Chương 2 hắn là nhi tử Tống Vu Lãm
Trở về trên xe tuy nhiều hơn một người, nhưng không khí ngược lại càng thêm an tĩnh.
Tống Giác ngồi trên ghế sau, cúi đầu, đôi tay nắm lấy hai vai bao đai an toàn, vô ý thức mà mà nhìn về phía Lục Hiện.
Lục Hiện thản nhiên ngồi bên còn lại, lúc hắn vừa tới xe liền vứt đi cái áo khoát ẩm ướt do nước mưa gây ra, lộ ra bên trong màu đen của bộ vest sang trọng.
Thấy không khí có chút ngượng, thư ký đã bèn lên tiếng
“Lục tổng, ngài là muốn trực tiếp đưa về nhà, hay là…?”
Lục Hiện nâng nâng mắt, khóe mắt liếc nhìn thiếu niên đang trầm mặt bất an bên cạnh, nhìn về phía gương chiếu hậu rồi nói
“Đây là Tống Giác, con nuôi của ta, ngươi đợi lát nữa đi xử lý thủ tục nhận nuôi.”
Thư ký thực mau đáp, “Dạ vâng.”
Hắn thay đổi cái tư thế, quay qua nhìn Tống Giác bên cạnh, lưng hơi hơi thẳng, thanh âm lại như cũ lạnh lẽo không có lấy một chút tình cảm lại vang lên
“Ta là Lục Hiện, cùng với cha ngươi cũng có thể xem như là bạn tốt, về sau ta sẽ nuôi dưỡng ngươi.”
Tống Giác nhéo quai đeo cặp sách tay nắm thật chặt, chần chừ mà nói câu, “Cha có nhắc rất nhiều về ngài.”
Lục Hiện chợt sững người lại.
Hắn có chút ngoài ý muốn, trong ấn tượng của hắn, Tống Vu Lãm không phải người hay nhắc lại chuyện cũ, huống hồ là chuyện của hắn và y. Đề cập với hài tử của chính mình về chuyện mười mấy năm trước thực sự không giống tác phong của Tống Vu Lãm.
Lục Hiện thu hồi ánh mắt, thả lỏng mà dựa vào ghế thầm nghĩ
“Bỏ đi…, Dù sao bây giờ hắn cũng không quan tâm nữa.”
Tống Giác cảm thấy không khí phảng phất trở nên có chút cứng đờ, hắn nhấp nhấp môi, thử thăm dò hỏi, “Ta có cần gọi ngài là cha không?”
Lục Hiện không thèm nhìn lấy hắn một cái lạnh lẽo trả lời, “Không cần, ngươi vẫn cứ như cũ là Tống Giác, chỉ là kể từ giờ ngươi họ Lục.”
Tống Giác trong mắt phảng phất có cái gì sáng lên, thần sắc nghiêm túc mà nói, “Lục thúc thúc.”
Lục Hiện không tỏ ý kiến.
Đến thành phố A trời đã hơi tối.
Xe ngừng ở cửa Lục gia, Lục Hiện đang lật xem văn kiện trong tay.
Nhìn đến trang cuối cùng, hắn dùng bút ký xuống tên của mình, liền đóng lại.
Hắn xoa xoa đầu, đem văn kiện đưa cho thư ký, rồi nhìn về thiếu niên bên cạnh.
Hắn đã quen với an tĩnh, cho nên cũng không có chú ý tới, Tống Giác ở bên cạnh bất tri bất giác đã ngủ say.
Thiếu niên cuộn mình, hai tay nắm chặt balo đặt trước ngực, hai mắt khép lại để lộ ra hàng mi dài, thoạt nhìn đáng thương lại vô hại, chỉ là giữa mày có chút nhăn lại chắc là ngủ không ngon.
Lục Hiện nghĩ rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ.
Lục Hiện xoa xoa bàn tay, trong đầu hiện lên ý định vô thức mà khẽ chạm vào khuôn mặt đang ngủ say kia, lông mi Tống Giác khẽ run lên ——
Mở bừng mắt.
Lục Hiện cùng Tống Giác hai mắt vẫn còn mê mang nhìn nhau, dường như không có việc gì mà thu hồi chính mình tay, “Tỉnh rồi thì xuống xe.”
Tống Giác chớp chớp mắt, hắn vỗ vỗ vào mặt làm chính mình tỉnh táo lại một ít, liền quẩy theo balo mà đẩy cửa xe ra.
Gió lạnh ập vào mặt.
