Cậu cảm thấy Trì Minh Nghiêu giống như đầu gấu nhà giàu, cần thì phải có, nếu không thì anh ta có rất nhiều biện pháp để đạt được mục đích của mình.
Cậu lại nghĩ tới lời mà mấy giờ trước Ðỗ Xiển đã nói: Cậu phải biết chính mình thật sự muốn gì.
Lý Dương Kiêu tự nhủ lúc trở về mình nhất định phải chép những lời này một trăm lần. Rằng cái cậu muốn chính là tài nguyên, là cánh kia kia, không thể trông cậy vào Trì Minh Nghiêu mở thêm cho cậu một cửa sổ nữa, dựa vào cái gì mà anh ta phải làm thế cơ chứ?
Lý Dương Kiêu dập tắt điếu thuốc, xoay người, nói với Trì Minh Nghiêu: "Vậy anh muốn nghe cái gì?"
"Cái gì cũng được."
Trong đầu Lý Dương Kiêu nháy mắt hiện lên rất nhiều chuyện, cậu có rất nhiều câu chuyện để có thể nói, ví dụ như nói về lúc cậu thi nghệ thuật, hay nói về trường đại học, về Giang Lãng, về 《 xa xôi 》- bộ phim không được công chiếu, thậm chí là về bộ phim có duyên không phận 《 cao nguyên bên bờ biển 》kia, nhưng cậu lại không nói bất cứ chuyện nào trong số này.
Lý Dương Kiêu nói về Tống Sưởng, cùng với đoạn thời gian yêu thầm tám năm kia. Thực ra chính cậu cũng không rõ vì sao mình lại muốn kể cái này nữa.
"Tôi đã từng yêu thầm một người tám năm, bắt đầu từ trung học." Lý Dương Kiêu nói xong mở đầu này, liền thẳng tắp mà nhìn Trì Minh Nghiêu, chỉ cần anh nhíu mày thì sẽ đổi đề tài khác.
Nhưng Trì Minh Nghiêu chỉ búng tàn thuốc, nói: "Thú vị, nói tiếp đi."
Lý Dương Kiêu vừa nói ra, liền phát hiện mình cũng không muốn nói cái này cho lắm. Nhưng đây là chính là do cậu tự mở đầu, hiện tại Trì Minh Nghiêu bảo cậu nói tiếp, cậu cũng chỉ có cách tiếp tục kể mà thôi.
Ðó là một câu chuyện dài, Lý Dương Kiêu bắt đầu kể từ kỳ thi trung học. Ngày đó cậu sáng sớm đi đã quên mang giấy chứng nhận dự thi, tới trường rồi mới phát hiện việc này, nên vội vã chạy ra cổng trường, xe tắc một đường thật dài, Lý Dương Kiêu lúc đó rất nôn nóng mà đứng bên đường bắt xe. Tống Sưởng chính là lúc này dừng xe đạp trước mặt cậu —— bọn họ không học cùng trường trung học cơ sở, chỉ mới gặp nhau qua trận thi đấu bóng rổ thành phố. Tống Sưởng hỏi cậu nguyên nhân, rồi không nói hai lời mà chở cậu về nhà lấy.
"Khi đó là tháng sáu, giữa hè, nhiệt độ rất cao, nơi chúng tôi đi qua đều phải lên xuống dốc, cậu ấy chở tôi một đường về nhà, phía sau lưng đã ướt đẫm..."
Trì Minh Nghiêu nghiêng đầu dựa vào lều, hỏi: "Cho nên cậu liền thích người ta?"
"Cũng không phải, từ trường về nhà, lại từ nhà đến trường học, cậu ấy chở tôi mệt rồi liền tới lượt tôi chở, đi hơn nửa giờ, lại một đường chạy lên tầng, lúc trở lại trường thi, chỉ cách cuộc thi hai phút. Phòng thi của hai chúng tôi ở cạnh nhau, lúc đứng ở ngoài cửa phòng học đưa giáo viên kiểm tra giấy chứng nhận dự thi, cậu ấy bỗng gọi tôi một tiếng, nói, bắt nhé, tiếp theo, liền ném qua một vật nhỏ, sau khi tôi bắt được, phát hiện là một khối chocolate."
Lý Dương Kiêu cười một chút, nói: Chính xác mà nói tôi đã thích cậu ấy bắt đầu từ giờ khắc đó. Không biết tại sao lại là thời điểm ðó, cũng có thể bởi vì tôi rất thích chocolate đi."
Trì Minh Nghiêu hỏi: "Vậy tại sao lại không ở bên nhau?"
"Không ở bên nhau là kết quả sau này, nhưng mà kể chuyện nếu chỉ nói kết quả, thì rất nhàm chán."
Trì Minh Nghiêu gật gật đầu nói: "Vậy kể cả quá trình đi."
