Chương 15

“Các người đừng có nhìn cháu gái của tôi, thần đâu có rảnh rỗi mà giúp chúng ta hoài, tự tìm cách đi!” Thím Hoa nói.

Thím Hoa nói xong thì bế Ngọc Liên hướng quay trở lại nhà mình, ở nhà còn một ít cỏ cầm máu, vết thương trên đầu cô vẫn còn rướm máu mà đám dân làng này chỉ biết cầu mong sự giúp đỡ từ thần.

Vừa đi vừa dự tính trong lòng, nơi này quá xa với thành trấn, qua sự việc này mới cảm thấy nó nguy hiểm đến cỡ nào, phải chuyển nơi thôi.

Trong nhà vẫn còn mười lăm đồng vàng, đủ mua nhà và ổn định ở trong trấn rồi, bà sẽ không để hai đứa bé gặp phải chuyện nguy hiểm như thế này lần nào nữa.

Về đến nhà Thím Hoa vội vàng đun nước nóng để lau vết thương cho Ngọc Liên và Vân Thiên, sau đó dùng một ít cỏ cầm máu giã nhuyễn rồi đắp lên vết thương trên đầu, đây chỉ là tạm thôi bà ấy muốn lên vào trấn tìm thầy thuốc để chữa trị cho con bé.

Vân Thiên im lặng nằm cạnh em gái, cậu nhóc vẫn còn bàng hoàng với cảnh tượng em gái nhẹ nhàng đánh đuổi bọn cướp.

Ngọc Liên chỉ giả vờ ngất đi, nhưng bây giờ lại ngủ thật vì mệt, dù có sức mạnh nhưng vẫn là cơ thể trẻ con, hoạt động nhiều vẫn mệt mỏi, cô còn định vào không gian của mình để tham quan, những khi nằm trong vòng tay của Thím Hoa lại ngủ mất.

Lúc tỉnh dậy thì là giữa trưa, Ngọc Liên nhìn bên cạnh không thấy ai, nghe bên cạnh phòng bếp có tiếng bận rộn thì cô không để ý nữa, mà tập trung đưa ý thức vào không gian.

Không gian này gắn liền với linh hồn, Ngọc Liên có thể dùng ý thức mà đi vào, cũng có thể trực tiếp dùng cơ thể mà tiến vào.

Bên trong là một ngôi nhà lớn, bên ngoài là mảnh đất mà cô yêu cầu, nó được chia đều thành ba khu đất, mỗi khu rộng năm mét, chiều dài là năm mươi mét vuông.

Bên trong ngôi nhà lớn là những kệ hàng, đại loại giống như siêu thị, có từng kệ hàng lớn xen kẽ, mỗi kệ hàng dài khoảng mười lăm mét, Ngọc Liên đếm sơ thì có mười kệ lớn, kệ thứ nhất là lương thực, từng bao gạo được để một góc nhỏ, một bao khoảng năm mươi ký, tiếp đến là bột mì, từng túi lớn nặng cỡ mười ký, rồi từng thùng mì gói, phở gói, bún gạo, mì khô các loại được sắp xếp liền kề nhau trên kệ.

Ngọc Liên đi qua kệ hàng thứ hai thì nhìn thấy các loại rau củ quả xanh tươi, đủ các loại mà kiếp trước cô biết, số lượng còn rất nhiều, các loại như xà lách, mướp, bầu, bí ngô, ngô tươi, đậu đũa, đậu que, bắp cải, cà rốt, củi trắng..vv..còn rất nhiều loại nấm tươi.

Kệ hàng thứ ba là gia vị, muối và đường từng bao lớn được sắp xếp ngay ngắn, ước lượng mỗi bao nặng tầm ba mươi ký, hạt nêm, nước mắm, bột ngọt, nước tương, dầu đậu nành, dầu đậu phộng, dầu cải, còn đầy đủ các túi gia vị pha sẵn khác như, gia vị ướp thịt kho sẵn, gia vị ướp bò kho, gia vị lẩu thái, gia vị ướp thịt nướng, còn rất nhiều các loại gia vị khác.

Kệ hàng thứ tư là các loại thịt, và cá còn có trứng gà, trứng vịt, kệ hàng này khá đặc biệt vì nó như tủ đông trong siêu thị, Ngọc Liên mở cửa tủ ra thì thấy các loại thịt như thịt heo, thịt gà và thịt vịt đã được làm sẵn, thịt bò, thịt cừu, các loại cá như cá điêu hồng, cá rô, còn có các loại cá biển như cá ngừ, cá hồi tất cả điều được sơ chế sẵn và để trong khay…còn có tôm cua các loại hải sản khác, mỗi thứ ước lượng là năm mươi ký mỗi loại.

Ngọc Liên gật gù tán thưởng vì sự tinh tế của hai người kia.

