Chương 30: Tim đập thình thịch

Edit: Ngọc Hân –

Nửa tháng cuối kỳ, nháy mắt sắp trôi qua, Chi Chi chỉ nhớ học, học, học, thi, thi, thi, sau đó thì không có sau đó.

Ngày nghỉ đông đầu tiên, dưới hào quang đứng thứ tám của lớp và thứ 16 của khối, cô an tâm ngủ lấy sức. Có lẽ quá thả lỏng tinh thần nên mơ một giấc mơ dài, không nhớ hết nội dung, có điều khi tỉnh lại trong lòng quyến luyến không thôi, hơn phân nửa là một giấc mơ đẹp. LQĐ

Cô nằm vùi trong chăn ấm áp, phiền não thở dài, rất lâu sau mới bò dậy rửa mặt.

Ăn xong bữa ăn sáng nhìn đồng hồ thì mới hơn chín giờ rưỡi. Ngoài cửa sổ âm u, xem chừng sắp có tuyết rơi, gió thổi hàng cây ven đường kêu xào xạc, trông có vẻ rất lạnh.

Chi Chi đang suy nghĩ có nên siêng năng một chút, ngày nghỉ đông đầu tiên bắt đầu làm bài tập, thì chợt nghe ngoài cửa có tiếng động, mở cửa thì đúng lúc trông thấy Trang Minh Huy đã lâu không gặp.

Ông thấy cửa đối diện có cái đầu lộ ra, buồn cười: “Con gái ở nhà à.”

“Mới vừa dậy ạ, anh Gia Minh đâu ạ?” Cô hỏi.

“Dậy từ sớm, có muốn qua nhà bọn ta chơi không?” Trang Minh Huy tránh cửa ra, cười nói: “Được nghỉ thì cứ thả lỏng một chút, cùng anh trai xem phim chơi máy tính đi.”

Chi Chi mừng rỡ không thôi. Khác hắn với ba mẹ cô luôn ngó chừng chuyện học hành, ba mẹ Trang Gia Minh từ trước tới giờ chưa từng quản chuyện này, ngược lại lo Trang Gia Minh học hành cả ngày lẫn đêm sẽ mệt người, vừa có cơ hội liền “Dụ dỗ” họ xem ti vi. Lúc còn học tiểu học, Trang Minh Huy còn đặc biệt mua một chiếc đầu máy DVD, rồi đi tới tiệm CD thuê đủ loại CD cho họ xem.

Cô hớn hở quyết định tuân theo đề nghị của người lớn, cất chìa khóa đi tới cửa đối diện.

Trang Minh Huy dặn dò: “Trong nhà có trái cây và trà sữa, chú phải đi vào viện một lúc, bọn chú ăn không hết, còn ăn giùm nhiều một chút nhé.”

“Dạ.” Cô gật đầu như băm tỏi.

Trang Minh Huy rất vui vẻ, lại dặn dò thêm đôi câu mới ra cửa đi làm.

Chi Chi vừa vào cửa đã thấy một đống thùng giấy chất ở góc tường, một thùng táo và một thùng quýt, còn chưa bóc băng dính dán niêm phong. Cô lắc đầu một cái, gõ cửa phòng ngủ của Trang Gia Minh: “Anh Gia Minh, em vào nhé.”

Phòng ngủ của Trang Gia Minh chưa bao giờ khóa, cô đợi mấy giây rồi đẩy cửa bước vào.

Cậu lật người, mắt ngái ngủ: “Ai… Chi Chi?”

“Chú gọi em qua tìm anh xem phim.” Chi Chi kéo rèm cửa sổ nặng nề giúp cậu, “Thế mà anh dậy muộn hơn cả em, kỳ lạ ghê.”

Trang Gia Minh pha bột yến mạch, lấy phần hành cuộn hôm qua còn dư lại làm đồ ăn sáng. Chi Chi đang bưng ly trà sữa nóng thơm phức, không hề có tâm trạng làm bài tập, thích thú hỏi: “Xem phim không?”

“Ừ.”

Hiện tại internet còn chưa có nhận thức về bản quyển, phim chủ yếu dựa vào tài nguyên dowload xuống. Chi Chi tìm một trang web quen thuộc click vào, chọn phim xem, tia sét nhảy ra nhắc nhở, cô thuận tay ấn xuống.

