Sau khi người nọ đi, Trì Minh Nghiêu nắm lấy bả vai Lý Dương Kiêu, đỡ cậu đi về phía trước hơn mười mét, Lý Dương Kiêu đưa tay muốn gỡ tay Trì Minh Nghiêu đang nắm lấy mình ra. Trì Minh Nghiêu ngược lại nắm chặt hơn một chút. Lý Dương Kiêu liền không chịu ðể yên, không ngừng gỡ ngón tay anh ra, gỡ từng ngón tay một.
Trì Minh Nghiêu có chút không kiên nhẫn, bắt lấy cánh tay cậu, Lý Dương Kiêu vẫn tiếp tục đưa tay gỡ, trong miệng lẩm bẩm một câu: "Tôi tự đi. "
Trì Minh Nghiêu nhíu mày nói: "Vậy cậu ngã xuống tôi cũng không đỡ đâu đấy."
Lý Dương Kiêu rất nghiêm túc gật gật đầu, "ừm" một tiếng. Trì Minh Nghiêu liền không nói hai lời buông cậu ra.
Lý Dương Kiêu lúc say trở nên bớt công kích hơn, nhưng vẫn duy trì cảnh giác. Cậu đi rất chậm, tựa hồ là vừa mới ngã xong, cho nên mỗi một bước đều đi thật cẩn thận, cố gắng làm cho mình thoạt nhìn không lay động như vậy.
Trì Minh Nghiêu cũng đi theo cậu rất chậm, tụt lại phía sau cậu nửa bước. Lý Dương Kiêu đi quá phí sức, anh nhìn thôi cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.
Trì Minh Nghiêu nâng cằm lên, nói: "Thả lỏng một chút đi, tôi nhìn cũng thấy mệt mỏi thay cậu."
Lý Dương Kiêu thanh âm thấp giọng nói một câu: "Sẽ ngã."
"Cậu cũng biết sẽ té ngã sao, vậy tôi vừa mới đỡ cậu thì cậu còn không muốn?"
Lý Dương Kiêu lắc đầu, không nói gì. Lý Dương Kiêu căng thẳng đến nỗi mỗi bước đi của cậu, giống như một con rối dây vậy.
Lại đi vài bước, Trì Minh Nghiêu nhịn không được nói: "Cậu có thể đi thư giãn một chút, tôi ở sau lưng sẽ không để cậu ngã xuống."
Lý Dương Kiêu vẫn lắc đầu.
Trì Minh Nghiêu tính toán không quản cậu nữa -- người này quả thực là một tấm gương không biết tốt xấu.
Lý Dương Kiêu đi thêm vài chục mét nữa, đi tới một khu vực ánh đèn khá tối mới dừng lại.
Cậu tựa vào cây bên cạnh, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, một hồi lâu mới nói: "Có tiếng ve kêu....."
Trì Minh Nghiêu rút ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc, cúi đầu châm cho mình, thở ra một ngụm khói, gật gật đầu.
Lý Dương Kiêu vẫn nhìn bầu trời đêm, lông mi của cậu rất dài, tạo thành một hàng bóng không đồng đều ở mí mắt dưới, nhìn một lúc lâu, cậu mới nói tiếp: "Khi còn bé, tôi nghe người ta nói, đêm mùng bảy tháng bảy, nằm ở dưới giàn nho có ánh trăng chiếu rọi, có thể nghe được lời thì thầm của Ngưu Lang cùng Chức Nữ. Khi đó, tôi vẫn luôn muốn tìm một cái.....giàn nho có thể nhìn thấy ánh trăng. Một đêm nọ, tôi bí mật, đi ra ngoài một mình, đi bộ rất xa, cuối cùng đã tìm thấy nó. Tôi trải báo cũ, nằm lên, chỉ nhìn mặt trăng như vậy, tuy rằng buồn ngủ, nhưng không muốn ngủ chút nào, bởi vì tôi muốn nghe rõ ràng, Ngưu Lang và Chức Nữ đang nói gì. Đáng tiếc đợi đến nửa đêm, tôi thật sự không chịu nổi, ngủ thϊếp đi mất, cho đến lúc đó vẫn không nghe được bọn họ thì thầm điều gì..."
