Lý Dương Kiêu sửng sốt một chút, theo bản năng mà nhìn thoáng qua Trì Minh Nghiêu ở phía đối diện, nói: "Hả? Tối nay?"
"Ừm, tối nay cậu có cảnh quay không?"
"Tối nay....không có cảnh quay", Lý Dương Kiêu ậm ừ nói, "Chỉ là buổi tối khả năng có hẹn mất rồi"
Phía bên kia bàn ăn, Trì Minh Nghiêu ngừng đũa, ngẩng đầu nhìn Lý Dương Kiêu, nâng chén trà lên kề sát miệng.
"Vậy sao..."Tống Sưởng thanh âm rõ ràng nghe ra thất vọng, "không khéo như vậy?"
Lý Dương Kiêu rũ mắt xuống, tránh đi ánh mắt của Trì Minh Nghiêu, đề nghị nói: "Nếu không tuần sau đi?"
"Tuần sau...Cũng được. Aizz, Vốn dĩ có chuyện muốn trực tiếp gặp mặt mới nói cho cậu, nhưng mà, cậu bận như vậy, tôi nói qua điện thoại luôn vậy."
Tay trái Lý Dương Kiêu vuốt ve chén trà làm bằng sứ, hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Hôm nay tôi đưa Thái San tới bệnh viện khám sức khỏe, cậu biết không? Thái San mang thai đó!" Ðầu bên kia nói xong, cố ý dừng lại, giống như kiểu lãnh đạo nói chuyện chờ đợi vỗ tay ấy, chờ Lý Dương Kiêu nói lời chúc mừng.
Nhưng Lý Dương Kiêu hiển nhiên không phối hợp như vậy, cậu chưa kịp phòng ngừa, đột nhiên tiếp nhận cái "tin tốt" này, kinh ngạc mà lặp lại một lần: "....Mang thai?"
"Ừm! Vốn dĩ muốn giáp mặt rồi nói với cậu, không nghĩ tới cậu bận như vậy, không khéo quá đi mất...Nhưng mà ngoại trừ hai chúng tôi ra, người đầu tiên biết chuyện này là cậu đó, thế nào, anh em cậu đủ để tâm tới cậu chưa?"
Lý Dương Kiêu không nghe rõ đầu kia ðiện thoại nói gì nữa, cậu gian nan mà tiêu hóa tin tức này, ngũ quan ở trong nháy mắt mất công năng, cả người cứ mơ hồ như bị treo ở giữa không trung, bị một loại âm thanh giống như máy móc rung động che phủ.
Thẳng đến khi Trì Minh Nghiêu duỗi cánh tay sang, dùng mấy ngón tay gõ vài cái trên mặt bàn trước mắt cậu, Lý Dương Kiêu mới hồi phục tinh thần lại.
Đáy mắt Trì Minh Nghiêu có một tia hài hước, nói: "Này, điếc à? Tôi sẽ không nói là đến tôi còn nghe thấy đầu bên kia thúc giúc cậu nói chuyện, thúc giục như đòi mạng đâu nhé."
Lý Dương Kiêu lúc này mới nghe thấy Tống Sưởng ở trong điện thoại từng tiếng hỏi, Dương Kiêu? Dương Kiêu? Cậu có nghe thấy không? Xảy ra chuyện gì thế? Nói chuyện đi Dương Kiêu?
Cậu há miệng thở dốc, nói không nên lời, dường như cầu cứu mà nhìn phía Trì Minh Nghiêu. —— cái gọi là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, ðại khái nói chính là hắn trýớc mắt loại tình huống này.
Trì Minh Nghiêu nghiêng người qua, rút điện thoại từ trong tay Lý Dương Kiêu ra, hờ hững mà nói với đầu bên kia điện thoại: "Mang thai? Chúc mừng nhé."
Lần này, đến phiên Tống Sưởng sững sờ: "Anh là ai? Dương Kiêu đâu?"
Trì Minh Nghiêu nhìn thoáng qua Lý Dương Kiêu ở đối diện, vẻ mặt giống như si ngốc vậy, nói: "À, cậu ấy á, nghe thấy tin tức tốt này, hưng phấn đến đơ người rồi, lát nữa gọi lại nhé."
Trì Minh Nghiêu nói xong câu này liền cúp điện thoại, sau đó rất có hứng thú mà nhìn Lý Dương Kiêu hỏi: "Vị này chính là thanh mai trúc mã mà cậu yêu thầm tám năm?"