Lý Dương Kiêu bắt đầu kể về quá trình, cậu cũng coi như là người biết kể chuyện, nói rất kỹ lưỡng, có đầu có cuối. Lý Dương Kiêu nói về lúc mình chơi bóng bị thương ở chân, Tống Sưởng trốn học chạy tới phòng y tế mua thuốc cho cậu, vì thế bị giáo viên ngữ văn phạt chép mười lần "Nhạc Dương Lâu Ký"; kể về lúc mình quyết định thi nghệ thuật tất cả mọi người xung quanh đều có thái ðộ phản đối, dù sao với thành tích của cậu cũng thừa sức thi vào một trường đại học tốt trong nước, lúc ấy chỉ có Tống Sưởng ủng hộ cậu, sau đó còn mua vé cho cậu tới Bắc Kinh để thi nghệ thuật; thời điểm cậu nghèo và thất vọng nhất, Tống Sưởng thường xuyên gửi đồ ăn tới —— gửi nhiều tới mức khiến cậu trong một tháng mà tăng tận 5kg.
Lý Dương Kiêu kể đến mức miệng cũng khô khốc cả rồi, liền uống vài ngụm nước, cả hai đều im lặng một lúc, sau đó Trì Minh Nghiêu mở miệng: "Vậy cậu đối với hắn thì sao?"
Lý Dương Kiêu nhìn anh, hỏi: "Sao?"
"Cậu nói cậu yêu thầm hắn tám năm, nhưng từ lúc cậu bắt đầu nói đến giờ chỉ toàn là nói về hắn tốt với cậu như nào."
"À...." Lý Dương Kiêu vuốt vuốt sợi tóc, nói, "tôi đương nhiên cũng đối tốt với cậu ấy, nhưng đều là tiểu tiết mà thôi, không có gì quan trọng, cậu ấy có lẽ cũng không cần lắm."
"Ðã kể xong quá trình, vậy kết quả đâu? Vẫn còn yêu thầm?"
"Không có.....", Lý Dương Kiêu lắc đầu nói, "cậu ấy đã có bạn gái, cầu hôn rồi."
Trì Minh Nghiêu cười cười nói: "Tôi còn tưởng rằng, chiếu theo lời cậu nói lúc trước, hai người các cậu hẳn là tình đầu ý hợp, sao vẫn còn chơi cái gọi là yêu thầm chứ."
Lý Dương Kiêu trầm mặc, không biết nên nói cái gì.
Trì Minh Nghiêu lại nói tiếp: "Như bây giờ đấy, vừa không thổ lộ lại còn có bạn gái rồi, biết chơi nhỉ. Tôi đoán là hắn quá túng, chơi không nổi, bằng không đã sớm ngủ với cậu rồi."
Sắc mặt Lý Dương Kiêu lập tức thay đổi, sự dịu dàng cùng thất vọng nháy mắt tan hết. Cậu cảm thấy mình giống như một thí sinh vụng về trên sân khấu tuyển chọn, tự cho là đã thể hiện bản lĩnh cả đời của mình vô cùng nhuần nhuyễn, kết quả lại bị giám khảo độc miệng chỉ trích không thương tiếc.
Lý Dương Kiêu không biết mình làm sao lại phẫn nộ như vậy, tính tình cậu không tính là quá tốt, nhưng có thể phẫn nộ đến trình độ này vẫn là lần đầu tiên đấy. Sau này lúc cậu tỉnh táo đã nghĩ lại, có lẽ là bởi vì Trì Minh Nghiêu nói những lời này, ở một mức độ nào đó đã chọc trúng chỗ đau của cậu —— cậu đôi khi cũng có loại cảm giác, Tống Sưởng khi đó biết cậu thích hắn, hắn khả năng cũng từng có một chút thích cậu, giữa bọn họ tuyệt đối không được tính là tình nghĩa bạn bè thuần khiết. Nếu trong vòng tám năm không có những ý tốt và hy vọng thỉnh thoảng xuất hiện thì làm sao cậu có thể kiên trì tám năm đây? Còn không phải dựa vào một chút hy vọng lưỡng tình tương duyệt kia hay sao?
Nhưng đây chỉ là một chút cảm xúc cậu giấu ở đáy lòng từ lâu mà thôi, hiện giờ bị Trì Minh Nghiêu lôi ra, mà còn dùng cách thô lỗ ngang ngược như vậy để lôi ra nữa, khiến cậu phẫn nộ tới cực điểm.
Lý Dương Kiêu gần như là cười lạnh với Trì Minh Nghiêu: "Anh biết cái gì, anh đã từng thích qua một người sao, thiếu gia như anh, chẳng qua là hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ nhìn người khác khom lưng cúi đầu mà thôi."
Trì Minh Nghiêu nhìn cậu, chính xác mà nói, là nhìn chằm chằm cậu, mặt không biểu tình mà nhìn chằm chằm một hồi lâu.
