Chương 3 Đều cho rằng hắn dư tình chưa dứt
Lục Hiện từ trong mộng tỉnh lại.
Mưa đã tạnh, ngoài cửa sổ sắc trời rất sáng, tia nắng xuyên qua tấm màng mỏng mà chiếu vào mắt hắn.
Hắn nhìn thời gian, 6 giờ 34 phút.
So với bình thường thì hôm nay hắn tỉnh dậy sớm hơn tận nửa tiếng, hắn đêm qua ngủ không đủ giấc, lúc này, ngủ bù mới là phương pháp duy trì tinh lực tốt nhất.
Nhưng trong ngực có chút mệt mỏi không thể nào đi vào giấc ngủ được.
Lục Hiện đè đè huyệt thái dương, đi đến bên cửa sổ, bậc lửa châm một ngòi thuốc.
Hắn mặc một chiếc áo ngủ màu xanh biển, một tay cắm ở túi quần, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về phía dưới lầu, một cái cây to lớn hướng tới phía cửa sổ hắn, mặt trên lá cây đã điêu tàn hơn phân nửa, còn sót lại cũng chỉ là một ít hoàng diệp.
Lục Hiện uống một ngụm trà.
Hắn đột nhiên nhớ tới, rất nhiều năm trước, có một lần hắn cùng nhóm bạn chơi trốn tìm, kết quả từ trên cây té xuống, là Tống Vu Lãm cõng hắn đi bệnh viện, một bên quở trách một bên đau lòng mà nói:
—— a hiện, có đau hay không?
—— kiên trì một chút, thực mau liền đến bệnh viện.
Thuốc đã tàn đi một đoạn, khói bụi năng đến đầu ngón tay.
Lục Hiện bỗng dưng cả kinh, lấy lại tinh thần, nhíu mày dụi đầu mẩu thuốc lá.
Hắn kỳ thật đã rất lâu không có nhớ tới những chuyện đó.
Tống Vu Lãm, tên này, kể từ ngày đó hắn đã sớm cùng thời gian qua đi đến bây giờ Lục Hiện cũng không còn sẽ lưu luyến gì nữa.
Trên đầu giường di động bắt đầu vang lên một tiếng chuông quen thuộc.
Lục Hiện mặt mày lãnh đạm, xoay người trở lại tắt đi đồng hồ báo thức, đi vào phòng tắm.
Nửa giờ sau, Lục Hiện từ trên lầu đi xuống.
Hắn mặc một bộ vest đen, trên tay đeo một cái đồng hồ phiên bản giới hạn.
Khi đi vào nhà ăn, thư ký Lý đang nói cái gì đó với Tống Giác, thấy Lục Hiện tới, liền thu giọng, cung kính mà đứng ở một bên.
Lục Hiện nhìn thoáng thiếu niên đang rũ đầu mà ăn cháo, đi đến chỗ của hắn rồi ngồi xuống.
Hắn không có mở miệng, thiếu niên cũng không nói gì.
Trong lúc nhất thời, trên bàn cơm yên tĩnh đến mức tiếng hít thở đều có thể nghe thấy.
Lục Hiện dùng xong bữa ăn, buông dao nĩa xuống, thiếu niên ngẩng đầu, sắc mặt có chút tái nhợt, biểu tình thấp thỏm nhưng vẫn là nhỏ giọng hỏi, “Lục thúc thúc hôm nay có thể đưa ta đi học không?”
Lục Hiện động tác dừng một chút, hắn cầm lấy cà phê nhẹ nhàng nhấp một ngụm, liền nghe thấy thư ký Lý nhanh chóng nói.
“Tiểu thiếu gia, ta với ngài cũng vừa nói rồi, mọi việc của ngài đều do ta cùng quản gia phụ trách. Đợi lát nữa ta sẽ đưa ngài đi học, thủ tục chuyển trường ta đã làm xong rồi, ngài có bất luận vấn đề gì có thể trực tiếp tìm ta hoặc là quản gia, không cần quấy rầy Lục tổng.”
Thiếu niên mắt điếc tai ngơ, rất là cố chấp mà nhìn hắn.
Lục Hiện buông cà phê trong tay xuống.
Tách cà phê được làm bằng sứ nên khi đặt xuống phát ra một tiếng “cạch” rất khẽ nhưng cũng đủ để nghe thấy, thiếu niên lại như là bị hoảng sợ, cuống quít rũ xuống tầm mắt, không dám nhìn Lục Hiện.
Lục Hiện cũng không có nhìn hắn, chỉ là ánh mắt bình tĩnh mà nhìn cà phê trong cốc đung đưa, hắn không mặn không nhạt mà mở miệng, “Tống Giác.”
“Không biết là cái gì cho ngươi ảo giác, nhưng ta đây cũng không phải là đang làm từ thiện. Ta cùng cha ngươi là bạn cũ, là bạn cũ. Nhưng là về điểm tình cảm này, cũng chỉ đến thế thôi.”
Hắn giương mắt, nhìn thẳng thiếu niên, “Ngươi nếu cho ta thấy được ngươi giá trị, như vậy xin lỗi, ta có thể nhận nuôi ngươi, cũng là có thể đưa ngươi trở về.”
Thiếu niên ở đối diện dần dần đỏ hốc mắt, hắn yên lặng mà gục đầu xuống, không nói một lời.
Lục Hiện không thèm nhìn lấy hắn một cái, hắn rút khăn giấy xoa xoa khóe miệng, liền chuẩn bị rời đi.