Tống Giác không khỏi mà hắt xì một cái nhìn về phía Lục Hiện đã đi xa, Tống Giác xoa xoa chóp mũi, vội vàng chạy theo.
Mới vừa vào cửa, quản gia liền chạy ra đón, “Tiên sinh, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”
Lục Hiện đưa áo khoát ẩm ướt trong tay cho hắn, chỉ chỉ về thiếu niên phía sau
“Đây là Tống Giác, về sau hắn sẽ ở đây”
Quản gia là do Lục gia phái qua đây, hắn đi theo Lục Hiện đã lâu nghe vậy liền ngầm hiểu lai lịch thiếu niên kia nhưng lại cảm thấy không thể tưởng tượng được mà hỏi, “ý của tiên sinh là...?”
Lục Hiện cũng không quay đầu lại mà hướng tới thang lầu đi đến, thanh âm nhàn nhạt, “Hắn là nhi tử của Tống Vu Lãm, ta nhận nuôi hắn. Cụ thể công việc ngươi cùng thư ký Lý thương lượng xử lý đi, không cần hỏi ta.”
Quản gia nghe được cái tên “Tống Vu Lãm” biểu tình rõ ràng biến đổi, nhưng trước mặt Lục Hiện cũng không dám hỏi gì thêm.
Khi nói xong, hắn đã đi lên lầu hai.
Quản gia cũng không có theo sau, nhìn hắn ở trên lầu, lại hỏi, “Tiên sinh muốn dùng bửa ở đâu?”
Lục Hiện vẫn đi tiếp, một tay đẩy cửa thư phòng, mở ra đèn, “Đưa lên đây đi.”
Hắn dừng một chút mà nhìn thoáng xuống.
Thiếu niên đang lẻ loi đứng ở cửa vào, tóc hơi dính mưa, trên trán có vài giọt mồ hôi, tay đang gắt gao nhéo eo sườn quai đeo cặp sách, môi hơi trắng mà sợ hãi như đang bước vào lãnh địa của hung thú, có vẻ bất an lại quật cường.
Lục Hiện bước chân dừng lại, hướng tới quản gia dưới lầu nói, “Kêu phòng bếp làm cho hắn một chút đồ thanh đạm.”
Thư phòng đèn vẫn sáng đến khuya.
Lúc Lục Hiện xử lý xong công vụ, đã là 11 giờ rưỡi.
Hắn buông bút trong tay, xoa xoa giữa mày, trong mắt lộ ra một tia mệt mỏi, sắp xếp lại một chút rồi về phòng
Lục Hiện khép lại cửa thư phòng, giương mắt nhìn lên, Tống Giác đứng ở trong phòng của mình, đôi mắt không chớp mà hướng về phía hắn.
Đối diện với ánh mắt Lục Hiện, thiếu niên vội vàng thu hồi ánh mắt, khẩn trương mà chà xát ngón tay.
Lục Hiện lúc này mới nhớ tới chính mình hôm nay nhận nuôi một cái tiểu hài tử, hắn nâng bước đi đến thiếu niên trước mặt, ngữ khí bình đạm, “Có việc sao?”
Tống Giác không nghĩ tới Lục Hiện sẽ qua tới, cúi đầu, thanh âm nho nhỏ, “Ta…… ngủ không được.”
Nói đến ba chữ “Ngủ không được”, hắn hiển nhiên có điểm ngượng ngùng, hai má có chút đỏ.
Lục Hiện nhìn thiếu niên đang ngượng ngùng trước mắt, mày khẽ nhúc nhích, “Cho nên?”
Thiếu niên cắn chặt răng, lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn Lục Hiện, nhẹ giọng hỏi, “Lục thúc thúc…… Có thể ngủ cùng ta không?”
Nói xong lông mi Tống Giác khẩn trương đến run lên run xuống, ánh mắt chuyên chú mà nhìn chăm chú mà nhìn Lục Hiện, nơi đó mặt tràn ngập chờ đợi, lại có chút ngượng ngùng, thoạt nhìn tựa như một con mèo nhỏ lộ ra cái bụng cầu vuốt ve
Ánh mắt Lục Hiện có chút nhu hòa, vươn tay sờ sờ vào đầu thiếu niên.
Thiếu niên cho rằng Lục Hiện sẽ đồng ý, muốn nói thêm gì đó để chắc chắn vì thế hắn bổ sung, “Lúc trước không ngủ được thì cha sẽ ngủ cùng với ta”
Lục Hiện hơi khựng lại.