Lý Dương Kiêu không nói chuyện, chỉ lấy hai tay che lại mặt, nặng nề mà thở dài một hơi.
"Ðã có bạn gái, hiện tại còn phải làm cha, cũng nên hết hy vọng đi thôi." Trì Minh Nghiêu lấy tờ giấy mềm, đưa tới trước mặt Lý Dương Kiêu, anh cho rằng cậu khóc.
Lý Dương Kiêu đưa tay nhận giấy, cậu cũng không có khóc. Cậu cầm ly nước lên uống ngụm nước, nói: "Tôi từ lâu đã chết tâm rồi, từ lúc bị chạm đuôi xe mồng 3 Tết, tôi xuống xe kiểm tra tình hình, cậu ấy còn ở trong xe, đối với điện thoại một giây cũng không ngừng an ủi bạn gái, lúc đó đã chết tâm."
"Phải không?" Trì Minh Nghiêu nhìn cậu nói, "vậy cậu phải cảm ơn tôi rồi, nếu không phải lần đó chạm đuôi xe, nói không chừng cậu hiện tại còn chưa chết tâm đâu."
Lý Dương Kiêu không để ý đến lời trêu chọc này của Trì Minh Nghiêu, tự lo cho chính mình nói: "Tôi cũng không ngờ, khi nghe tin này sẽ có phản ứng lớn như vậy. Con người thật kỳ lạ, ngay cả bản thân cũng không thể kiểm soát được phản ứng của mình."
Thời điểm nói những lời này, cậu cảm giác chính mình trong đầu từ trước tới giờ chưa từng có sự tỉnh táo như vậy, thái độ cũng vô cùng trấn định, đối với Trì Minh Nghiêu, làm bộ khách sáo nói: Tôi muốn gọi điện lại cho cậu ấy, nói với cậu ấy buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm, được không?"
Trì Minh Nghiêu lập tức nhận ra, Lý Dương Kiêu lại mang lên một tầng mặt nạ, dường như là một loại phản ứng khá...—— có lẽ không muốn người ta thấy cậu thật sự khổ sở. Mặt nạ lần này khá lý tính mà mới lạ, Lý Dương Kiêu thực thông minh, cậu biết dùng phương thức như thế nào đưa ra yêu cầu, làm người khác vô pháp cự tuyệt – đó là cố ý kéo khoảng cách, hành động cực kỳ khiêm tốn.
Chỉ là Trì Minh Nghiêu chưa bao giờ dính chiêu này, mà ngược lại anh còn thấy hơi phản cảm, đặc biệt là với Lý Dương Kiêu khi làm như vậy.
Anh dựa lưng vào ghế, nâng cằm nói: "Nếu tôi nói không được thì sao?"
"Không được sao", Lý Dương Kiêu nhẹ nhàng bâng quơ mà cười một chút, giống như một chút cũng không để bụng, nói, "vậy quên đi, dù sao cũng không phải chuyện gì lớn."
Trì Minh Nghiêu chậc chậc một tiếng: "Lý Dương Kiêu, cậu có thể chân thành một chút hay không?"
Lý Dương Kiêu khiêm hỏi lại: "Chân thành như nào cơ? Nước mắt giàn dụa cầu xin anh á? Tôi sẽ làm điều đó khi cần, nhưng mà bây giờ tôi thực sự cảm thấy không cần thiết."
Trì Minh Nghiêu càng không quen với bộ dáng này của cậu, anh châm một điếu thuốc, thay đổi sách lược, nói: "Nghe ý tứ vừa rồi của cậu, là không có ý định ðể tôi cùng đi phải không?"
Lý Dương Kiêu rất thản nhiên gật đầu: "Ừ."
"Nghĩ kĩ muốn mời cậu ta đi đâu ăn chưa?"
Lý Dương Kiêu ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh một vòng, nói: "Ở đây luôn đi, dù sao những nơi phô trương khác tôi cũng chưa từng đi."
"Ăn không chán sao?" Trì Minh Nghiêu cười nói: "Có cần tôi cho ý kiến không?"
Lý Dương Kiêu rất chân thành nhìn anh, nói: "Nếu như anh nguyện ý."
