Chương 11: Cuộc sống mới

Edit: Cò Lười

Beta: Hà

Sau khi nhốn nháo hoảng loạn buổi sáng kết thúc, Chi Chi làm thẻ học sinh mất một trăm đồng, dẫn theo ba mẹ đến phòng ăn ăn sáng, ban đầu hai người bọn họ không muốn: "Chúng ta trở về ăn bát mì là được."

"Ba mẹ trở về cũng mấy tiếng? Ít nhất là một tiếng." Chi Chi bất tri bất giác lại lấy ra khí thế của mười năm sau dạy dỗ ba mẹ không cần phải tin lời đồn, nói thầm với bọn họ: "Tuổi đã cao, cũng không biết chú ý dạ dày của mình, chờ các người già rồi sẽ hối hận không kịp."

Ba mẹ Quan gia: ". . . . . ."

Trang Minh Huy nén cười: "Chi Chi là quan tâm hai người thôi, trưởng thành rồi."

"Ba." Trang Gia Minh bất ngờ hỏi: "Buổi tối ba ăn cái gì?"

Trang Minh Huy: ". . ."

Lần này đến lượt vợ chồng Quan Gia cười.

Mẹ Quan nói: "Gia Minh đừng lo lắng, tối hôm nay ba cháu ăn chung với chúng ta."

"Đúng vật, bớt can thiệp vào chúng ta, quản tốt chính các con là được."

Các gia trưởng từ chối đề tài này, bắt đầu dạy dỗ bọn họ học tập tốt, chuyên tâm đi học.

Sau khi ăn xong, ba gia trưởng mang theo bụng đầy lo lắng về nhà, Chi Chi và Trang Gia Minh lại đến phòng học số một, buổi chiều có buỗi lễ tựu trường, nhiều chuyện lắm.

Phòng học lớp mười ở số một tầng bốn, cũng chính là tầng cuối, đi từ trên cầu thang, đầu tiên là hai phòng làm việc của giáo viên, sau đó là bốn phòng học, bên cạnh còn lại là toilet và một cầu thang khác.

Lớp một ở bên cạnh văn phòng.

Còn chưa tới một giờ, trong phòng học đã tới không ít người, bàn ghế ngổn ngang, Trình Uyển Ý cầm bản kê khai, đang ghi tên, nhìn thấy bọn họ tới đây đã nói: "Chủ nhiệm lớp đã tới, nói nữ sinh quét dọn vệ sinh, nam sinh đi dọn sách."

"A, Trang Gia Minh." Có một nam sinh ôm một chồng sách thật dầy đi vào, nhìn thấy hắn lập tức nói: "Mau cùng mình đi xuống lấy sách, không có mấy người, nặng chết mình rồi."

Trang Gia Minh lập tức đi xuống giúp anh.

Chi Chi thấy trong góc còn có khăn lau, cầm khăn lau bệ cửa sổ, bên cạnh có một nữ sinh tết tóc đuôi ngựa thấy cô: "Quan Tri Chi, cậu cũng ở lớp này sao."

Vương Thi Di hỏi: "Cậu muốn tham gia không?"

"Không có hứng thú." Cô lắc đầu, ôn lại cuộc sống sân trường, chưa tới lớp mười hai đã quá sức, những chuyện khác coi như thôi đi.

Không chịu nổi, thật không chịu nổi.

Hơn một giờ sau, tranh cử cán bộ lớp tiến vào bỏ phiếu kín, Trang Gia Minh và Ninh Hồng bằng phiếu, kết quả là: lớp phó học tập Trình Uyển Ý, ủy viên thể dục Hàn Tông, ủy viên văn nghệ Kỷ Khả Nhân, ủy viên lao động Dư Đào.

Đội hình như trong trí nhớ, Chi Chi nhìn từng khuôn mặt mỗi người.