Kệ hàng thứ năm là đồ gia dụng, xoong nồi, chảo, lớn bé đều có đầy đủ, còn có dao nhỏ, dao thái thịt, chặt xương, kéo, có cả búa lớn, tiếp đến là muỗng đũa đủ bộ, bật lửa, que diêm, còn có cả lò đất nhỏ, vỉ nướng từ loại nhỏ đến lớn dùng trong dã ngoại, còn có cồn thạch, than gỗ, đúng là chuẩn bị rất đầy đủ, ở cuối kệ hàng đèn pin, loại nhỏ cầm tay, loại to để bàn, bên cạnh còn có những hộp pin dùng cho đèn pin kia, còn có loại đèn sạc bằng bằng lượng mặt trời nữa.

Kệ hàng thứ sáu là đồ ăn vặt như kẹo sữa, kẹo trái cây, kẹo cà phê, kẹo dẻo, thạch trái cây đủ vị, còn có tủ đông để kem, kem đầy đủ các vị, còn có các loại bánh ngọt như bánh kem, bánh bông lan, bánh mì ngọt…đủ các loại mà Ngọc Liên thấy người ta bán trong cửa hàng.

Kệ hàng thứ bảy là để nước ngọt đủ vị dạng chai lớn, chai nhỏ đều có đủ, sữa tươi, trà sữa đóng chai, nước khoáng đóng chai, ở cuối kệ hàng còn có rượu cơ đấy, rượu trắng, rượu nho, mỗi loại có mười thùng, mỗi thùng có hai mươi chai.

Kệ hàng thứ tám là đồ dùng như sữa tắm, dầu gội, bột giặt, nước giặt, nước xả vải, giấy vệ sinh cuộn lớn, và giấy vệ sinh cuộn nhỏ, kem đánh răng, còn có bàn chải đánh răng, bàn chải chà sàn lớn, có cả bông tắm, kem chống nắng, kem dưỡng da, bộ trang điểm, son môi, nước hoa.

Kệ hàng thứ chín là vải, đủ loại màu sắc, vải mịn, lụa bóng được treo đầy một kệ hàng, còn có đồ may sẵn, quần áo, áo khoác, còn có khăn với kích thước lớn nhỏ, chất liệu từ thô đến khăn bông mịn.

Kệ hàng cuối cùng là trái cây, nhìn nó hơi lạc đề, kệ hàng này đúng ra phải đặt ở gần kệ hàng thực phẩm ấy chứ, các loại trái cây theo mùa, dưa hấu, dưa lê, táo, các loại nho, đu đủ, măng cụt, bưởi, cam, xoài, dừa, táo xanh, đào mật, anh đào, nhãn,…đầy đủ các loại trái cây hay được bán trong siêu thị mà Ngọc Liên hay thấy.

Đi dạo một vòng lớn, nắm rõ các loại vật tư trong không gian, Ngọc Liên dừng lại chỗ kệ hàng ăn vặt, mở tủ lấy một chai trà sữa, vì là ý thức nên không thể uống trực tiếp, khi cô mở mắt ra thì chai trà sữa lớn đang nằm trong tay cô.

Ngọc Liên ngồi dậy mở nắp chai rồi uống một ngụm lớn, mùi vị quen thuộc thơm ngon lành lạnh này làm cô hạnh phúc đến run rẩy, ngon quá đi!

Uống hai ngụm lớn trà sữa khiến chiếc bụng nhỏ của Ngọc Liên cảm thấy hơi no, còn hơn nửa chai cô cất vào lại không gian.

Ngọc Liên đi trèo xuống giường rồi đi qua phòng bếp, cô thấy Vân Thiên đang giúp Thím Hoa canh lửa, còn bà thì đang bận rộn nấu gì đó, bên cạnh là một rổ khoai lang luộc đang nóng bốc khói.

“Bà nội.” Ngọc Liên khẽ gọi.

Thím Hoa nghe tiếng thì ngẩng đầu, thấy Ngọc Liên thì buông cái gáo gỗ trong tay, nhanh chân đi đến chỗ cô và bế cô lên, Vân Thiên cũng chạy đến.

“Cháu ngoan của bà còn đau không, có đói bụng không? Để bà xem vết thương một chút.”

Thím Hoa gỡ tấm vải trên đầu Ngọc Liên xuống, vết thương không còn chảy máu nhưng vết bầm vẫn thấy rõ, không biết có ảnh hưởng gì đến đầu hay không, tốt nhất vẫn phải đến thầy thuốc để khám.

“Vân Thiên mang khoai lang luộc vào phòng cho em gái ăn một chút đi con, con cũng ăn, chúng ta sẽ lên đường sớm, bà nội phải thu xếp đồ đạt.” Thím Hoa nói.

Vân Thiên bên cạnh gật đầu: “Dạ.”

Cậu nhóc mang một củ khoai lang lớn đã chín rồi nắm tay Ngọc Liên quay trở về phòng ngủ, giúp cô trèo lên giường rồi tỉ mỉ lột vỏ khoai lang và đút cô ăn.

“Chúng ta đi đâu vậy anh trai.” Ngọc Liên hỏi.

Đút Ngọc Liên một miếng khoai lang rồi mình tự ăn một miếng rồi cậu mới trả lời.