"Đi lui vào một đoạn nữa, đồ ăn Vân Nam, trang trí rất có phong cách, hương vị cũng không tệ, hơn nữa...." Trì Minh Nghiêu nhìn cậu, nói tiếp: "Ánh sáng chỗ đó rất tốt, cậu ở dưới ánh đèn này, nhìn càng đẹp hơn."
Lý Dương Kiêu gật đầu nói: "Vậy chọn chỗ đó đi, cảm ơn."
Nói xong lời cảm ơn, cũng không quên quan tâm Trì Minh Nghiêu một câu: "Vậy tối nay anh ăn ở đâu?"
"Tôi? Tôi tuỳ tiện giải quyết một chút, hoặc là xem có bạn bè nào gần đây thì hẹn cùng nhau đi ăn thôi."
Lý Dương Kiêu gật gật đầu, cậu đương nhiên cũng không quên chuyện Trì Minh Nghiêu muốn ngủ với mình: "Vậy cơm nước xong tôi gọi điện thoại cho anh."
Ăn cơm trưa xong, Trì Minh Nghiêu lái xe đưa Lý Dương Kiêu về đoàn làm phim. Anh vốn định ở lại đoàn làm phim xem diễn xuất của Lý Dương Kiêu như thế nào, nhưng vừa nghĩ đến chuyện giữa trưa, lại cảm thấy vô cùng khó chịu. Lớn như vậy rồi, cho tới bây giờ đều là người khác chủ động tới gần anh, bắt đầu từ mẫu giáo, tiểu cô nương theo đuổi anh cho tới bây giờ không ít đâu.
Mà từ hai năm trước về nước, sau khi tham gia mấy bữa tiệc của nhóm Tào Diệp, lại càng có mấy tiểu minh tinh chủ động tiến lên theo đuổi anh. Trì Minh Nghiêu bối cảnh tốt, có tiền, dáng dấp tốt, hơn nữa còn rất đẹp trai, quan trọng hơn là, không phong lưu như Tào Diệp —— ngủ một giấc với Tào Diệp chẳng nói lên điều gì cả, chỉ có thể chứng minh khuôn mặt mình đẹp, ngực lớn, phù hợp với thẩm mỹ theo phong cách của Tào Diệp mà thôi, hơn nữa Tào Diệp cũng sẽ không nghiêm túc với ai. Nhưng Trì Minh Nghiêu thì khác, không ai có thể nói rõ Trì Minh Nghiêu thích loại người nào, nếu có thể theo đuổi được, thì không chỉ chứng minh rằng chính mình là độc đáo, nói không chừng còn có thể gả vào hào môn, thay đổi nhân sinh vận mệnh, rất có sức cám dỗ đấy.
Trì Minh Nghiêu chưa bao giờ che dấu ngạo khí của mình, hoặc là nói, anh và nhóm người Tào Diệp đều không có ý định che dấu điểm này. Anh cũng có thể nhìn ra ngạo khí của Lý Dương Kiêu —— mặc dù Lý Dương Kiêu hiện tại đã che dấu rất tốt, nhưng vẫn ngẫu nhiên lộ ra một chút, cái loại ngạo khí trong xương cốt này không có khả năng hoàn toàn che dấu.
Trì Minh Nghiêu tâm phiền ý loạn, anh đương nhiên có thể cùng Lý Dương Kiêu tiến vào đoàn làm phim —— dù sao Lý Dương Kiêu cũng sẽ không cự tuyệt, cậu cũng không dám. Nhưng anh lại nghĩ đến giọng điệu cùng từ ngữ trong lời nói của Lý Dương Kiêu giữa trưa, cả người liền cực kỳ bực bội.
Trì Minh Nghiêu đạp chân ga, rời khỏi tòa nhà văn phòng buổi chiều dùng làm địa ðiểm quay phim.
Lý Dương Kiêu đi vào địa điểm quay phim, nhìn thấy Hồ Dịch đang khom lưng lau máy quay cách đó không xa. Ðại khái là nghe được động tĩnh, cậu nhóc ngẩng đầu nhìn qua, vừa lúc cùng ánh mắt của Lý Dương Kiêu đυ.ng nhau.
Lý Dương Kiêu giơ tay chào hỏi, Hồ Dịch cũng gật gật đầu với cậu, nhưng tựa hồ cười không được tự nhiên, rất nhanh thu hồi ánh mắt.
Lý Dương Kiêu dừng bước chân một chút, chung quy vẫn không đi qua đó, chỉ ngồi ở ghế nhựa một bên, lấy kịch bản ra xem cảnh quay buổi chiều sẽ diễn.
