngồi ở vị trí làm việc trong văn phòng, khóe miệng khẽ nhếch, một tay nâng cằm, xương quai xanh dưới cổ áo hơi có chút nếp gấp nửa che nửa lộ ra, một bên cổ có thể thấy rõ ràng, như tràn đầy ánh mặt trời rực rỡ.
Nhân vật của Lý Dương Kiêu trong phim có tính cách ngây thơ lại xinh đẹp, tấm poster này cũng phối hợp làm thành màu sắc ấm áp.
Poster được công bố lúc 8 giờ tối hôm đó, đã nhận được vô số lời khen ngợi. Fans nguyên tác nhao nhao la hét mừng đến phát khóc, kinh hô đây chính là La Tử Minh trong lòng bọn họ:
- Ðây là La Tử Minh đúng không? Trời ơi, fans nguyên tác 5 năm lộ ra nụ cười như mẹ già, tối nay cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi!
- Trời đất ơi Tử Minh tiểu ca ca quá đẹp đi, còn đẹp hơn trong tưởng tượng của tui nữa.
- Màu tóc cũng hợp quá đi mất! Tạo hình ngây thơ phải như này mới đúng chứ! Mấy diễn viên trước kia đều làm cái quỷ gì ý!
- Đẹp quá, ngoại hình thật sự quá sát với nguyên tác, nhưng mà chưa nghe qua diễn viên này, hy vọng diễn xuất tốt một chút.
- Ôi mẹ ơi, Lý Dương Kiêu lớn lên cũng đẹp quá mức cho phép rồi đó, dễ thương muốn xỉu luôn. Tui đã điên cuồng lục soát tìm tư liệu nhưng mà cũng quá ít rồi.
- Đánh cược một trăm gói que cay nhé, tiểu ca ca này nhất định sẽ nổi tiếng.
- Quá đẹp rồi, đẹp tới mức tui phát khóc luôn nè.
........
Lý Dương Kiêu đêm đó quay xong cảnh đêm đã là gần mười giờ, cầm lấy điện thoại, vừa nhìn một cái, Weibo điên cuồng bật lên mấy trăm bình luận, đại đa số là gào thét thổ lộ.
Lần đầu tiên cậu nhìn thấy sự việc như vậy, có chút kinh hãi. Cậu không biết làm thế nào những người hâm mộ này tìm được Weibo của mình —— trên thực tế cậu không thường xuyên sử dụng Weibo, tên weibo cũng không phải đại V gì, ảnh chụp cũng chỉ có một vài tấm mà thôi.
Cậu thuận tiện mò mẫm mở weibo công bố nhân vật, thấy trong một bình luận phía trên, có một người đã tag weibo của cậu vào. Lý Dương Kiêu mở weibo người nọ ra, thấy trên tư liệu để cùng trường đại học với mình, trong lòng liền hiểu rõ, cậu suy đoán có thể là đàn em nào vừa vặn chú ý tới mình.
Mà mấy weibo cậu từng đăng tải, phía dưới cũng có không ít bình luận. Ðặc biệt là bức ảnh mắt gà chọi, có không ít người ở dưới nói "thật đáng yêu quá đi", còn kèm theo dấu chấm than đầy màn hình.
Lý Dương Kiêu đọc sơ lượt bình luận một làn, thấy đại đa số đều là khen ngợi, liền yên lòng, rời khỏi Weibo. Nhưng vừa mới rời khỏi, Trì Minh Nghiêu liền gửi tới một tin nhắn wechat: "Mau follow lại tôi đi." Phía sau có một ảnh chụp màn hình weibo, còn có một chuỗi tên tiếng Anh, là tên weibo của anh.
Lý Dương Kiêu cong khóe miệng, lại mở weibo, tìm kiếm tài khoản kia —— quả nhiên đã follow mình rồi. Cậu follow lại, gửi ảnh chụp màn hình: "Ðã xong."