Lúc cậu nói chuyện, vẫn luôn nói rất cẩn thận, nói thật chậm, dường như là muốn giấu men say đi.
"Nhiều năm về sau, tôi vẫn luôn rất tò mò, có phải ở thời điểm tôi ngủ rồi, bọn họ mới thì thầm nói với nhau. Có phải bọn họ biết tôi nghe lén, cho nên mới cố ý nói vào lúc tôi ngủ rồi. Sau đó tôi đã nghĩ, khi tôi thức dậy, họ sẽ không nói, lúc tôi đang ngủ, không biết họ có nói hay không. Vậy nên tôi sẽ không bao giờ biết liệu họ có thực sự thì thầm với nhau hay không."
Trì Minh Nghiêu bị vẻ mặt hoang mang của cậu chọc cười, anh vươn tay, xoa xoa tóc Lý Dương Kiêu nói: "Ừm, nhất định là có thì thầm."
Lý Dương Kiêu vẫn không nhìn anh, cậu một mực nhìn bầu trời đêm, trên mặt có một loại biểu tình ngây thơ, ánh trăng tích tụ trong mắt cậu một vệt nhỏ, làm cho ánh mắt cậu thoạt nhìn rất sáng.
"Sau này lớn lên tôi mới biết được, Ngưu Lang cùng Chức Nữ, đều là truyền thuyết, là giả." Lý Dương Kiêu chớp chớp mắt, cho đoạn này một cái kết mất hứng.
Trì Minh Nghiêu trầm mặc hút thuốc, một lát sau mới nhìn anh nói: "Cậu có thể tiếp tục tin rằng nó là thật."
Lý Dương Kiêu lắc đầu, nói: "Như thế chẳng phải là lừa mình dối người hay sao? Tôi không cần."
Trì Minh Nghiêu hút xong điếu thuốc, duỗi tay kéo tay Lý Dương Kiêu, nói: "Đi thôi, cậu uống nhiều rồi, tôi đưa cậu về."
Thân thể Lý Dương Kiêu rời khỏi thân cây, lấy động một chút, sau khi định thần lại mới đứng vững. Bị Trì Minh Nghiêu dắt đi vài bước, cậu mở miệng hỏi: "Anh không uống nhiều chắc?"
Trì Mình Nghiêu không quay đầu lại, nói: "Tôi cũng uống nhiều, nhưng tỉnh táo hơn cậu."
"Tửu lượng tốt thích thật đấy."
"Cái này có gì mà thích?"
"Nếu tôi có tửu lượng tốt như anh, nói không chừng bộ phim kia sẽ quay được."
"Nếu cậu gặp được tôi sớm hơn, nói không chừng hiện tại đã là Trần Thụy tới cửa cầu xin cậu tới làm diễn viên chính."
"Sớm gặp được anh..." Lý Dương Kiêu lặp lại một lần, tựa hồ là đang suy tư sớm gặp Trì Minh Nghiêu sẽ như thế nào, sau đó cậu nói, "Sớm gặp được anh, vậy vẫn là quên đi..."
Trì Minh Nghiêu hỏi: "Vì sao quên đi?"
Lý Dương Kiêu cúi đầu, lảo đảo đi, suy nghĩ một hồi lâu mới nói: "Lúc đó tôi ấy, ý nghĩ rất đơn thuần, sẽ không giao dịch thân thể với anh đâu."
"Vậy nếu tôi không giao dịch với cậu, ta chỉ là theo đuổi cậu thôi?"
Lý Dương Kiêu lại suy nghĩ một hồi lâu, nói: "Vậy cũng không tốt.
"Tại sao không tốt?"
"Ở cùng một chỗ với anh, sẽ rất mệt mỏi, lúc đó tôi đã rất mệt mỏi rồi."
"Vậy cậu và Tống Sưởng ở cùng một chỗ không mệt mỏi sao?"
"Tống Sưởng. Cậu ấy rất tử tế với tôi."
"Hắn đối tốt với cậu, nên cậu mới thích hắn, thích như vậy mới không đơn thuần."
Lý Dương Kiêu không nói gì, cậu đang nhìn bóng dáng trên mặt đất. Cậu đột nhiên ý thức được, mình và Trì Minh Nghiêu đang nắm tay nhau. Lớn như vậy rồi, cậu còn chưa từng nắm tay ai.