Không bao lâu sau, Ngụy Lâm Lâm liền tới, cô ta đi đến bên cạnh Lý Dương Kiêu ngồi xuống, rất tự nhiên nói: "Dương Kiêu, hai chúng ta đối diễn đi."
Lý Dương Kiêu gật đầu, bắt đầu đối diễn với Ngụy Lâm Lâm. Ðoạn kịch này là lúc Triệu Khả Nghiên gần tan tầm, bởi vì không tìm được hợp đồng cần mang đi, lật chỗ làm việc của mình lộn xộn, còn gọi La Tử Minh tới, hỏi cậu có động đến đồ đạc của mình hay không. La Tử Minh nói mình có giúp cô thu thập vị trí công việc, kết quả Triệu Khả Nghiên nói sau này không nên tùy tiện động đến đồ đạc của cô. La Tử Minh liền cùng cô tìm hợp đồng, cuối cùng tìm được trong một đống tư liệu vụ án.
Hai người đối diễn xong, Ngụy Lâm Lâm khép lại kịch bản, giống như nói chuyện phiếm mà hỏi: "Trì thiếu không quay lại đây với cậu à?"
Lý Dương Kiêu cầm kịch bản, vô thức mà đem phía dưới cuộn lại thành góc nhỏ, nói: "Không."
Ngụy Lâm Lâm đã thừa dịp khoảng thời gian giữa trưa, hỏi thăm bối cảnh của Lý Dương Kiêu một chút, tuy rằng về quan hệ của cậu với Trì Minh Nghiêu thì không rõ ràng lắm, nhưng lại ngoài ý muốn biết được Lý Dương Kiêu từng thiếu chút nữa bị Trần Thụy bao dưỡng, còn bởi vậy mà bị phong sát.
Ngụy Lâm Lâm lập tức vào WeChat gõ tìm Trần Thụy, hàn huyên vài câu sau liền nói bóng nói gió nói, tổ quay phim của chúng tôi có một diễn viên đặc biệt đẹp, hôm nay tôi mới biết là Lý Dương Kiêu mà anh từng nhắc tới, mắt nhìn của anh Thụy từ trước tới giờ vẫn tốt như vậy.
Trần Thụy đặc biệt nhớ cái tên Lý Dương Kiêu này, nghe thấy Lý Dương Kiêu thế mà vẫn đóng phim được, lập tức hỏi Ngụy Lâm Lâm vài vấn đề.
Ngụy Lâm Lâm tìm Trần Thụy hỏi han, cũng không phải xuất phát từ ý xấu muốn chèn ép Lý Dương Kiêu hay gì cả, chỉ đơn thuần xuất phát từ góc độ muốn tự bảo vệ mình mà thôi, muốn hiểu rõ quan hệ giữa Trì Minh Nghiêu và Lý Dương Kiêu rốt cục là gì. Chỉ tiếc Trần Thụy chẳng những không cung cấp cái tin tức gì, ngược lại từ chỗ Ngụy Lâm Lâm moi được không ít tin tức.
Ngồi ở bên cạnh Lý Dương Kiêu, Ngụy Lâm Lâm biểu hiện đến cực kỳ rộng lượng, không chút bủn xỉn nào mà chia sẻ chính mình đã từng theo đuổi Trì Minh Nghiêu: "Lúc ấy tôi còn nghĩ, tôi đã theo đuổi đến thế rồi mà anh ấy vẫn thờ ơ như vậy, hoặc là liệt dương hoặc là chính là gay. Hiện tại tôi hiểu rồi, thì ra là có chuyện như vậy thật, hiện tại lòng tôi đã cân bằng lại rồi, không thể đổ lỗi tại tôi không có mị lực nữa."
Lý Dương Kiêu khá khó chịu với việc đột nhiên tỏ ra thân thiện như này, nhưng cậu kiệt lực đem cảm xúc bài xích đè ép xuống, phối hợp mà cười cười.
"Nhưng bây giờ tôi còn có một chuyện chưa rõ ràng, lúc trước không ai nói Trì Minh Nghiêu là Gay cả, bọn họ nói với tôi, trước khi Trì Minh Nghiêu xuất ngoại, bạn gái kết giao trước đó chưa từng chia tay."
Lý Dương Kiêu sờ sờ sống mũi, nói: "Phải không? Tôi cũng không chắc lắm."