Danh sách dowload nhảy ra, tên là chữ cái con số, phảng phất như có luồng ánh sáng đập trúng đầu, đầu óc hỗn loạn của Chi Chi sáng tỏ: “A!”

Cô, hiểu, rồi!

Trang Gia Minh sợ hết hồn, ngượng ngùng vừa tản đi chưa bao lâu lại dâng lên lần nữa, trong lòng thấp thỏm không thôi: Cô a cái gì vậy? Không phải là biết rồi chứ? Không thể nào, danh sách dowload này không viết tên phim, chỉ viết chữ cái, sao cô biết được? Cũng do đám Hồ Kiện, tối hôm qua đang yên đang lành tự nhiên lại gửi cho cậu danh sách dowload này, nói cậu nhất định phải xem, không xem thì không coi bọn họ là bạn bè… Kết quả đúng là rối loạn.

“Anh căng thẳng làm gì?” Chi Chi cắn ống hút, xem thường, “Em sẽ không nói cho chú đâu.”

Trang Gia Minh nghiêng đầu nhìn cô, vẻ mặt kinh hãi: Thật sự biết à?

“Sax gì chứ? Anh biết thì em cũng có thể biết mà.” Ỷ vào ra đời trước mười năm, rốt cuộc cô tìm về cảm giác ưu viết của nữ chính sống lại đã ném đi mất. Có điều bây giờ cô tìm lại cảm giác thời kỳ trưởng thành, tỏ vẻ rất hiểu biết: “Được rồi được rồi, em biết anh không muốn nói chuyện này với nữ sinh, em hiểu, em chẳng nhìn thấy gì cả, yên tâm đi.”

Vì bề ngoài thành ý, cô còn thuận tay xóa lịch sử, phảng phất như chứng minh xóa bỏ chuyện này trong đầu mình.

Chẳng biết tại sao trong lòng Trang Gia Minh lại không mấy thoải mái. Cậu đương nhiên không muốn nói với cô về chuyện này, nam sinh và nữ sinh mà nói chuyện về đề tài này thì khác gì đùa bỡn lưu manh. Nhưng… Thời gian trước, cậu còn thề son sắt sẽ không gạt cô, hai người phải ở chung giống như trước, nhanh như vậy đã lật lọng, dù sao vẫn khiến cậu cảm thấy không hay cho lắm, giống như khoảng giữa hai người bị kéo giãn một bước lớn.

Cậu không thích cảm giác như thế này, cho nên do dự, không đầu không đuôi nói: “Người ta gửi cho anh.”

Chi Chi chấn động.

Nhân phẩm của Trang Gia Minh thì không cần phải soi mói, nhưng họ sinh ra ở huyện thành, ba mẹ kiến thức có hạn, với cả phần lớn người lớn người Trung Quốc thường ngại nói về giới tính như nhau – Mẹ Quan nói về chuyện chu kỳ kinh nguyệt cũng không nói hai chữ “Kinh nguyệt” đâu, chỉ dùng “Mấy ngày đó,” “Chuyện đó” để thay thế - Cậu cũng chưa bao giờ nói dạng đề tài này với cô.

Thiếu nam thiếu nữ cũng nửa hiểu nửa không, giống như ngầm hiểu nhau, nhưng thật ra cũng mông lung lắm, chẳng hiểu mẹ gì cả. Hồi đại học cô ở chung với một bạn gái cùng phòng có ba mẹ là bác sĩ, mới gián tiếp được phổ cập giáo dục giới tính tương đối đầy đủ, còn Trang Gia Minh là nam sinh, có lẽ cũng giống phần đa các nam sinh khác, dựa vào lòng thương người của mấy chị gái Nhật Bản.

“Em nhìn anh làm gì?” Cậu hết sức bình tĩnh.

Chi Chi không hiểu vì sao, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ, cười hỏi: “Ai gửi cho anh?”

Trang Gia Minh rất có nghĩa khí, không chịu bán bạn học, hàm hồ nói: “Nam sinh.”

“Ồ.” Cô cắn ống hút, con ngươi đảo đảo, “Kiểu gì vậy?”