Nhịp tim cậu đột nhiên trở nên rất nhanh, nhanh đến mức ngay cả hô hấp cũng có chút thông suốt, hơn nữa rượu kí©h thí©ɧ, Lý Dương Kiêu cảm thấy mình có chút nghẹn đến thở không nổi.
Trì Minh Nghiêu mở cửa xe, đỡ cậu ngồi vào. Thân thể cậu nghiêng một chút, trước mắt nhanh chóng một mảnh đen lại, thân thể ngả ra sau, Trì Minh Nghiêu bị cậu lôi đến lảo đảo một chút, một tay đỡ lấy ghế sau, miễn cưỡng chống đỡ thân thể.
Lý Dương Kiêu hai mắt khép hờ, trên mặt phản chiếu ánh trăng vụn vặt, cậu cảm giác được Trì Minh Nghiêu đang bình tĩnh nhìn mình, thật giống như đêm đó Tống Sưởng nhìn mình vậy.
Thân trên của Trì Minh Nghiêu nghiêng xuống dưới, có lẽ là muốn hôn môi cậu, muốn hôn đôi môi dính ánh trăng kia.
Lý Dương nghiêng đầu một cái, biểu hiện ra cự tuyệt rất rõ ràng.
Trì Minh Nghiêu cười một chút, không quá để ý. Anh đưa tay vuốt nhẹ môi Lý Dương Kiêu một chút, sau đó dọc theo cằm, cổ, ngực, bụng một đường đi xuống, tay luồn vào trong áo thun của cậu, chạm vào làn da tinh tế trơn bóng của cậu.
Lý Dương co rúm lại một chút, cậu lấy tay chống lưng ghế, muốn ngồi dậy. Cậu không muốn làʍ t̠ìиɦ, uống nhiều rượu như vậy, sẽ chết sao? Cậu bỗng nhiên có chút hoảng hốt.
Lý Dương Kiêu cảm thấy nhịp tim càng ngày càng không đều, hô hấp cũng có chút nghẹn nghẹn. Đây có phải là trong xe không? Cậu cau mày lắc lắc đầu, muốn tỉnh táo một chút.
Nhưng Trì Minh Nghiêu rất nhanh đã ngồi vào trong xe, đóng cửa lại, anh ôm Lý Dương Kiêu ngồi lên đùi mình, để mặt cậu đối diện với anh. Thời điểm Lý Dương Kiêu bị bế lên, cảm thấy một trận trời đất quay cuồng. Ý thức vừa thanh tỉnh được một chút lại bay mất sạch, cậu cảm thấy đại não của mình bất động luôn rồi, ý thức tan rã, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã vào giấc mộng đen kịt vậy.
Sẽ chết sao? Vừa rồi thật đúng là không nên quá xúc động mà uống chai rượu kia.
Cậu còn chưa từng nói chuyện yêu đương, còn chưa từng nhìn thấy mình trên màn ảnh rộng, còn có bộ phim
kia, cậu nghĩ đến khi mình kiếm đủ tiền rồi, lại tìm Giang Lãng về cùng nhau quay...Cậu thích kịch bản kia, thích nhân vật liều mạng mà cậu diễn, mỗi một câu thoại trong đó đều tràn ngập ý tứ cuồng loạn, cậu thích cái loại cảm giác khiến người ta không thở nổi đó.
Tay Trì Minh Nghiêu cởi cúc quần jeans của Lý Dương Kiêu, một chút lại một chút, kéo khoá quần xuống.
Lý Dương Kiêu bắt lấy cổ tay anh, có chút vô lực.
Trì Minh Nghiêu tiến đến sát bên tai cậu, nhẹ nhàng gặm cắn vành tai cậu, thanh âm trầm thấp, nói: "Lần thứ ba, Lý Dương Kiêu, hiện tại tôi muốn ngủ với cậu, cậu không có quyền cự tuyệt."
"Tôi sẽ chết đó..." Giọng nói của Lý Dương Kiêu mang theo chút nức nở, cậu nhỏ giọng nói: "Tôi uống quá nhiều rượu, có thể chết mất..."
"Chính cậu tự nói mình uống được", Trì Minh Nghiêu một tay ôm eo cậu, một tay tiếp tục cởϊ qυầи jeans, kéo quần xuống tới đùi cậu, sau đó duỗi một ngón tay đi vào cơ thể cậu, "Làm sao, lại hối hận?"