Ngụy Lâm Lâm lập tức phán đoán ra, giữa Lý Dương Kiêu và Trì Minh Nghiêu tuyệt đối không phải quan hệ yêu đương —— nào có đôi tình nhân nào không nắm rõ quá khứ của nhau như vậy?
Vậy nếu là quan hệ bao dưỡng, vậy thì dễ xử lý hơn nhiều, có thể dùng tiền giao dịch, chứng tỏ chân tâm xen lẫn bên trong tương đối ít.
Ngụy Lâm Lâm tiếp tục cùng Lý Dương Kiêu nói chuyện phiếm, coi cậu như người nhà: "Lúc trước khi tôi theo đuổi Trì Minh Nghiêu, kỳ thật cũng đã có dự cảm theo đuổi không được rồi. Trì Minh Nghiêu rất khác với những tiểu thiếu gia không có công ăn việc làm đàng hoàng kia, sau khi anh ấy tiếp quản sản nghiệp Minh Thái, chỉ dùng nửa năm, liền đem hình tượng thương hiệu đồng bóng lòe loẹt trước kia xoay chuyển lại. Hiện tại con đường mà Minh Thái đi chính là một tay anh ấy lên kế hoạch. Cậu đã nhìn thấy phong cách thiết kế của họ chưa? Thiên về kiểu Bắc Âu lạnh một chút, nhưng vẫn có rất nhiều màu sắc được sử dụng đặc biệt táo bạo, đồ nội thất nhà tôi, bây giờ đã thay thành đồ của họ hết rồi."
Ngụy Lâm Lâm rất biết nói chuyện phiếm, cũng nhìn ra Lý Dương Kiêu có chút chậm nhiệt, nên không ép buộc cậu đưa ra quá nhiều lời đáp lại.
Cô cũng không chút che dấu sự thưởng thức của mình đối với Trì Minh Nghiêu: "Nghe nói Minh Thái ngay từ đầu là mẹ của Trì Minh Nghiêu một tay sáng lập, phong cách ban đầu chính là như vậy, chẳng qua sau đó bị người khác dẫn lệch đi. Mẹ truyền con nối, không ai có thể làm tốt hơn anh ấy."
Lý Dương Kiêu đương nhiên hiểu được nguyên nhân Ngụy Lâm Lâm đột nhiên cùng cậu thân thiết, cậu cũng mang theo một tia đề phòng. Nhưng lúc nói chuyện phiếm, Lý Dương Kiêu vẫn có chút cảm khái, Ngụy Lâm Lâm thật sự quá biết cách xử lí tình huống, có thể làm cho một cuộc nói chuyện phiếm có mục đích rõ ràng như vậy, bất động thanh sắc mà biến thành tâm sự nhìn như thật ấy. Bảo sao nữ diễn viên cùng loại nhiều như vậy, chỉ có một mình cô là tài nguyên tốt như thế.
Hai người trò chuyện trong chốc lát, phó đạo diễn bắt đầu sắp xếp vị trí cho diễn viên đóng thế, Lý Dương Kiêu lại mở kịch bản ra, tiến vào trạng thái với lời thoại.
Mười phút sau, hai người được gọi qua.
Cảnh quay lần này Lý Dương Kiêu diễn cực kỳ không thuận lợi, thường ngày, thường thì một hai lần là có thể vượt qua, cho dù trạng thái không tốt, cũng chỉ tới bốn, năm lần là qua.
Làm phim truyền hình vốn tương đối công nghiệp hóa, không thể giống như làm phim điện ảnh, phải kỹ từng chi tiết một. Với trình độ của Lý Dương Kiêu, trạng thái diễn xuất mà đạo diễn muốn cũng không khó —— cái này là do tiêu chuẩn cao của Giang Lãng năm đó đã mài giũa cậu.
Nhưng hôm nay, Lý Dương Kiêu đã diễn tới năm lần, đạo diễn vẫn như cũ không hài lòng, ông một lần lại một lần mà lớn giọng kêu: "Trạng thái không đúng! Dương kiêu cậu điều chỉnh lại một chút. Cảm xúc bất đắc dĩ đâu? Như thế nào còn không có bộc lộ ra được?"
Lý Dương Kiêu cũng có chút bực bội, cậu không cảm thấy trạng thái của mình không đúng chỗ nào cả.