Hắn thu hồi tay, mặt vô biểu tình mà nhìn Tống Giác, “Cha ngươi thật là một người ôn nhu.”
Hắn ngữ khí cứng nhắc đến đáng sợ, Tống Giác nhấp nhấp khóe miệng, không biết nên như thế nào trả lời.
Tống Giác không biết mình đã nói sai chuyện gì, là không nên nhắc tới cha sao? Chính là, Lục Hiện còn không phải là bởi vì cha nên mới nhận nuôi hắn sao?
Tống Giác không quá minh bạch, cũng không biết làm như thế nào.
Lục Hiện lui ra phía sau một bước, “nghỉ ngơi sớm một chút.”
Tống Giác có thể ngầm hiểu đây là cự tuyệt thỉnh cầu của hắn, trong lòng dâng lên một chút cảm giác mất mát, chỉ là thực mau, hắn liền áp xuống chút tâm tư này, ngẩng đầu hướng về phía Lục Hiện cười cười, “Lục thúc thúc ngủ ngon.”
Lục Hiện giật mình, dời mắt, nhàn nhạt trả lời, “Ngủ ngon.”
Hắn trở lại phòng của mình.
Cuối mùa thu ban đêm luôn là có vẻ dài lâu mà trống vắng.
Lục Hiện dựa vào đầu giường, nhìn về phía ánh trăng ngoài cửa sổ.
Hắn cảm thấy trong trí nhớ phảng phất một cảnh tượng quen thuộc
Đêm khuya, tàn nguyệt, màu đỏ tươi ánh lửa.
Lục Hiện rũ mắt, ấn đầu thuốc lá trong tay.
Hắn nằm hồi trên giường, ấn xuống điều khiển từ xa mà đóng cửa sổ lại, sau đó nhắm mắt lại.
Hiếm thấy, Lục Hiện có một giấc mộng.
Đó là mùa hè mười hai năm trước
Hắn cùng Tống Vu Lãm từ nhỏ quen biết, Tống Vu Lãm hơn hắn năm tuổi.
Lục gia nhiều thế hệ kinh thương, Tống gia là văn nhân sĩ gia, hai nhà quan hệ chưa nói tới thân cận, nhưng hắn cùng Tống Vu Lãm quan hệ lại rất tốt
Muốn biết tốt tới trình độ nào?
Hắn bên ngoài đánh giá, bị thương, hay có việc gì, chưa bao giờ đi tìm người trong nhà.
Mà tìm Tống Vu Lãm một lần lại một lần, không chê phiền lụy mà vì hắn xử lý những chuyện vụn vặt, sau đó ôn hòa mà khuyên hắn.
Rồi đến lúc nam sinh lên nhị trung, lại lúc sau tình yêu bắt đầu chớm nở, tròng mắt bắt đầu nhìn chằm chằm vào những nữ sinh xung quanh.
Con nhà giàu càng là nhất quán trưởng thành sớm, trong vòng mười lăm tuổi nữ sinh xinh đẹp thực sự không phải số ít.
Nhưng hắn chưa bao giờ từng có du͙© vọиɠ.
Không, kỳ thật nói đúng ra, hắn chỉ đối Tống Vu Lãm khởi quá du͙© vọиɠ.
Người thiếu niên khí phách hăng hái, nhất quán là muốn liền đi tranh đoạt.
Chính là…… Tống Vu Lãm.
Đó là hắn vẫn luôn làm như huynh trưởng giống nhau tôn sùng kính yêu Tống Vu Lãm.
Cho nên hắn chỉ có thể đem tâm tư chính mình mai táng, bởi vì hắn sợ hãi có một ngày, Tống Vu Lãm đã biết, sẽ cảm thấy hắn ghê tởm.
Nhưng mà, vận mệnh kỳ lạ, chính là nó thay đổi thất thường.
Đó là một cái nắng hè chói chang, sinh nhật 18 tuổi của hắn, Tống Vu Lãm mặc áo sơ mi màu trắng, đứng ở cây hòe hạ, cùng hắn mười ngón tay đan vào nhau.
Ngày đó thái dương rất lớn, quất vào mặt phong nóng bỏng, nhưng Tống Vu Lãm trong mắt đựng đầy ôn nhu tình yêu, làm hắn sa vào trong đó, khó có thể tự kiềm chế.
Hắn nói, “A hiện, ngươi nguyện ý cùng ta ở bên nhau không?”
Thiếu niên Lục Hiện phảng phất nghe thấy được hoa khai thanh âm.