Lý Dương Kiêu uống say rồi, thân thể thật sự mềm mại, bên trong cơ thể rất ấm, cậu kháng cự mà vặn eo một chút, dường như muốn thoát khỏi sự xâm lấn của dị vật ở trong cơ thể mình. Tay Trì Minh Nghiêu lại ôm chặt thêm chút, kéo cậu lại sát người mình.
Lý Dương Kiêu hơi nhíu mày, môi khẽ mở, ánh nước trơn bóng, bộ dáng rất mê người. Trì Minh Nghiêu nhìn chằm chằm trong chốc lát, dời ánh mắt đi.
Nếu không nói chuyện tình cảm, không nên hôn môi, điểm này anh làm sao có thể quên? Anh chỉ là muốn ngủ Với Lý Dương Kiêu mà thôi, nhu cầu sinh lý mà thôi, quyền chủ động rõ ràng ở chỗ anh mà.
Trì Minh Nghiêu lại duỗi một ngón tay vào trong cơ thể Lý Dương Kiêu, chậm rãi khuấy động, giống như đùa giỡn thì thầm bên tai cậu: "Cậu sẽ chết sao? Sẽ chết thế nào? Bị tôi làm tới chết?"
Trên trán Lý Dương Kiêu thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, trong khoang xe u ám thi thoảng có ánh sáng vụn vặt, bộ dáng nhắm mắt nhíu mày của cậu luôn rất đẹp. Cậu không nói lời nào, tựa hồ đang kháng cự giao lưu nói chuyện, đại khái là cảm thấy trao đổi lúc này không có hiệu quả.
— Cậu ấy vốn nên như vậy. Trì Minh Nghiêu nhìn mặt Lý Dương Kiêu nghĩ, ai bảo cậu nói cái gì tám năm yêu thầm, nói cái gì mà ở cùng một chỗ rất mệt mỏi?
Bãi đậu xe ban đêm chỉ còn lại mấy chiếc xe lẻ tẻ, đèn đường cũng thưa thớt, trong khoang xe bức bách, tiếng vang dính dính có vẻ vô cùng ý vị thâm trường. Trì Minh Nghiêu lấy ngón tay ra, ấn lưng hắn, để cậu nằm sấp trên người mình, đem nửa non chai bôi trơn còn lại trên xe đổ lên tay, thoa lên tính khí đang phấn chấn bừng bừng của mình, sau đó mò mẫm nhắm đến nơi riêng tư của Lý Dương Kiêu, để cậu chậm rãi nuốt vào.
Lý Dương Kiêu không phát ra bất kỳ tiếng động nào, chỉ là hô hấp có chút run rẩy, là bộ dáng có chút sợ hãi.
"Đau không?" Trì Minh Nghiêu vỗ nhẹ sau gáy cậu, thấp giọng hỏi.
Lý Dương Kiêu vẫn như cũ không có bất cứ phản ứng gì.
"Tôi di chuyển nhé?" Trì Minh Nghiêu ở bên tai cậu hỏi, dưới thân chậm rãi đưa đẩy.
Lý Dương Kiêu không nói bất cứ lời nào, Trì Minh Nghiêu lại cố tình muốn cậu mở miệng. Anh cứ một câu lại một câu hỏi, ngữ khí hiếm khi ôn nhu như vậy, nhưng mỗi câu hỏi đều làm cho Lý Dương Kiêu xấu hổ đến mức muốn làm cho anh ngừng nói lại.
"Thích nhanh một chút hay chậm một chút đây?"
"Nói chuyện đi bảo bối, hay là thích đau một chút?"
"Cậu ở mặt trên, hay là tự mình động đi?"
Lý Dương Kiêu cuối cùng cũng mở miệng, "đừng nói nữa."
"Vì sao?"
Lý Dương Kiêu lại im lặng.
"20 vạn, cậu quá đắt giá rồi đấy Lý Dương Kiêu, còn không nghe lời như vậy." Trì Minh Nghiêu nói xong, lấy tay xoay cằm Lý Dương Kiêu, nghiêng đầu nhìn mặt cậu.