Tới lần diễn thứ sáu, đạo diễn đi tới nói: "Trạng thái hiện tại của cậu có hơi bực bội, làm gì có trạng thái như thế đâu? La Tử Minh giúp Triệu Khả Nghiên tìm đồ, cậu ấy chỉ có hơi bất đắc dĩ, có trạng thái bất lực mà thôi, cậu ấy thích Triệu Khả Nghiên mà!"
Lý Dương Kiêu nhíu nhíu mày, phản bác nói: "Nhưng Triệu Khả nghiên không phải đã nói một câu, bảo La Tử Minh về sau không cần tùy tiện động vào đồ của cô ấy sao? Rõ ràng cậu ấy lúc trước là hảo tâm giúp cô thu thập, cuối cùng đổi lấy như vậy một câu, cậu ấy khẳng định có chút bực bội chứ, hơn nữa bản hợp đồng kia còn là Triệu Khả Nghiên bảo quản giúp Quý Song Trì."
"Thế thì cũng không nên là trạng thái bực bội, thích một người sao có thể không kiên nhẫn như vậy?"
"Nhưng liền tính thích một người, cũng không nhất định luôn có kiên nhẫn như vậy được, cứ coi như biểu hiện ra ngoài rất có kiên nhẫn, nội tâm nhất định là cũng có chút bất mãn, vì cái gì thích một người luôn phải là sủng không điều kiện như vậy, La Tử Minh không phải loại tính cách này mà."
Ðạo diễn nhíu mày, kéo Lý Dương Kiêu sang bên cạnh một chút, đè thấp thanh âm nói: "Dương Kiêu, trạng thái cậu hôm nay không tốt lắm, có muốn đẩy cảnh khác lên diễn trước không?"
Lý Dương Kiêu tuy rằng cảm thấy chẳng liên quan gì đến cảm xúc của bản thân mình cả, nhưng đạo diễn nói như vậy rồi, cậu cho rằng đạo diễn là sợ chậm trễ tiến độ quay chụp, liền gật đầu nói: "Cũng được, tôi cân nhắc một chút về tâm lý của La Tử Minh ở đoạn này."
Đạo diễn cũng gật đầu: "Cậu cứ cân nhắc đi, chờ ngày mai trạng thái tốt một chút lại diễn. Nhưng mà Dương Kiêu này, lúc quay phim, cũng không thể mang quá nhiều cảm xúc cá nhân vào đâu." Đạo diễn nói xong, còn vỗ vỗ vai của cậu.
Lý Dương Kiêu sửng sốt một chút, cậu lập tức phản ứng được, đạo diễn đã nhìn ra không khí giữa cậu và Trì Minh Nghiêu lúc trưa không đúng cho lắm, hiều lầm cậu bởi vì cảm xúc cá nhân không ổn định nên mới diễn không tốt.
Nhưng đâu phải như thế đâu? Cảnh này cậu bắt đầu cân nhắc từ mấy ngày trước rồi, cách diễn mà đạo diễn nói lúc nãy kỳ thật chính là ý tưởng ban đầu của cậu, nhưng sau đó cậu đã tự phủ nhận nó. Thích một người, sao có thể nhận hết hiểu lầm mà không hề câu oán hận cho được? Bằng không trên thế giới này 'thích' tại vì sao mà cứ bị hao mòn như thế? Một người bình thường sao có thể bởi vì thích liền biến thành thánh nhân được? La Tử Minh, một thiếu gia chưa trải sự đời, lần đầu tiên yêu một người, đâu thể nào là loại tính cách đã chịu ủy khuất còn phải âm thầm trả giá được?
Tại giờ khắc này, Lý Dương Kiêu có quá nhiều điều muốn nói, muốn đem hết thảy đều giải thích cho đạo diễn nghe, hơn nữa câu cuối cùng nhất định là: "Tôi là một diễn viên, lúc học đại học đã được giảng dạy, cảm xúc cá nhân thì không thể đưa vào nhân vật mình diễn được."
Nhưng đạo diễn đã đi qua bên kia, sắp xếp cảnh quay tiếp theo rồi, căn bản chưa cho cậu cơ hội để giải thích.
Lý Dương Kiêu nhìn đạo diễn đứng ở cách đây không xa, đối mặt với diễn viên khác khoa tay múa chân gì đó, cậu nắm chặt kịch bản trong tay, nhấp khóe miệng, đi đến một bên dựa vào cửa sổ, cúi đầu châm điếu thuốc.