Chương 39: A

Editor: Cò Lười

Hơn hai giờ chiều, rốt cuộc các bạn học có bữa cơm cháy dã ngoại.

Gạo trắng như tuyết được trộn với lạp xưởng đỏ mặn, đậu Hà Lan tươi, măng sống giòn, hơn nữa cơm củi khác với nồi cơm điện, thơm hơn, đặc biệt ăn có mùi vị khác lạ.

Trang Gia Minh gọi mấy nam sinh cùng nhau, khiêng cái nồi trên bếp vào trong nhà, lấy chén đũa dung một lần trong túi ny lon, để dùng.

Các học sinh vui chơi thoả thích khắp nơi tụm năm tụm ba trở về, có một số ít xung phong nhận việc, muốn nướng thử một chút. Chi Chi vui vẻ nhàn rỗi, lập tức nhường lại vị trí cho người tài, múc một chén cơm cháy ngồi ăn.

Mặt trời có chút thiêu đốt, cũng không có gió thổi, những côn trùng đáng ghét cứ bay tới bay lui quanh chân, đằng sau cổ cũng bị đốt u một cục.

Nhưng Chi Chi rất vui vẻ, không biết nói vì sao, cảm giác như ngay cả khi kiếm được 100 đồng, kẻ trộm thoải mái. Nàng đang cầm chén cơm, nhìn đàn gà mổ trong sâm, sau khi ăn bữa cơm cháy dã ngoại khó quên này.

A, làm người ta khó quên không phải là vì chuyến dã ngoại, mà là ăn lông gà trong cơm.

—— Một chút trong lành chỉ trong ba giây.

Chết tiệt.

Nhóm câu cá về trễ nhất, bọn họ câu được 3, 4 con cá nhỏ không biết tên, một số tôm hùm nhỏ. Sauk hi Ninh Mân thả con cá đầu tiên, chỉ câu đi lên được một con cá trích nhỏ, rất bé, muốn nướng nó cùng với ngũ tạng.

Nhưng . . . . . . Không ai gϊếŧ cá.

Cô chỉ đành nhờ nhân viên công tác giúp một tay.

"Con cá của em nhỏ như vậy, cũng không có thịt." Nhân viên công tác không tình nguyện, không ngừng đùn đẩy.

Ninh Mân cầu xin mãi, anh ta mới buông ra giúp gϊếŧ. Cô cảm ơn nhiều lần, tìm cây que trúc xiên qua, cẩn thận nướng. Đương nhiên kết quả là nướng khét, miễn cưỡng ăn một miếng, đắng không nói nên lời, còn nhiều xương, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là phun tất cả ra.

Chính là làm người khác vui, trải nghiệm tương tự không chỉ có mình cô. Có một nam sinh muốn ăn tôm hùm nhỏ nướng than, sau đó bị nó kẹp vào đầu ngón tay _(: з" ∠)_

Ngoài ra, một người nữ sinh hái hoa bị ong mật chích, còn bị treo chân, một nam sinh vấp ngã, quần đồng phục học sinh dính đầy bùn.

Thầy Lâm thở dài ngao ngán, nói với đồng nghiệp: "Tôi biết ngay mà."

Đưa học sinh ra ngoài, không có một lần không xảy ra chuyện, không té sông, không bị bỏng, cũng không có ai bị choáng do dị ứng phấn hoa, như vậy đã rất thuận lợi rồi.

Hành trình trở về đã là năm giờ.

Trường học còn có chút lương tâm, thay về để học sinh mệt mỏi đi bộ vài giờ để trở về, mà cử xe buýt đến đoán.

Trước thái độ thẳng thắn của cô, Trang Gia Minh không nhăn nhó nữa, trực tiếp hỏi: "Em cảm thấy Trương Lâm như thế nào?"

Thanh mai trúc mã đã lâu, có lúc mạch não sẽ bị đồng hóa. Mạch não Chi Chi mở ra, nghĩ rằng"Anh vô duyên vô cớ hỏi Trương Lâm là muốn cùng so với cậu ta sao chẳng lẽ là thích Dương Dung Dung(bạn gái của Trương Lâm)" , trong nháy mắt lập tức hoảng hốt: "Anh hỏi cái này để làm gì?"

"Tùy tiện hỏi một chút, em mau trả lời." Trang Gia Minh nhìn vẻ mặt phòng bị của cô, trong lòng khẩn trương hơn.

Chi Chi nghĩ, chuyện tình cảm không nên miễn cưỡng như vậy, không phải cứ dáng vẻ xinh đẹp là có thể lật bàn ngược gió, vẫn nên khuyên cậu từ bỏ hi vọng. Cẩn thận mở miệng: "Em cảm thấy được cậu ấy rất tốt, vui vẻ, có chút nhút nhát, rất cẩn thận."

Trang Gia Minh: ". . . . . . Cậu ta đã có bạn gái."

"Em biết rõ." Chi Chi quan sát cậu, nghĩ thầm, anh biết rồi còn hỏi?

Trang Gia Minh trầm mặc một lúc, khó khăn nói: "Đổi lại cá nhân anh."

"Đúng, đổi lại cá nhân anh." Cô khích lệ.

Trang Gia Minh: ". . . . . . ?"

Chi Chi nhớ lại: "??"

Hai người hai mặt nhìn nhau.

Thật lâu, Chi Chi ôm ngực, khϊếp sợ hỏi: "Anh cho là em thích Trương Lâm?"

"Không có sao?" Trang Gia Minh thở dài một hơi, "Hù chết anh."

"Anh mới hù chết em." Cô cất cao giọng, "Em còn tưởng rằng anh thích Dương Dung Dung."

Lúc này đến Lượt Trang Gia Minh giật mình: "Làm sao có thể?"