Vừa nhìn thấy, anh liền giật mình — trên mặt Lý Dýõng Kiêu toàn là nước mắt. Nơi ngón tay cái của anh chạm vào, cũng là xúc cảm ướt sũng. Trì Minh Nghiêu theo bản năng dừng lại động tác dưới thân: "Sao lại khóc rồi?"
Lý Dương Kiêu lặng lẽ lắc ðầu, nghiêng đầu, tránh khỏi cái tay đang nắm lấy cằm mình.
Lý Dương Kiêu vừa khóc là nước mắt giống như nước lũ trút xuống vậy, âm thầm mà mãnh liệt.
Trì Minh Nghiêu nhìn cậu — có chút không biết phải làm sao, có vẻ mình đã làm Lý Dương Kiêu khóc.
Tuy rằng từ trước tới giờ anh luôn muốn làm như vậy, nhưng mà đến khi Lý Dương Kiêu thực sự khóc, anh đột nhiên có điểm băn khoăn.
Sao cậu ấy có nhiều nước mắt đến thế? Sao lại có thể khóc mà không tiếng động như vậy? Làm sao có thể nhìn tuyệt vọng đến vậy?
"Đừng khóc nữa." Trì Minh Nghiêu đưa tay lau nước mắt trên mặt cậu, nhưng mà quá nhiều, toàn bộ bàn tay đều ướt, mà trên mặt Lý Dương Kiêu vẫn vương rất nhiều nước mắt.
Trì Minh Nghiêu thở dài, anh đặt tay lên gáy Lý Dương Kiêu, làm cậu ngả vào vai mình, dở khóc dở cười mà nói: "Lý Dương Kiêu, sao cậu biết tìm thời điểm để khóc thế? Cậu nói 20 vạn này còn tính không? Cậu có phải cố tình không hả?"
Ngay khi mặt Lý Dương Kiêu chạm vào vai Trì Minh Nghiêu, trên vai anh liền ướt đẫm.
Trì Minh Nghiêu làm ra vẻ thoải mái mà đùa một câu, muốn làm dịu bầu không khí: "Khóc cũng được, nhưng đừng lưu lại nước mũi, bằng không tôi bắt đền cậu đấy."
"Trì Minh Nghiêu." Lý Dương Kiêu hít mũi một cái, gọi tên anh.
"Ừm?"
"Anh làm xong lần này đi, 20 vạn còn lại kia tôi trả cho anh được không?"
"Cậu nói là được sao?"
"Tôi mệt mỏi quá rồi....Thực sự rất mệt." Lý Dương Kiêu vừa nói vừa khóc nức nở, "tôi rốt cuộc đang làm gì vậy, vì cái gì lại bán mình như thế. Tôi trước đây không phải như này, vì sao bây giờ lại biến thành như vậy?"
Trì Minh Nghiêu hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại cảm thấy không nói gì vẫn tốt hơn.
"Tôi không muốn làm diễn viên nữa, không muốn bước chân vào giới giải trí nữa, 20 vạn kia tôi trả lại cho anh, được không?"
Thanh âm của Lý Dương Kiêu rất thấp, mang theo tiếng nức nở không kiềm chế được, làm người nghe tuyệt vọng cực kỳ.
Trì Minh Nghiêu trầm mặc trong chốc lát, rút tính khí từ trong thân thể cậu ra, tự mình sửa soạn lại, cũng giúp Lý Dương Kiêu thu dọn sạch sẽ, để cậu ngồi trong lòng mình.
Dường như đến tư cách an ủi anh cũng không có, từ lời nói của Lý Dương Kiêu, anh giống như trở thành đồng loã với Trần Thuỵ rồi, chính là đầu sỏ gây tội.
Lý Dương vẫn khóc không ngừng, âm thầm khóc, làm toàn bộ cánh tay áo của Trì Minh Nghiêu đều ướt đẫm. Anh chỉ có thể ngồi dỗ cậu, vỗ lưng cậu, từng chút từng chút, giống như lúc nhỏ mẹ dỗ mình vậy.
Lý Dương Kiêu khóc mệt rồi, tựa vào vai Trì Minh Nghiêu ngủ thϊếp đi. Tài xế mà Trì Minh Nghiêu gọi nhanh chóng tới, cách mấy chục mét liền gọi điện báo rằng mình đến rồi.