Lý Dương Kiêu không thích cùng người khác đối diện, cậu dời đi ánh mắt, nhìn sang chỗ khác.
Sau đó Trì Minh Nghiêu nhích về phía trước, duỗi tay túm lấy áo của Lý Dương Kiêu, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Trì Minh Nghiêu ghé vào bên tai cậu, thấp giọng nói: "Tôi đúng là chưa từng thích người nào, nhưng tôi cũng chưa thử chơi cùng một người lâu như vậy. Lý Dương Kiêu, nếu cậu tốt như vậy, tôi cũng không ngại bồi cậu chơi nhiều chút."
Lý Dương Kiêu không nói chuyện, khoảng cách giữa bọn họ bây giờ quá gần, làm cho cảm giác áp bách càng mãnh liệt. Không thể không thừa nhận, cậu có chút hối hận khi nói câu nói kia.
Trì Minh Nghiêu ở bên tai cậu cười một tiếng, sau đó buông lỏng tay ra, ngồi trở lại chỗ ban đầu: "Lý Dương Kiêu, chúng ta tính toán một chút đi."
Lý Dương Kiêu ngẩng đầu nhìn anh.
"Một diễn viên nhỏ không có danh tiếng đóng vai nam thứ, thù lao đóng phim một tập tôi cũng không rõ lắm, cứ tính năm vạn đi, một bộ phim truyền hình khoảng 30 tập, trừ đi một số khoản phí khác, diễn xong bộ phim truyền hình này, cậu về cơ bản có thể kiếm được 100 vạn."
Trì Minh Nghiêu nhìn Lý Dương Kiêu nói: "Ngủ một giấc liền có thể kiếm được một trăm vạn, còn có những tài nguyên, điện ảnh, phim truyền hình, quảng cáo ăn theo nữa, với tôi mà nói cũng không thiệt gì, nhưng cậu có cảm thấy một lần ngủ này của cậu quá đáng giá hay không?"
Lý Dương Kiêu nuốt một ngụm, khuyên chính mình không được biểu hiện sự tức giận quá rõ ràng —— nếu không sẽ để Trì Minh Nghiêu đạt được mục đích, anh ta không phải là muốn nhìn thấy tôn nghiêm của mình quét sạch, thấp hèn cúi đầu cầu xin anh ta sao?
Chỉ vì chính mình vừa mới nói anh ta hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ nhìn người khác khom lưng cúi ðầu, anh ta liền bắt cậu trở thành "người khác" kia, đúng là cái đồ thiếu gia.
Lý Dương Kiêu quay mặt lại: "Tôi không cần nhiều tới vậy, chỉ cần 20 vạn, dư lại toàn bộ thuộc về anh."
Trì Minh Nghiêu trầm ngâm châm điếu thuốc, hút một hơi mới nói: "Lý Dương Kiêu, cậu nghĩ tôi quá thô tục rồi đấy, cậu không cần tiền, tôi đương nhiên càng không cần."
Lý Dương Kiêu thấp giọng, hỏi: "Vậy thì anh muốn cái gì?"
"Không thì chúng ta làm chút giao dịch đi? Cậu cảm thấy tôi ngủ với cậu mấy lần thì có thể cân bằng cả hai chúng ta? "
Lý Dương Kiêu quả thực muốn đứng lên đạp Trì Minh Nghiêu một cước rồi rời đi. Cậu thừa biết Trì Minh Nghiêu muốn làm cái gì, cho cậu thương lượng giá cả —— nhưng là dùng giọng điệu thương lượng của mình bắt cậu tự mở miệng ra giá, đây quả thực là thủ đoạn nhục nhã người tốt nhất.
Lý Dương Kiêu im lặng.
Trì Minh Nghiêu lại mở miệng: "Cậu nói đi chứ, không nói, không sợ tôi công phu sý tử ngoạm sao*?"
[*công phu sư tư ngoạm: là cắn một phát mà được cả miếng to á:))). Ở đây ý của bạn thiếu gia nào đó là: Không sợ anh ta ép giá xuống hay sao?]Lý Dương Kiêu vẫn không nói lời nào, cậu đã không muốn nói thêm bất kì câu nào với Trì Minh Nghiêu nữa.
Trì Minh Nghiêu cười cười, nói: "Quên đi, quá nhiều lần tôi cũng sợ mình sẽ chán. Cho nên, tôn trọng ý kiến của cậu, cậu nói rằng chỉ cần 20 vạn, nghĩa là cậu cảm thấy bản thân mình đáng giá 20 vạn đúng không? Ðược thôi, vậy tính theo 80 vạn còn lại kia, tôi ngủ với cậu bốn lần là hợp lí rồi chứ?"
Lý Dương Kiêu tức đến bật cười, lãnh đạm trả lời: "Cảm ơn Trì thiếu cất nhắc, tôi thật đúng là không nghĩ tới mình đáng giá tới vậy."