Chọn xong cán bộ lớp, không sai biệt lắm đã đến ba giờ, cô giáo Lâm gọi bọn họ đi xếp hàng ở hành lang, chuẩn bị đi lễ đường tham gia buỗi lễ tựu trường.

Tất cả buổi lễ đều là giống nhau không có gì hay để nói, ở chỗ này không tỉ mỉ bề ngoài.

Tóm lại, sau khi buổi lễ kết thúc, những học sinh mới nhiệt nháo đi ăn bữa cơm tối, sau đó thừa dịp trước buổi tối tự học một canh giờ tắm giặt quần áo.

Chi Chi ỷ vào kinh nghiệm trước khi sống lại, cáo già ở trước các bạn học phản ứng kịp đã tắm xong, hơn nữa cướp được chỗ treo quần áo tốt nhất ở kí túc xá trước.

Làm xong mấy chuyện này, cô mới chạy đi ăn cơm tối.

Trang Gia Minh đã ăn xong rồi, gọi một phần cơm khác đợi cô: "Sao tối như vậy mới đến?"

"Tắm gội đầu." Cô ngồi xuống, ăn thật nhanh: "Cậu tốt nhất cũng lập tức đi, nhớ cầm bình nước sôi xuống, tắm xong lấy nước trở về, quần áo có thể để buổi tối giặt."

Trang Gia Minh: ". . . . . ."

"Nhanh đi, nếu không xuống buổi tối tự học rất nhanh phải tắt đèn, chẳng lẽ cậu muốn dùng nước lạnh tắm sao?"

Trong kí túc xá có một nhà vệ sinh và phòng tắm, nhưng chỉ có nước lạnh, không giành được nhà tắm chỉ có thể đun nước nóng tự mình lau, nhưng phiền phức.

Trang Gia Minh còn chưa thích ứng cuộc sống ở đây, cho dù có cô nhắc nhở, cũng gặp phải không ít vấn đề, thật nguy hiểm mới đến trước phòng tự học buổi tối trong năm phút.

Trong phòng học hò hét loạn lên, mọi người vội vàng quen biết bạn học mới, sách giáo khoa mới chất trên bàn, không khí sôi nổi vừa náo nhiệt.

Cô giáo Lâm thấy nhưng không thể trách, tiếng chuông tự học vang vào cửa, há mồm chính là: "Buổi tối tự học hôm nay, chúng ta nói một chút về bài thi các em thi chia lớp."

Bọn học sinh: ". . . ."

Chi Chi: trường chuyên cấp ba chính là cứng rắn ở chỗ này sao!

Bài thi, nhanh chóng tung bay ở giữa không trung kéo bọn học sinh về thực tế.

Cô giáo Lâm vừa phát bài thi vừa cười lạnh: "Thế nào, cho là thi xong cấp ba thì thoải mái? Cô nói cho các em biết, nghĩ hay lắm, ba năm cấp ba chỉ biết quan trọng hơn trung học, thi cấp ba các em là so với người cùng thành phố, thi tốt nghiệp trung học thì sao? Các em phải thi với người toàn quốc. . . ."

Các học sinh yên tĩnh như gà, cúi đầu nhìn bài thi.

Chi Chi nghe giáo viên niệm kinh, lạnh nhạt giải những bước viết ở bài thi trên, tinh thần bay xa: sống lại một lần lớp mười hai nữa, rốt cuộc là may mắn, hay là tệ nhất?

Ba Quan và mẹ Quan có chút không quá thích ứng con gái không ở nhà.

Đêm hôm khuya khoắc, hai người ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được. Mẹ Quan cực kỳ lo lắng, thì thào: "Ông nói con gái của chúng ta có thể thích ứng sao? Nhiều người ở cùng chỗ như vậy, có thể không ngủ ngon hay không?"

"Không quen cũng phải nhịn, tất cả mọi người như vậy, chẳng lẽ chỉ một mình nó yếu ớt à?" Ba Quan buồn buồn nói.