Lỗ tai cậu bắt đầu đỏ, “Rất bình thường, không có gì đẹp.”

“Điều này không bình thường, toàn là nghệ thuật phóng đại thôi.” Chi Chi không muốn đùa bỡn lưu manh, vô cùng nghiêm túc truyền đạt kiến thức,“Thực tế không khoa trương như vậy, anh đừng coi là thật.”

Trang Gia Minh cả kinh hồn bay phách tán, khϊếp sợ nhìn cô: “Em, em sẽ không….”

Cô sửng sốt một lúc mới phản ứng được, vội vàng lắc đầu, “Em không, em không có, em xem sách thấy vậy.”

Thùng thùng. Trái tim bay về lại l*иg ngực, cậu thở hắt một hơi, thế nhưng không cách nào che giấu căng thẳng vừa rồi, “Vậy thì tốt, em, em là nữ sinh, không thể làm loạn, biết không?”

“Anh là nam sinh cũng không thể làm loạn đâu.” Chi Chi không cam lòng yếu thế.

Cậu phản bác: “Anh mới không biết.”

“Vậy em cũng thế.”

Hai người giằng co một hồi, bầu không khí vừa kỳ quái vừa dịu xuống.

Chi Chi không muốn làm một người già dặn, dọa trúc mã sợ, chủ động kết thúc đề tài, mở phim đã dowload xong xem. Rất khéo, tác phẩm nổi tiếng cô vừa chọn không phải là bộ phim nào khác mà chính là bộ phim được chiếu vào năm 2010 của đạo diễn Robe Rainer .

Câu chuyện về thanh mai trúc mã.

Chi Chi không nhớ rõ trước kia từng xem hay không, hình như có, lại hình như không, hôm nay xem lại một lần, lại có thể lĩnh hội hoàn toàn khác – Nam thần có quan trọng không? Quan trọng, nhưng bản thân mình vẫn quan trọng hơn.

Cô nói cảm xúc này với Trang Gia Minh, đổi lấy vẻ mặt không ngờ của cậu.

“Anh cứ nói đi?” Cô hỏi ngược lại.

Thật ra Trang Gia Minh không suy nghĩ nhiều như vậy, vở kịch vừa bắt đầu, cậu duy nhất cảm thấy được là Julie không xứng đáng.

Thích một người không hiểu mình, không biết tôn trọng người của mình thì có ý nghĩa gì đây? Cũng là thanh mai trúc mã, cậu và Chi Chi thì chưa bao giờ như vậy, khi con bé cô thích nhảy dây, dù cậu không hứng thú nhưng cũng sẽ xung phong làm cột chơi cùng cô, cô không thích đọc sách, nhưng lúc cậu đọc, cô cũng sẽ kiên nhẫn ngồi bên cạnh thổi sáo (Mặc dù thổi rất ầm ĩ).

Dù cũng từng cãi nhau, nhưng họ từ trước tới giờ toàn suy nghĩ cho nhau, lúc mẹ qua đời, cô khóc còn đau lòng hơn cả cậu, sợ cậu không có mẹ…. “Hỏi anh đấy!” Chi Chi quơ quơ tay, bất mãn nói: “Sao anh không để ý tới em?”

Lúc này Trang Gia Minh mới từ trong ký ức bừng tỉnh, nghĩ tới suy nghĩ vừa rồi, không khỏi có chút ngượng ngùng, mất tự nhiên nói: “Anh đang suy nghĩ.”

“Vậy anh nghĩ xong chưa?”

“Chắc sau này sẽ thay đổi.” Trang Gia Minh tạm thời suy nghĩ một đáp án, “Anh ta đã bắt đầu chú ý Julie rồi.”

Chi Chi lặng lẽ bĩu môi, biết chắc chắn cậu thất thần, nhưng cô bằng lòng tha thứ sự miễn cưỡng của cậu, hàng thật giá thật mười bảy tuổi, cũng có thể chưa lĩnh hội hết ý vị trong đó.

Cô nghiêng đầu, một bên gò má xuất hiện lúm đồng tiền cạn, “Em cũng cảm thấy như vậy.”

Thanh mai trúc mã, tim đập thình thịch, chuyện này cũng đã đủ tốt đẹp rồi.

Hết chương 30