“Chúng ta sẽ lên trấn, tìm thầy thuốc khám bệnh cho em.”

Ngọc Liên đưa tay sờ vào vết thương trên đầu mình, hình như không đau lắm, phải chi có thuốc sát trùng để vệ sinh sạch một chút sẽ không nhiễm trùng.

Nhắc đến thuốc Ngọc Liên mới nhớ đến, hình như trong không gian không có thuốc, vật tư thì có các loại thuốc trị bệnh mới hoàn thiện chứ, cô dùng ý thức vào không gian dò xét lại từng kệ hàng thì không có, nhìn xung quanh lại phát hiện ra trên một vách tường trong ngôi nhà có một cái cái tủ được gắn lên đấy, có dấu cộng màu đỏ quen thuộc, tủ không quá lớn chỉ rộng và dài một mét thôi.

Tủ khá cao Ngọc Liên không với tới, cô suy nghĩ một chút thì dùng ý niệm đưa thân hình của mình bay lơ lửng đến gần cái tủ kia, mở tủ ra xem thì các loại thuốc được xếp ngay ngắn.

Ngọc Liên không biết nhiều về các loại thuốc tây, cũng may mỗi ngăn thuốc điều có ghi rõ ràng về công dụng của từng loại, thuốc dùng cho cảm mạo, sốt, đau bụng, đau đầu, giảm đau, còn có thuốc sát trùng…vv.

“Em gái?” Vân Thiên đưa xua tay trước mặt Ngọc Liên, cậu đút khoai lang mà em gái không có phản ứng gì hết.

Ý thức trở về Ngọc Liên thấy ánh mắt lo lắng của Vân Thiên nhìn mình, cô mỉm cười với cậu.

“Anh trai, đến đây em có một bí mật muốn nói với anh!” Ngọc Liên ra hiệu kêu Vân Thiên đến gần.

Vân Thiên trèo lên giường ngồi gần theo ý của Ngọc Liên, cô giả vờ chắp tay rồi nhắm mắt lại, thật ra là dùng ý thức để lấy một chai trà sữa chưa mở nắp ra.

Ngọc Liên vui vẻ mở nắp chai rồi đưa cho Vân Thiên.

“Anh uống đi, thứ này uống rất ngon!”

Vân Thiên thấy một vật từ hư không đột nhiên xuất hiện trên tay em gái mình thì há hốc miệng, hai mắt trợn tròn vì kinh ngạc, nhưng cậu lại suy nghĩ đến cảnh em gái mình đánh nhau với một đám đàn ông cao lớn thì chuyện này cũng không quá lớn.

Vân Thiên tò mò lấy chai trà sữa, dưới sự thúc giục của Ngọc Liên thì cậu uống một ngụm nhỏ, Ngọc Liên thấy rõ sự biến hóa trong mắt cậu.

Cô mỉm cười và nói: “Ngon đúng không, lúc em ngủ và gặp thần, thần nói với em rằng cho phép em được cầu nguyện một thứ gì đó mà em muốn, nhưng mà mười ngày mới được cầu nguyện một lần.”

Chuyện không gian Ngọc Liên muốn giữ bí mật cho riêng mình, không phải cô không tin tưởng Vân Thiên và Thím Hoa, bí mật này ít người biết là an toàn nhất, an toàn cho cả cô lẫn người thân của cô, còn nói dối về vì cô muốn dùng đồ trong không gian cho mình và hai người mà không cần giải thích nhiều, dù sao cũng dùng danh nghĩa thần cũng mấy lần rồi, Thím Hoa và Vân Thiên tin tưởng là được!

Vân Thiên uống thêm hai ngụm trà sữa thì dừng lại, cậu muốn nói gì đó nhưng không thể nói nên lời, cuối cùng cậu trèo xuống giường mang chai trà sữa chạy xuống bếp.

Ngọc Liên nằm xuống giường nghỉ ngơi, để cho Vân Thiên nói với Thím Hoa, cô cũng lười nói thêm một lần nữa.

Ngay sau đó Ngọc Liên nghe tiếng loảng xoảng ở dưới bếp, tiếp đó là tiếng bước chân vội vã đi vào, Thím Hoa mắt đỏ hoe chạy đến, muốn chạm vào cô nhưng không dám.

“Bà nội?” Ngọc Liên ngồi dậy nghiêng đầu hỏi.

Thím Hoa đột nhiên quỳ xuống, hướng người ra cửa, lạy ba lạy, Vân Thiên bên cạnh cũng làm động tác như vậy.

Ngọc Liên loáng thoáng nghe được lời Thím Hoa nói.

“Tạ ơn thần, tạ ơn người đã chiếu cố đứa trẻ ngoan của con, tạ ơn người!”

Ngọc Liên: “...”

Hình như cô làm đức tin vào thần của bà nội mình tăng lên mười lần rồi, xem vẻ mặt thành kính kia kìa.

Đặc quyền này là do cô đàm phán hơi bị lâu đấy, mà thôi, tin vào thần cũng được, bà nội cô vui là được rồi!