Mẹ Quan lớn giọng lên: "Thì ra nó là con gái của một mình tôi? Cái người làm ba này có lương tâm hay không?"

"Hơn nửa đêm, rầm rĩ gì thế." Ba Quan lật người, lấy gối đầu ra: "Bà không ngủ tôi ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm."

Mẹ Quan cười lạnh: "Được, ông ngủ đi, về sau chuyện của con gái không có quan hệ gì với ông."

"Lời này của bà không ý gì cả." Ba Quan phiền não nói: "Con gái của tôi tôi có thể không đau lòng sao? Nhưng bà có biện pháp gì, chúng ta cũng không thể để cho nó học ngoại trú về nhà? Thật vất vả thi đậu Nhất Trung, chỉ nửa bước nhảy vào đại học, bà đừng cản đường con gái của bà."

Giọng mẹ Quan dịu xuống: "Tôi cũng vì nghĩ tới con gái tôi học đại học, nhưng. . . Haiz!"

"Được rồi, con gái bà như thế nào chính bà không biết sao? Ngủ rồi đi bán nó cũng không biết." Ba Quan an ủi lão bà: "Tư tưởng lớn của bà đâu rồi, không có chuyện gì, hiện tại đi vào thành phố bà cứ như vậy, về sau nó đi nơi khác học đại học, tôi xem bà sẽ làm sao."

"Yên tâm, học đại học tôi vui mừng cũng không kịp, ngược lại ông, ngày nào đó con gái kết hôn ông đừng khóc." Mẹ Quan không chút lưu tình nói: "Giống lúc tôi sinh nó khóc thành như vậy, vậy thì mất hết cả mặt mũi rồi."

Ba Quan bất ngờ bị sốc nội tình, trên mặt rất khó chịu, miệng cưỡng nói: "Ai khóc, bà nói loạn cái gì."

"Trong lòng của ông là rõ ràng."

"Không nói với bà nữa, hơn nửa đêm lại điên."

Mẹ Quan đánh thắng đấu khẩu, cũng không so đo với ông, lật người đi ngủ.

Cũng trong lúc đó, Trang gia đối diện.

Trang Minh Huy mới vừa tan việc, vẫn lê thân thể mệt mỏi vào cửa, trong nhà không có một người, trống không, chỉ có ánh trăng xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào.

Ông đứng ở cửa một lát, theo như đèn sáng.

Trong dạ dày truyền đến một loạt đói bụng, ông đeo dép đi vào phòng bếp, muốn nhìn trong tủ chứa đồ một chút có mỳ ăn liền hay không, hôm nay xong việc muộn, cơm tối ông cũng chưa ăn, đói bụng có chút không chịu nổi.

Kéo ra hộc tủ quen thuộc, vốn tưởng rằng sẽ thấy mấy gói mỳ ăn liền quá hạn, vậy mà cảnh tượng trước mắt lại lớn hơn dự liệu của ông —— bên trong chất đầy mỳ ăn liền, bánh bích quy và bột yến mạch, một hộp từng túi, đồ phải thật chỉnh tề, còn có một tờ giấy nháp ghi chép đè xuống, viết "Trong tủ lạnh có sủi cảo".

Trang Minh Huy bỗng chốc nắm chặt tờ giấy, đi nhanh đến trước tủ lạnh, dùng sức kéo cửa ra.

Trong tủ lạnh rỗng tuếch, nhưng ngăn tủ đông được nhét tràn đầy, không phải sủi cảo đông lạnh, bánh trôi, chính là bánh màn thầu, bánh bao, tất cả đều là thức ăn no bụng, cũng có một tờ giấy "Trong ngăn kéo có mỳ ăn liền".

"Đứa nhỏ này. . ." Ông tháo mắt kính xuống, muốn nói cái gì đó, cổ họng lại nghẹn cứng.

Trăng lưỡi liềm nơi chân trời.