Thời điểm đó Tống Giác, hắn cảm giác chính mình bị cái gì túm chặt vạt áo.
Hắn rũ mắt nhìn lại, là tay thiếu niên.
Lục Hiện tầm mắt chậm rãi mà di chuyển, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn Tống Giác.
Thiếu niên bị xem đến một cái run run, không khỏi buông lỏng tay ra.
Lục Hiện hướng bên ngoài mà đi ra, ở cổng lớn nhận lấy áo khoác từ quản gia, hắn một bên mặc áo khoác, một bên lạnh nhạt phân phó nói, “Hắn vừa mất cha mẹ, hoãn hai ngày nữa hẳn đưa hắn đến trường học.”
Quản gia cười cười, đối diện với người trước mắt chỉ có thể tuân theo.
Từ Lục gia đến công ty mất khoảng 25 phút.
Lục Hiện là thế hệ ấu tử của Lục gia, lại lướt qua hai người anh mà tiếp quản Lục thị, ngay từ thời điểm đầu, mọi người đều không quá phục, không ít người ngo ngoe rục rịch có ý định với chiếc ghê chủ tịch của anh.
Nhưng từ lúc Lục Hiện tiếp quản vị trí chủ tịch tới nay, mỗi một quyết định hắn đưa ra đều đem lại lợi nhuận khủng bố cho công ty, không ích của nhiều, dần dần những ý kiến phản đối hắn cũng dần biến mất.
Cha của Lục Hiện mất sớm, Lục lão gia tử tuổi đã lớn, người sáng suốt đều nhìn ra được ai sẽ là người cầm quyền đời sau, tự nhiên cũng liền sẽ không cố ý đối nghịch.
Chính là bọn họ không biết, Lục Hiện đã từng vì một người nam nhân mà làm trong nhà nháo đến túi bụi, thiếu chút nữa là đoạn tuyệt quan hệ đuổi ra ngoài, chẳng sợ hiện tại trong tay nắm một lượng lớn cổ phần Lục thị, lại cùng Lục lão gia tử ký hiệp nghị.
Lục Hiện cần phải có một nhi tử, đem này dạy dỗ đến lúc đủ tư cách thành người thừa kế, cũng chính là người tiếp quản Lục thị sau nãy cũng như là người hợp pháp sở hữu toàn bộ tài sản mà lão gia tử để lại
Đây là yêu cầu Lục Hiện.
Hắn sẽ không cưới vợ sinh con, cũng sẽ không tìm người giả làm những chuyện như vợ hợp đồng gì đó, chỉ cần Lục gia không can thiệp hắn vào sinh hoạt của hắn, hắn sẽ còn cung cấp cho Lục gia một người thừa kế ưu tú.
Lúc ấy Lục lão gia tử nghe xong, nhìn hắn thật lâu, mới từ từ mà thở dài, “Ngươi thích tiểu tử Tống gia như vậy sao?”
Lục Hiện lắc lắc đầu, “Đã không thích.”
Hắn thanh âm bình tĩnh mà lý trí, “Ta chỉ là đột nhiên minh bạch, tình yêu chỉ là vật như vậy, có thể có có thể không, không đáng truy đuổi.”
Lục lão gia tử trầm mặc hồi lâu, cuối cùng gật gật đầu.
“Lục tổng?”
Thanh âm của thư ký Lý đem Lục Hiện đang say giấc mà đánh thức, có lẽ là đêm qua ngủ quá muộn, hắn thế mà lại ngủ quên ở trên xe, còn mơ thấy cảnh tượng năm đó cùng lão gia tử đàm phán.
Khi đó Tống Vu Lãm đã kết hôn, hắn một lần nữa trở lại Lục gia, hướng lão gia tử đưa ra điều kiện này.
Lão gia tử đến bây giờ đều cho rằng hắn là dư tình chưa dứt.
Nhưng chỉ có chính hắn biết, hắn là thật sự cảm thấy không thú vị.
Thiếu niên khi đó tự cho là tình yêu chính là tất cả, vì nó mà dù phải moi tim đào phổi, chết cũng không hối hận.
Nhưng trên thực tế, tình yêu cũng chẳng là gì cả?
Bất quá chính là một chút Phenethylamine phân bố quá độ ảo giác.
Xúc động qua đi, cái gì cũng sẽ không lưu lại.
Lục Hiện mím môi, xuống xe đi vào công ty.
Hôm qua bởi vì việc tư đi ra ngoài nên vẫn còn rất nhiều việc, nên vẫn luôn xử lý văn kiện đến đêm khuya, nhưng thật ra tương đối nhàn rỗi.
Lục Hiện xoay chuyển trong tay bút máy, đang muốn đi phòng nghỉ nghỉ ngơi một hồi, lại nhận được điện thoại.
Hắn nhìn tên hiện trên điện thoại, mày nhíu lại, nghĩ một hồi vẫn là ấn nút nghe
“Lục Hiện, em đang ở dưới lầu, người ta muốn gặp anh a.”
Thanh niên thanh âm trong trẻo dễ nghe xuyên thấu qua điện thoại mà truyền đến, mang theo ẩn ẩn khẩn trương.
Lục Hiện nhìn mắt đồng hồ, buổi chiều 25 phút.
Theo thường lệ là thời gian hắn nghỉ trưa
Hắn giữa mày hơi nhíu, trong tay bút máy nhẹ nhàng điểm điểm mặt bàn, không bao lâu liền đáp, “Ta nói với thư ký cho ngươi lên”
Hắn dừng một chút, lại nói, “Mạc An, chỉ một lần này.”