Lúc này Trì Minh Nghiêu mới ôm Lý Dương Kiêu từ trên người mình xuống, cẩn thận đặt sang bên cạnh, để cậu dựa vào người mình. Dưới ánh trăng, trên mặt Lý Dương Kiêu còn vương nước mắt, thoạt nhìn giống hệt món đồ sứ dễ vỡ, chỉ là Trì Minh Nghiêu nghĩ sao cũng không nỡ đánh vỡ.
Tài xế lái thay đã lên xe, quay đầu nhìn thoáng qua Lý Dương Kiêu, hỏi: "Ngủ rồi sao?"
Trì Minh Nghiêu khép mi mắt lại, có chút mệt mỏi gật đầu, "ừm" một tiếng.
Trên đường vắng vẻ, xe một đường chạy khá nhanh, mà Lý Dương Kiêu ngủ thật yên lặng, cũng không nhúc nhích, chỉ dựa vào Trì Minh Nghiêu, ngẫu nhiên có đoạn đường xóc nảy, đầu của cậu sẽ đυ.ng vào vai Trì Minh Nghiêu một chút.
Trì Minh Nghiêu hạ người xuống thấp hơn một tẹo, muốn để Lý Dương Kiêu dựa thoải mái hơn chút. Anh thở dài, cảm thấy chính mình đang lấy ơn báo oán, sự tình còn làm chưa xong, lại còn phải phụ trách xử lí công tác còn lại, từ khi nào mà tính tình mình trở nên tốt như vậy?
Anh quyết định chờ Lý Dương Kiêu tỉnh táo lại, sẽ cùng cậu nói rõ ràng, 20 vạn lần này không thể tính được, 20 vạn còn lại cũng không thể hoàn lại như vậy được, chuyện đã nói xong từ trước thì giờ không thể đổi ý.
Xe ngừng ở cửa khách sạn, Trì Minh Nghiêu vỗ vỗ vào mặt Lý Dương Kiêu: "Đứng dậy."
Lý Dương Kiêu không phản ứng. Trì Minh Nghiêu lại đẩy đẩy cậu: "Này, Lý Dương Kiêu, dậy đi."
Người tài xế quay đầu lại nhìn một chút, cất tiếng hỏi: "Vị tiên sinh này uống say sao?"
Trì Minh Nghiêu "ừm" một tiếng.
"Tôi giúp ngày đỡ cậu ấy lên nhé?"
"Không cần đâu, tôi tự mình đỡ được, anh không cần vất vả như vậy, về trước đi."
Tài xế xuống xe, Trì Minh Nghiêu nhìn chằm chằm vào Lý Dương Kiêu, dùng giọng điệu uy hϊếp mà nói: "Lý Dương Kiêu, đừng giả bộ ngủ nữa, tôi sẽ không ôm cậu lên đâu, ném cậu ở trong xe luôn đấy."
Lý Dương Kiêu vẫn không có bất cứ phản ứng gì. Trì Minh Nghiêu thở dài, cảm thấy tính tình của mình đã bị Lý Dương Kiêu chỉnh sạch rồi. Anh bước xuống xe, mở cửa bên phía Lý Dương Kiêu, khom lưng, ôm cậu ra.
Cả người Lý Dương Kiêu mềm như bông, một chút sức lực cũng không có, bị ôm ra cũng không có phản ứng gì.
Trì Minh Nghiêu cảm thấy có chút không đúng, anh dùng sức nhéo khuỷu tay Lý Dương Kiêu, gọi: "Lý Dương Kiêu?!"
Vẫn không có phản ứng.
Anh cúi đầu, đem mặt để sát vào chóp mũi Lý Dương Kiêu, không thấy có hô hấp!
"Mẹ nó!" Trì Minh Nghiêu lập tức ôm Lý Dương Kiêu trở lại trong xe, lấy điện thoại ra, gọi cho người tài xê lúc nãy. Thời điểm ngón tay lướt trên màn hình, anh hoảng loạn tới mức phát run. Đầu bên kia rất nhanh đã bắt máy, anh nói: "Mau quay lại đây, có chuyện phiền phức rồi!"
________________________
Chương này dài quá trời, edit muốn khóc luôn, mn thương mình thì nhớ vote nhớ🥺🥺