"Anh vô duyên vô cớ hỏi em, em có thể không hiểu sai sao?" Chi Chi hỏi ngược lại.

Cậu giải thích: "Anh thấy em luôn quan sát cậu ta, cho nên có chút kỳ lạ mới hỏi —— em không thích, tại sao lại nhìn cậu ta?"

"Em không phải nhìn cậu ta, em chính là nhìn hai người bọn họ." Nhắc tới cái này, cô không kiềm được buồn phiền, "Thật hâm mộ."

Trang Gia Minh chần chừ một lúc, hỏi "Hâm mộ bọn họ nói chuyện yêu đương?"

"Đúng vậy." Chi Chi ôm ngực, cười giỡn nói, "Trái tim thiếu nữ của em bắt đầu rục rịch rồi."

Cậu: ". . . . . . Bây giờ nói vẫn còn sớm, chờ thi tốt nghiệp trung học kết thúc."

Chi Chi tò mò hỏi: "Anh nghĩ muốn nói sao?"

Cậu lắc đầu một cái.

"Tại sao? Không để ý đến ai sao?" Cô hỏi, "Đừng nói với em rằng anh sợ việc học bị trở ngại, có cái gì gây trở ngại được anh."

Trang Gia Minh suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Anh cảm thấy, nói chuyện cũng không nhất định có kết quả, nói không chừng có thể chia tay bất cứ lúc nào."

"Nói yêu đương chính là cảm giác, anh tuổi còn trẻ muốn nghĩ kết quả, cũng quá đó." Nàng lắc đầu một cái, lén chọc cậu là lão cán bộ già.

Trang Gia Minh hỏi: "Em muốn nói không?"

"Muốn." Chi Chi thành tâm khao khát. Nếu có thể ở thời còn học sinh một lần lén lút yêu đương, đến khi già rồi nhớ lại, cũng sẽ cảm thấy rất ngọt ngào vui vẻ.

Trang Gia Minh không lên tiếng.

Chi Chi bị cuốn vào trí tưởng tượng không thể tự kềm chế, không chú ý tới sự khác thường của cậu. Hai người đều có tâm sự riêng đến thư viện, tự tìm sách mượn —— tới đã tới rồi, mượn thêm hai cuốn nữa.

Thời tiết dần trở lên nóng bức, nhưng thư viện rất râm mát, trên giá sách bày đầy ắp sách, vừa tiến đến liền ngửi thấy mùi đặc trưng của giấy, quạt máy đang quay, toàn bộ không gian có một loại ma lực yên tĩnh, gọi người vào không thể không nhẹ giọng.

Chi Chi đứng ở giữa giá sách tiểu thuyết, mới vừa rồi nói về vấn đề tình cảm, tìm kiếm nửa ngày, cuối cùng cô quyết định mượn《 Yêu thời sênh 》 để xem.

—— Masrquez vĩ đại, 《 trăm năm cô độc 》 rất nổi tiếng, nhưng nói với lương tâm rằng, tác phẩm tuyệt vời này rất khó đọc, Chi Chi cầm lên mấy lần lại để xuống,sau cùng quyết định thừa nhận rằng mình là một người phàm tục, hoàn toàn từ bỏ việc đọc.

Trang Gia Ninh mượn là Woolf 《 đến hải đăng đi 》.

Cô cảm thấy cậu là một chiến binh.

Sau khi nhận sách, hai người đều mất hứng quay lại sân chơi, quyết định quay trở về phòng học làm bài tập (. . . . . . ).

Trên đường, Trang Gia Minh tiếp đề cập đến đề tài nói lúc nãy, hỏi cô: "Vậy em thích chính là gì?"

"Khác phái." Chi Chi khẳng định rút nhỏ phạm vi, "Em thích con trai, đối với con gái không có cảm giác."

Cậu: ". . . . . . Cụ thể là?

"Rất nhiều."

"Em lấy một ví dụ."

"Thật sự rất nhiều. Tốt nhất là sở hữu dị năng sống mấy trăm tuổi tình cờ sở hữu bất động sản rộng lớn ở Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu; nếu không thì, cha mẹ giàu có sẵn sang ném một trăm vạn để em có thể rời bỏ anh ta; những thứ này không có, bản thân hết sức kiềm chế, trên thực tế em rất thích người đàn ông im lìm, chó sói chó sữa cũng có thể chấp nhận. . . . . ."

Cô vênh vang đặt ra một đống bối cảnh của nam chính, sau đó tổng kết nói: "Yêu cầu của em tuyệt đối không cao, phạm vi cũng rất rộng, không yêu cầu về tuổi tác, chỉ cần dáng vẻ đẹp trai, cái khác em đều có thể chấp nhận!"

Mới đầu Trang gia Minh Nhất còn nghiêm túc nghe, sau lại cảm thấy cô điên, cầm tiêu chuẩn này đi tìm, không chỉ không cần lo lắng cô yêu sớm, đoán chừng đến khi học xong đại học cũng không tìm ra. Cậu vừa định nói"Sao không hỏi anh", cô lại đột nhiên nhớ tới: "Dĩ nhiên, em cũng biết rõ những thứ này đều không tồn tại, cho nên không nên nói ‘ mối tình đầu ’. . . . . ."

Tim của cậu kéo dài theo giọng nói chậm rãi của cô.

Chi Chi suy nghĩ, tìm được một đối tượng để khái quát: "Như Giang Trực Thụ vậy." Dừng lại, bổ sung thêm, "Không phải mặt của Trịnh Nguyên Sướиɠ, như Bách Nguyên Sùng vậy."

Nói ra bí mật, phong cách của Trang Gia Minh, cũng rất giống cậu.